“Tôi thật sự hiếu kỳ nha, vì sao lại gọi cô ấy như vậy?” Cố Hề Hề tỏ vẻ tò mò, một mặt lại muốn quan sát biểu tình của mọi người, cố tình bắt chước bộ dáng Vân Tử Tiêu liếc xéo một cái.
Quả nhiên sau khi thấy nét mặt này của Cố Hề Hề, mọi người đều nhìn đến ngây cả người.
Cảm giác cứ như họ đang đối diện với người từ trong tranh bước ra!
“Bởi vì cô ấy chính là tướng quân của chúng tôi!” Một chàng thanh niên mê man nhìn khuôn mặt của Cố Hề Hề, anh ta thậm chí đã có vài phần không thể nhận ra giữa Vân Tử Tiêu và Cố Hề Hề: “Tổ tiên chúng tôi chính là những tướng sĩ từng đi theo Vân tướng quân. Cho nên cô ấy vĩnh viễn là tướng quân của chúng tôi.”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy mọi người nói Thích tướng quân được an táng tại đây là có ý tứ gì?”
Mấy chàng trai trẻ thấy Cố Hề Hề mỉm cười với mình thì hơi đỏ mặt thẹn thùng.
Người bên cạnh nhìn thấy Cố Hề Hề chăm chú nói chuyện với mấy thanh niên kia thì ghen tị, tranh nhau cướp lời, giải thích: “Ngày đó khi Vân tướng quân lên kiệu hoa, Thích tướng quân đã lấy cái chết chứng minh, tự sát trêи đường Vân tướng quân xuất giá. Nghe nói đây là do Thích tướng quân đáp ứng với triều đình nhà Thanh, chỉ cần tướng quân chết thì có thể bảo vệ cho Vân tướng quân cả đời bình an. Thích tướng quân trước khi chết đã yêu cầu được an táng tại thôn Viễn Sơn, người muốn thay Vân tướng quân bảo hộ cho thôn Viễn Sơn.”
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần kinh ngạc há hốc mồm.
Chuyện hóa ra là như thế..
Cố Hề Hề không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút đau buồn. Doãn Tư Thần đang cầm tay Cố Hề Hề cũng nắm thật chặt, tựa hồ như anh có điểm đồng cảm mình cũng đang bi thương.
Đúng vậy, triều đình nhà Thanh sao có thể dễ dàng bỏ qua cho quân chống đối chứ? Không giết những người cầm đầu thì sao có thể phục chúng được?
Cho nên Vân Tử Tiêu phải gả cho hoàng thất, Thích tướng quân cần thiết phải tự sát mới có thể đổi lại được tính mạng cho các tướng sĩ khác.
Doãn Tư Thần từ đầu luôn im lặng, một chữ cũng không nói, nhưng chỉ cần anh đứng đó đã đủ khiến anh trở thành tiêu điểm trong đám đông rồi.
Lúc này bỗng nhiên có một chàng trai trẻ không nhịn được lẩm bẩm nói: “Thái độ của anh ấy đối với Cố tiểu thư thật giống như năm đó Thích tướng quân đối với Vân tướng quân.”
Câu nói này có lẽ chỉ là vô tình thuận miệng, nhưng Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần nghe xong lại như thấy sét đánh giữa trời quang, tức khắc cứng đờ cả người.
Chẳng lẽ lý do thôn Viễn Sơn sống chết không đồng ý xây dựng công trình tại đây là vì muốn bảo hộ phần mộ của Thích tướng quân?
Lúc này trưởng thôn cùng với các trưởng tộc cũng đã tới nơi, mọi người sôi nổi tiếp đón chào hỏi nhau.
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần cũng tỏ thái độ lịch sự cảm thụ.
Mấy vị trưởng tộc bình tĩnh quan sát Cố Hề Hề, chốc lát mỗi người đều thở dài một hơi.
Bọn họ bảo vệ phần mộ Thích tướng quân anh linh mấy trăm năm, không nghĩ tới người muốn động tới mộ phần của người lại là một cô gái có diện mạo rất giống với Vân Tử Tiêu..
