TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 179

Cố Hề Hề vẫn cúi đầu nói chuyện, gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm, mắt nâu môi đỏ hài hòa vô cùng xinh đẹp.

Doãn Tư Thần nhìn đến ngây ngốc cả người.

Nhiễm Tịch Vi thấy cảnh tượng này, đáy lòng rất khó chịu ấm ức.

Doãn Tư Thần đã không liên hệ Cố Hề Hề được ba ngày qua, cô ta còn đang vui mừng hí hửng, nhưng hôm nay lại thấy thế này..

Nhưng dù sao Nhiễm Tịch Vi cũng phải thừa nhận, hôm nay Cố Hề Hề kỳ thật rất ưa nhìn, xinh đẹp thanh tao.

Trước kia sở dĩ cô ta thấy Cố Hề Hề rất tầm thường bởi vì Cố Hề Hề hay sợ hãi rụt rè, đầu luôn cúi thấp, tự ti mà né tránh ánh mắt người khác.

Nhưng hôm nay Cố Hề Hề như lột xác trở thành một người hoàn toàn khác vậy!

Cố Hề Hề nghe thấy lời khen tặng của mọi người, cô mỉm cười nhẹ nhàng trả lời: “Nào có, tôi chỉ muốn cống hiến chút sức lực. Chuyện của Vân gia tôi cũng không biết gì, chỉ là giúp đỡ cô cô một chút thôi.”

Cảm nhận được một ánh mắt gắt gao đang hướng về mình, Cố Hề Hề cũng ngước đầu nhìn qua.

Đáy mắt Doãn Tư Thần thâm thúy lại phảng phất mang theo vẻ cuốn hút, khiến Cố Hề Hề cảm thấy như có lực nam châm hút chặt làm cô không thể rời mắt khỏi anh được.

Nhiễm Tịch Vi bên cạnh lại mang theo ánh mắt thù địch không chút che giấu.

Mình đã thoái nhường đến nước này mà vẫn còn chưa vừa lòng sao?

Nhiễm Tịch Vi, cô cũng nên biết chừng mực!

Cố Hề Hề cũng không buồn phản ứng gì đến hai người ngối đối diện, cô quay đầu nói với Mặc Tử Hân: “Tôi đi toilet một lát.”

Ánh mắt Mặc Tử Hân tức thì không yên tâm, cẩn thận đề nghị: “Để trợ lý của tôi đi cùng em.”

Vì muốn thuận tiện chăm sóc cho Cố Hề Hề mà Mặc Tử Hân đã thay đổi thói quen, anh vốn dĩ không dùng trợ lý nữ, mà bây giờ phải tuyển riêng một trợ lý nữ chỉ để chăm sóc Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề cười gật đầu.

Thân thể cô quả thật ngày càng nặng nề, đúng là cần một người ở bên cạnh.

Sau đó nữ trợ lý của Mặc Tử Hân chủ động kéo ghế cho Cố Hề Hề và đỡ cô đứng dậy, Cố Hề Hề mỉm cười gật đầu với đối phương rồi xoay người rời đi.

Cố Hề Hề vừa xoay người, Nhiễm Tịch Vi lập tức nói: “Đợi chút, tôi cũng đi.”

Cố Hề Hề nhẹ nhàng quay đầu nhìn Nhiễm Tịch Vi bằng ánh mắt thâm trầm, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Nụ cười này giống như đóa hoa lan đang nở rộ, hương thơm ưu nhã.

Doãn Tư Thần trước giờ lại không biết vợ của anh khi nở nụ cười, còn có thể mang nhiều gương mặt khả ái rực rỡ như vậy. Tựa như mỗi lần cô trang điểm khác nhau thì đều mang một vẻ mặt khác biệt.

Hôm nay Cố Hề Hề chính là chọn phong cách cổ điển.

Mỗi một nụ cười, mỗi một động thái đều vô cùng trang nhã.

Còn Nhiễm Tịch Vi hôm nay mặc bộ váy hàng hiệu Anh quốc, đeo bộ trang sức xa xỉ phiên bản hạn chế, gương mặt trang điểm rất tinh xảo mỹ lệ, nhưng xét ra vẫn không thể sánh bằng Cố Hề Hề.

