Cố Hề Hề nghe thấy tiếng ồn phía sau, cô theo bản năng quay đầu nhìn thì thấy ở tầng trêи của boong tàu có một nhóm người đang chậm rãi tiến về phía này.
“Nhìn xem? Đó không phải nhóm người của đại phó và thuyền phó nhì (*) sao?” Mặc Tử Huyên tò mò: “Sao họ lại đến đây?”
(*) Thứ tự theo các chức danh trêи tàu biển: Thuyền trưởng (Captain – CAPT), Đại phó hay còn gọi là Thuyền phó 1 (Chief Officer – C/O), Thuyền phó 2 (Second Officer – 2/O).
Mộc Nhược cũng nhịn không được mà nói: “Đúng là rất tuấn tú! Trêи thuyền này đến cả một thủy thủ bình thường cũng rất bảnh bao, thật không đoán được thuyền trưởng sẽ có bộ dáng như thế nào?”
Trong lòng Cố Hề Hề giống như muốn phun ra lửa, cô thầm nghĩ tên thuyền trưởng kia đúng thật là có dung nhan yêu nghiệt, mị lực tuyệt đối có thể so sánh với Doãn Tư Thần. Nhưng anh ta là một gã kỳ quái, không thích những cô nàng chân dài ngực nở eo thon, mà lại trêu chọc một thai phụ như cô!
Nơi câu cá mà Cố Hề Hề và nhóm của cô đang sử dụng là một khu vực đặc thù trêи thuyền này. Đây không phải một du thuyền bình thường như những con thuyền buồm khác, mà là một con tàu thủy hiện đại được xây dựng cho mục đích du ngoạn ngắm cảnh trêи biển. Cho nên khu vực câu cá này được thiết kế rất đặc biệt.
Còn những con thuyền bình thường khác, chỉ có thời điểm thả neo dừng lại thì mới câu cá được, lúc thuyền đang di chuyển thì đừng nghĩ đến chuyện câu cá làm gì.. Vả lại mấy con cá đâu có ngốc?
Nhìn đại phó và thuyền phó nhì đang đi về phía này, mọi người đang sôi nổi câu cá cũng dừng động tác trong tay lại mà quay đầu nhìn họ.
Đại phó và thuyền phó nhì tươi cười đến trước mặt Cố Hề Hề, hành lễ với cô rồi nói: “Cố tiểu thư, thuyền trưởng vì muốn tạ lỗi chuyện vừa rồi, cho nên mời Cố tiểu thư cùng nhau dùng bữa tối, xem như chút tâm ý bồi thường.”
Gương mặt Cố Hề Hề tái xanh.
Cô có thể không cần phải gặp lại tên thuyền trưởng khó hiểu kia được không?
“Không cần. Tôi không có hứng thú giao tiếp với người quyền cao chức trọng.” Cố Hề Hề kiên quyết cự tuyệt.
Nét mặt Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên lại cùng hiện lên một ý cười như có như không.
Hề Hề có phải.. phản ứng hơi quá rồi không.. Xem ra vừa rồi lúc đi vệ sinh, Hề Hề thật sự đã gặp vị thuyền trưởng kia?
Thú vị.. thú vị..
Đại phó không vì lời từ chối của Cố Hề Hề mà xấu hổ, ngược lại vẫn tủm tỉm cười: “Thuyền trưởng mới đánh bắt được một mẻ cá rất tươi và muốn chiêu đãi tất cả mọi người trêи tàu món canh hầm cá tuyệt hảo, mời các vị cùng nhau ghé qua thưởng thức.”
Cố Hề Hề ngẩn người, sau đó liền thẹn đỏ mặt.
Đúng là đại phó chỉ nói thuyền trưởng muốn mời cô ăn cơm, nhưng không hề nói chỉ ăn cơm với một mình cô!
Kết quả cô chưa rõ đầu đuôi đã cự tuyệt, còn nói lời quá phận..
Ôi trời!
Đây là muốn cùng cô chơi chữ sao!