Hôm nay không phải thời điểm bàn công việc chính sự, Cố Hề Hề cũng không hỏi điều gì, bắt đầu cùng trưởng thôn và sáu vị trưởng tộc nói chuyện phiếm trong nhà.
Lửa trại rất nhanh được đốt lên.
Các thôn dân từng tốp từng tốp vây xung quanh đống lửa, thoăn thoắt tay chân miệng du dương ca hát, tay không ngừng thêm gia vị vào các món ăn.
Thoáng chốc cả quảng trường đều thơm nức mùi thịt nướng.
Mộc Nhược Na thật sự không chịu nổi bộ dạng âm trầm của lão đại, liền chạy tới ngồi bên cạnh Cố Hề Hề.
Vẻ mặt của Mộc Nhược Na nhìn như đưa đám nói: “Xong rồi xong rồi, kế hoạch tán tỉnh soái ca tối nay thất bại rồi!”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thượng Kha tuy đối với cô luôn biểu hiện thái độ bất mãn, nhưng đối với Mộc Nhược Na lại vô cùng khẩn trương..
Thật là thú vị!
Thượng Kha thấy Mộc Nhược Na đào tẩu, sau đó nhìn đông nhìn tây phát hiện Nhiễm Tịch Vi chưa tới liền cầm điện thoại gọi Nhiễm Tịch Vi lại đây.
Hoàn cảnh đêm nay sao có thể thiếu Nhiễm Tịch Vi được chứ?
Nhiễm Tịch Vi phải cùng Doãn Tư Thần ở bên nhau mới đẹp đôi! Bây giờ sao lại không tranh thủ cơ hội thúc đẩy hai người bồi dưỡng tình cảm?
Cố Hề Hề trăm ngàn lần không nghĩ tới Nhiễm Tịch Vi cũng tới đây.
Cô thấy vẻ mặt thảm thương vừa khóc xong của Nhiễm Tịch Vi, theo bản năng liền nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần lắc đầu, không bình luận bất kỳ điều gì.
Cố Hề Hề hiểu được ý của anh.
Xem ra chuyện này là do Thượng Kha bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện của người khác đây mà!
Cố Hề Hề càng thêm mất thiện cảm với Thượng Kha.
Hừ! Ai nói chỉ cho phép anh ta ngáng chân cô, còn cô không thể đáp trả chứ?
Nhìn ánh mắt anh ta thường xuyên nhìn Mộc Nhược Na kìa..
Được, cô đã có cách!
Cố Hề Hề đột nhiên ngẩng đầu nhìn trưởng tộc của dân tộc Miêu đang ngồi đối diện: “Tôi luôn nghe nói dân tộc Miêu dù nam hay nữ đều giỏi ca hát khiêu vũ, vừa hay Nhược Na của chúng tôi cũng biết chút ít về khiêu vũ, hay là chúng ta tổ chức một cuộc thi đấu nho nhỏ đi!”
Đề nghị của Cố Hề Hề tức khắc được mọi người hưởng ứng.
Nhóm dân tộc thiểu số đều là những người giỏi ca múa, sao có thể để người khác qua mặt được chứ?
Cho nên việc thi ca múa ở nơi này cũng là chuyện thường tình, người tham dự càng đông thì càng vui.
Cho nên ngay khi Cố Hề Hề ra chủ ý này thì mọi người đều vui vẻ đồng ý.
Mộc Nhược Na cũng không từ chối đề nghị này. Hôm nay cô mặc một bộ trang phục truyền thống của dân tộc thiểu số, vô cùng xinh đẹp, nãy giờ vẫn mải mê tự chụp hình.
Bây giờ lại nghe thấy Cố Hề Hề muốn cô và mọi người trổ tài mở cuộc thi khiêu vũ thì liền cao hứng nhận lời ngay tức khắc.