Đôi khi nghiền nát một người không phải chỉ dùng cách đấu trí cứng nhắc mà hóa ra cũng có cách phong hoa tuyết nguyệt như thế này.

Tất cả đàn ông trong bữa tiệc đều không thể rời mắt khỏi Cố Hề Hề.

Quả thật lúc này Cố Hề Hề thật sự rất giống Vân Nặc!

Nữ nhi của Vân gia xưa nay sinh ra đều là mỹ nhân, hơn nữa mỗi người lại có khí chất ưu việt.

Năm đó Vân Nặc đã trở thành nữ thần trong truyền thuyết của tỉnh Y. Rất nhiều người từng được gặp Vân Nặc, sau đó đều phải thốt lên Vân gia có nữ nhi khuynh quốc khuynh thành!

Chỉ đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, Vân Nặc mới hơn hai mươi tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn, trở thành niềm thương tiếc của tỉnh Y..

Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một Cố Hề Hề, không chỉ dung mạo giống Vân Nặc, mà cả khí chất cũng như cùng Vân Nặc hòa làm một thể.

Mọi người tức thì có cảm giác được quay ngược thời gian, một lần nữa gặp lại người con gái khuynh quốc khuynh thành của Vân gia.

Đôi mắt Vân Nặc thanh thuần như nhìn thấu cả nhân gian đã mê hoặc không biết bao nhiêu người..

Mà hôm nay đôi mắt Cố Hề Hề cũng mang theo sự thanh lãnh sáng suốt đó. Cho nên tự nhiên cô ngày càng giống Vân Nặc hơn bất kỳ lúc nào hết!

Đối với đàn ông mà nói, cưới vợ thì phải cưới vợ hiền, nạp thϊế͙p͙ thì phải nạp người đẹp.

Nữ nhi Vân gia hiển nhiên là được chọn làm người vợ tốt bởi nét đoan trang, ưu nhã, xinh đẹp, trí thức, hiền thục, ôn nhu, bác học. Có thể cưới được một người phụ nữ như vậy đúng là làm rạng danh đấng mày râu, nạp thϊế͙p͙ chỉ là việc dư thừa!

Một người vợ mang lại sự hãnh diện mà cùng sánh vai bên nhau trước mặt mọi người, đồng thời cũng mang lại tình yêu ấm cúng dịu dàng đằm thắm bên trong tổ ấm riêng của hai người.

Còn Nhiễm Tịch Vi cũng được tính là người đẹp, nhưng lại đẹp kiểu nhu nhược quá mức. Tuy lúc khóc cũng rất đẹp, nhưng có nhà nào mà cả ngày chỉ lấy khóc làm cảnh vui chứ?

Còn Mộc Nhược Na, khụ khụ.. Người phụ nữ yêu mị như thế này quả thật chỉ nên yêu nhưng không được bao nhiêu người dám cưới về nhà! Không có người đàn ông nào dám khám phá quyển sách kỳ bí này, cũng không ai dám cam đoan không biết khi nào trêи đầu mình sẽ mọc thêm một cái sừng!

Vì thế trêи bàn tiệc hôm nay, ba người phụ nữ mang theo ba loại phong tình khác nhau, Cố Hề Hề là người nổi bật nhất.

Nhưng nhớ đến việc Cố Hề Hề đã lấy chồng, hơn nữa chồng cô lại là Doãn Tư Thần! Những người đàn ông ở đây ít nhiều đều kiềm chế không đưa ánh mắt khao khát nhìn Cố Hề Hề.

Mộc Nhược Na buông đũa trong tay xuống nói: “Tôi cũng đi.”

Mộc Nhược Na lo lắng Nhiễm Tịch Vi sẽ gây chuyện với Cố Hề Hề, cô quả thật không yên tâm người phụ nữ điên rồ này.

Thái độ Mộc Nhược Na thể hiện rõ ràng như vậy làm Nhiễm Tịch Vi hơi biến sắc. Vì có Mộc Nhược Na đi cùng nên Mặc Tử Hân đã để trợ lý của anh có thể ở lại đây.

Không lâu sau, ba người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ trêи bàn tiệc đều đã rời đi, cánh đàn ông trong nháy mắt trở nên trầm mặc rồi cũng chậm rãi dời đi sự chú ý của mình.