Mặc Tử Huyên ngồi bên cạnh vốn là muốn xem náo nhiệt. Nhưng bởi vì ngại Cố Hề Hề đang mang thai nên Mộc Nhược Na không kéo cô, mà thay vào đó nắm lấy tay Mặc Tử Huyên cùng đứng dậy.
Một nhóm nam thanh nữ tú đều đứng lên bước đến cùng nhau, gõ nhịp bắt đầu khiêu vũ.
Mộc Nhược Na mặc trang phục dân tộc thiểu số nên khí chất trêи người cô lại càng kiều mị ôn nhu.
Mà loại khí chất thục nữ này lại vô cùng hấp dẫn mấy cậu thanh niên mới lớn.
Cố Hề Hề ngồi bên cạnh liền hắng giọng hô to: “Nhược Na nhà chúng tôi còn độc thân nha! Các chàng trai, các cậu phải tranh thủ nắm bắt cơ hội đó!”
Một lời này của Cố Hề Hề tức khắc làm mấy cậu thanh niên hoan hô một tiếng, sôi nổi vây quanh Mộc Nhược Na bắt đầu khiêu vũ.
Mộc Nhược Na thấy nhiều thanh niên vây quanh mình khiêu vũ thì càng thêm hứng khởi, cô cũng vui vẻ hòa mình nhảy theo.
Thượng Kha đứng ở xa thấy một màn biểu diễn này, hai mắt quả thật muốn phun ra lửa!
Mộc Nhược Na, em dám!
Mặc Tử Huyên cũng nhận ra Cố Hề Hề là cố ý châm ngòi thổi gió, nhưng cô cũng chỉ cười cười, giữ nguyên thái độ phối hợp với các cô gái khác cùng nhau khiêu vũ.
Doãn Tư Thần thoáng nét cười nhìn chuột đồng nhỏ của anh, cô từ khi nào đã khôi phục sự tự tin đáng yêu như thế này?
Anh ở ngay bên cạnh mà còn không phát hiện ra.
Nhưng như thế càng tốt, chuột đồng nhỏ của anh rốt cuộc đã buông xuống được quá khứ trước kia, lần nữa tái sinh cho hiện tại!
Thượng Kha quay đầu nói với Nhiễm Tịch Vi: “Tịch Vi, lần này ra ngoài là một cơ hội tốt. Em nhất định phải nắm chắc cơ hội này, lần nữa làm cho Tư Thần lại yêu em! Rõ ràng em mới là người xứng đôi nhất với Tư Thần, còn Cố Hề Hề kia quả thật là..”
Hiện tại còn dám xúi giục đám thôn dân kia theo đuổi Mộc Nhược Na! Cố Hề Hề, cô giỏi lắm!
Nhiễm Tịch Vi thấy Thượng Kha bất mãn với Cố Hề Hề, đáy lòng có chút yên tâm.
Lần này cô ta phải dùng chút mưu mẹo mới lừa được Thượng Kha đem mình tới đây. Đương nhiên sẽ không để Doãn Tư Thần cùng Cố Hề Hề ở bên nhau một thời gian quá lâu!
Nhiễm Tịch Vi tôi còn chưa thua đâu!
“Nhưng vừa rồi em gặp Tư Thần, anh ấy rất không vui khi em tới đây.” Nhiễm Tịch Vi cắn môi nói: “Thượng Kha, anh có thể giúp em gọi Tư Thần lại đây được không? Em kỳ thật là muốn nói xin lỗi anh ấy, nhưng anh ấy chưa nghe xong đã bỏ đi. Thượng Kha, có phải em kém cỏi lắm không? Anh sau này có ghét bỏ em nếu em yếu đuối như thế? Nhưng bây giờ Cố Hề Hề đang mang thai con của Tư Thần, em không nỡ nói nặng với cô ấy.”
Thượng Kha mềm nhũn nhìn Nhiễm Tịch Vi: “Tịch Vi, em thật quá lương thiện mới bị người khác lợi dụng mà không biết! Em đau lòng cho Cố Hề Hề còn cô ta thì vô tâm đối xử với em thôi! Em sao lại vì cô ta mà suy nghĩ chứ, cô ta có nghĩ cho em không? Cô ta bây giờ chỉ muốn cướp đi bạn trai của em mà thôi!”