Đôi mắt Doãn Tư Thần rũ xuống, không ai có thể đoán được tâm tư của anh.

Vài người bên cạnh cẩn thận lấy lòng Doãn Tư Thần vì sợ đắc tội với vị đế vương cao ngạo này. Nhưng anh một câu cũng không nói, chỉ đung đưa ly rượu trong tay.

Mặc Tử Hân ngồi ở một góc nghiêng so với vị trí của Doãn Tư Thần, anh cũng không nói lời nào, đám người bên cạnh thì vẫn tiếp lời ca ngợi nịnh nọt.

Vì thế trêи bàn tiệc này hình thành hai thế lực, một nghiêng về Doãn Tư Thần, một thì nghiêng về Mặc Tử Hân. Quả thật không có biện pháp nào khác, hai bị đại gia này đều không thể trêu chọc!

Mà bên kia, sau khi Cố Hề Hề đi toilet xong, Nhiễm Tịch Vi quả nhiên mở miệng buông lời khó dễ. Nhưng do Mộc Nhược Na luôn ở bên cạnh mà táo bạo bảo vệ, nên Nhiễm Tịch Vi cũng không dám làm gì quá đáng.

Nhưng Nhiễm Tịch Vi vẫn luôn có vũ khí tối thượng chính là nước mắt.

Cho nên cô ta bắt đầu khóc!

“Hề Hề, thật xin lỗi! Sự việc ngày đó thật sự không cố ý nhắm vào cô.” Nhiễm Tịch Vi vừa đến cửa toilet liền bắt đầu khóc, cứ như Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đang hùa nhau bắt nạt cô ta vậy.

Cố Hề Hề nở nụ cười lãnh đạm: “Nhiễm tiểu thư, ở đây cũng không có ai khác, cô diễn xuất như vậy có hơi sớm. Cũng nên chờ Doãn Tư Thần hoặc ai đó tới đây thì hãy khóc vẫn còn kịp!”

“Hề Hề, sao cô có thể nói tôi như vậy? Tôi biết cô không thích tôi! Nhưng tôi đã rất cố gắng! Tôi đã cố hết sức lấy lòng cô rồi mà!” Nhiễm Tịch Vi vẫn không ngừng khóc làm Mộc Nhược Na cảm thấy cực kỳ bực bội.

“Cô cứ từ từ mà khóc, tôi đi qua bên kia.” Mộc Nhược Na xoay người đi về hướng cuối hành lang nơi gió trời đang thổi khá lạnh, nhưng cô thà bị trúng gió cũng còn đỡ hơn phải nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của Nhiễm Tịch Vi.

Mộc Nhược Na vừa đi, Nhiễm Tịch Vi mới yên tâm một chút.

“Tôi biết hôm đó cô nhất định là giận tôi, nhưng Hề Hề, tôi không thể không có Tư Thần. Hơn nữa cô cũng thấy rồi đó, người mà Tư Thần yêu nhất vẫn là tôi.” Nhiễm Tịch Vi tiếp tục tự biên tự diễn: “Nếu cô đã lựa chọn rời đi, tôi xin cô sau này đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa được không?”

Cố Hề Hề vô ngữ mà lắc đầu.

Cô không hề biết bữa tiệc hôm nay sẽ có Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi, nếu biết có hai người bọn họ, cô nhất định không đến!

Đến để làm gì?

Nhìn bọn họ ân ái với nhau?

Hay để người khác chê cười mình?

Chê cười cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình ôm người phụ nữ khác cười vui vẻ, còn mình thì cắn chặt răng mà nuốt hết mọi tức giận.

“Hề Hề, chúng ta đều là người sáng suốt, cô cũng biết cô và Tư Thần không thể tiếp tục. Dì không phải đã gọi điện thoại cho cô rồi sao? Kỳ thật tôi cũng nói rõ cho cô biết, sáu năm trước suýt chút nữa chúng tôi đã đính hôn, bởi vì tôi có chút chuyện phải rời đi một thời gian nên mới hoãn lại. Lúc đó cả Doãn gia và Nhiễm gia đều ngầm thừa nhận quan hệ của chúng tôi, chỉ chờ lễ kết hôn mà thôi. Nhưng lúc ấy tôi còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, cũng không biết quý trọng. Dù vậy bây giờ cô vẫn thấy đó, người Tư Thần yêu trước giờ đều chỉ có mình tôi!” Nhiễm Tịch Vi tiếp tục nói.

“Mẹ của Tư Thần cũng chỉ chấp nhận tôi làm con dâu Doãn gia. Cô và Tư Thần đã kết hôn lâu như vậy mà dì cũng không trở về gặp cô phải không? Dù Doãn lão phu nhân thích cô thì sao? Tương lai Doãn gia sẽ do Doãn phu nhân làm chủ, là mẹ của Tư Thần làm chủ! Cô là một phụ nữ thông minh, không cần nói cũng biết kết quả chuyện này nếu tiếp tục dây dưa. Tôi thật sự cảm kϊƈɦ vì cô đã lựa chọn rời đi để thành toàn cho tôi và Tư Thần. Nếu đã vậy, thì cô hãy toàn tâm toàn ý thành toàn cho tôi xem đi!” Nhiễm Tịch Vi mặt dày vô sỉ mở miệng: “Cô phải làm cho Tư Thần đối với cô hoàn toàn hết hy vọng!”

“Vậy cô muốn tôi làm gì để khiến Doãn Tư Thần hoàn toàn hết hy vọng?” Cố Hề Hề hỏi lại.

“Cô hiện tại không phải ở bên cạnh Mặc Tử Hân sao? Thật tốt quá rồi! Cô hãy nói với Tư Thần, người cô yêu là Mặc Tử Hân, cô muốn cùng Tư Thần ly hôn..” Nhiễm Tịch Vi tràn đầy hy vọng nhìn Cố Hề Hề: “Đứa bé trong bụng cô sau này để cho ai cũng được! Vân gia cũng có thể nuôi dưỡng! Mặc gia càng sẽ không để tâm! Bây giờ cô đã là con gái Vân gia, không phải là hai bàn tay trắng nữa rồi! Cho nên xin cô hãy thành toàn cho tôi và Tư Thần được không? Ngoài Tư Thần ra bây giờ tôi không có gì cả!”

Cố Hề Hề lại im lặng lắc đầu.

Chính mình đã thoái nhượng, nhưng cô ta lại nói mình lôi kéo người vô can vào chuyện này, mình không thể làm như vậy!

Cố Hề Hề xoay người muốn rời đi, Nhiễm Tịch Vi lập tức duỗi tay lôi kéo Cố Hề Hề.

“Hề Hề, dù sao cô cũng đã muốn ly hôn, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không có khác gì nhau! Phải không?” Nhiễm Tịch Vi vẫn không buông tha cho Cố Hề Hề.

“Phiền cô bỏ tay ra, tôi phải đi.” Cố Hề Hề mở miệng nói.

Tức thì, Nhiễm Tịch Vi thấy bóng dáng Doãn Tư Thần đi tới hướng này, lập tức nắm chặt tay Cố Hề Hề khóc rống lên: “Không! Hề Hề, xin cô đừng đối xử với tôi như vậy! Như vậy thật quá nhẫn tâm!”

Cố Hề Hề liền cảm thấy kỳ quái, muốn duỗi tay đẩy người phụ nữ khó hiểu này ra. Nào ngờ Nhiễm Tịch Vi cố tình thuận theo động tác của Cố Hề Hề, thân thể hướng về phía bồn rửa tay hung hăng đập tới!

Cốp..

Đầu Nhiễm Tịch Vi đập mạnh vào góc cạnh của bồn rửa tay, trong nháy mắt máu chảy đầy mặt!

Cố Hề Hề tức khắc hoảng sợ, cô căn bản là không hề dùng một chút sức lực..

Nhiễm Tịch Vi sao có thể..

Giây tiếp theo, Doãn Tư Thần liền bước nhanh tới, đem Cố Hề Hề đẩy ra, vọt nhanh đến bên cạnh mà đem Nhiễm Tịch Vi lập tức ôm vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề tức giận trợn mắt: “Cố Hề Hề, em làm tôi quá thất vọng rồi!”

Lời định tội lạnh lùng như tiếng sét đánh ngang tai Cố Hề Hề, cô đứng chết trân lại chỗ!

Đọc truyện chữ Full