Nhiễm Tịch Vi lập tức bày ra bộ dáng nước mắt lưng tròng nhìn Thượng Kha, cắn môi làm bộ biểu tình đau khổ khó nói.
Thượng Kha thở dài một tiếng nói: “Ai kêu ba chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau chứ? Em là người thế nào tôi còn không rõ sao? Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa thì không còn xinh đẹp đâu. Tôi sẽ gọi Tư Thần lại đây, lúc đó em cùng Tư Thần nói chuyện là được. Tư Thần đã đồng ý với tôi sẽ không trách móc nặng nề em. Cậu ta sẽ không đối xử với em như vậy đâu!”
Nhiễm Tịch Vi lúc này mới nín khóc, nở một nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Thượng Kha, vẫn là anh đối với em tốt nhất.” Nhiễm Tịch Vi ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn Thượng kha: “Từ nhỏ đến lớn anh đều nhường em, chiều chuộng em. Anh là người anh trai tốt nhất của em.”
“Nha đầu ngốc. Tôi không thương em thì thương ai? Em chính là em gái của tôi.” Thượng kha sủng nịch an ủi Nhiễm Tịch Vi.
Mộc Nhược Na vừa quay đầu lại vô tình nhìn thấy Thượng Kha và Nhiễm Tịch Vi đứng cạnh bên nhau.
Thượng Kha dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Nhiễm Tịch Vi, thậm chí còn xoa đầu cô ta.
Mà Nhiễm Tịch Vi lúc này lập tức ôm lấy Thượng Kha, ở trong lòng đối phương mà cọ cọ mũi.
Nét mặt Mộc Nhược Na liền biến sắc!
Nhiễm Tịch Vi này thật đúng là hoa khổng tước nha!
Nhìn thấy đàn ông thì đều không kiềm được lòng sao?
Nhìn thấy đàn ông là liền lập tức xoè đuôi công ra quyến rũ?
Cố Hề Hề thấy gương mặt Mộc Nhược Na có chút cứng đờ, cũng nhìn theo hướng tầm mắt của Mộc Nhược Na, lại không nhìn thấy được gì.
Cô ấy đang nhìn cái gì nhỉ? Vì sao vẻ mặt lại biến sắc thế kia?
Lúc này Doãn Tư Thần đang ngồi bên cạnh Cố Hề Hề, di động liền vang lên, anh cúi đầu thấy dãy số hiển thị, thuận tay nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì?”
“Tư Thần, cậu lại đây một chút, tôi lấy từ nhà một chai rượu ngon mang tới đây cho cậu này.” Trong điện thoại truyền đến giọng của Thượng Kha.
Doãn Tư Thần nhíu mày: “Lát nữa đi.”
Thượng Kha tiếp tục nói: “Không tới đừng hối hận. Cậu không phải luôn thương nhớ chai rượu này của tôi lâu nay sao?”
Doãn Tư Thần nghĩ nghĩ rồi nói: “Được. Tôi lập tức tới, chờ một lát!”
Ngắt điện thoại, Doãn Tư Thần nói một tiếng với Cố Hề Hề rồi mới rời đi.
Cố Hề Hề nhìn theo bóng dáng của Doãn Tư Thần, đáy lòng có chút không an tâm, cảm thấy Thượng Kha gọi cho anh khẳng định không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Anh ta ghét mình như vậy, lại còn luôn muốn tác hợp Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi, anh ta có thể..
Cố Hề Hề thấy bực bội, trong lòng cô có chút ghét bỏ người đàn ông này.
Lúc này có mấy cậu thanh niên đột nhiên chạy tới trước mặt Cố Hề Hề, mời cô cùng khiêu vũ.
Cô ngẩn ra một lúc mới nói: “Tôi hiện tại đang mang thai nên không tiện khiêu vũ được.”