Có phải anh cố tình dặn đại phó nói như vậy với cô, sau đó chờ cô cự tuyệt rồi mới bổ sung một câu là mời tất cả mọi người?
Ôi trời! Tôi sẽ nhớ kỹ anh đó!
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên cố nén cười, hai người cũng đã nhìn ra Cố Hề Hề đúng thật là sập bẫy chơi chữ của đối phương!
Ha hả, Hề Hề quả nhiên không phải đối thủ của người ta!
Mọi người trêи tàu vừa nghe thuyền trưởng chiêu đãi bữa tối, tức khắc reo hò hoan hỉ tiến về phía nhà ăn.
Cố Hề Hề hơi do dự một chút.
Đại phó lập tức nhìn Cố Hề Hề, nét mặt vẫn một nụ cười tủm tỉm: “Thuyền trưởng của chúng tôi rất có thành ý, mong Cố tiểu thư nể tình thuyền trưởng đã vất vả đánh bắt mẻ cá này mà đại giá quang lâm tới nhà ăn nếm thử.”
Mọi người đều đang hào hứng, Cố Hề Hề sao lại có thể tiếp tục cao ngạo mà cự tuyệt?
Cô đành đỏ mặt mà gật đầu nói: “Được, vậy phiền ngài thay tôi đa tạ thuyền trưởng. Tôi và bạn của mình sẽ đến.”
Đại phó và thuyền phó nhì hành lễ với Cố Hề Hề, rồi xoay người rời đi với những người khác.
“Whoa, cả đại phó và thuyền phó nhì cũng đẹp trai đến vậy, tôi đúng là rất tò mò không biết thuyền trưởng trông như thế nào!” Đáy mắt Mộc Nhược Na tỏa sáng.
Mặc Tử Huyên chậm rãi nói: “Tôi lại thấy đại phó và thuyền phó nhì hơi kỳ lạ. Tuy họ nói là mời toàn bộ hành khách trêи thuyền này, nhưng thật ra ban đầu người họ mời chỉ có mình Hề Hề.”
Cố Hề Hề nhíu mày: “Thật không muốn đi chút nào!”
“Mặc kệ, cứ đi đi, chúng ta đi thưởng thức món canh cá nào!” Mộc Nhược Na đẩy Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên rời khỏi chỗ câu cá, ba người thong thả đi lên cầu thang hướng về phía nhà ăn.
Vừa đến nhà ăn thì quả nhiên ở đây đã tụ tập rất đông người.
Bữa tiệc lần này vốn là phúc lợi mà công ty của Mạch Luân dành cho bộ phận kiến trúc sư và người nhà của họ. Đương nhiên những nhân viên còn độc thân sẽ dẫn theo bạn bè đến dự náo nhiệt, cho nên ở đây cũng không ít thanh niên trẻ tuổi.
Còn Mạch Luân và Giản Tiếu đều ở tuổi trung niên, Cố Hề Hề tìm khắp nhà ăn cũng không thấy Giản Tiếu. Không lẽ hai người họ ngại chỗ này nhiều người trẻ tuổi quá nên không tới?
Nhưng không sao, dịch vụ trêи du thuyền này rất tốt, nếu không đến nhà ăn thì vẫn có thể gọi phục vụ đưa cơm đến tận phòng.
Nhà ăn lớn như vậy mà bày biện bàn ghế đến kín chỗ, nhiều người đã tranh thủ chọn chỗ tốt chờ đợi bữa tối.
Cố Hề Hề cùng Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên chọn tùy tiện một vị trí rồi ngồi xuống. Chỉ cần các vị khách vừa an tọa, tức thì sẽ có phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, đưa một chén canh cá cho mỗi người thưởng thức.
Cố Hề Hề bưng chén canh lên nhẹ nhàng uống một ngụm, liền gật gù: “Quả nhiên tươi ngon! Tay nghề của đầu bếp đúng là rất tuyệt.”
Cố Hề Hề cố ý chỉ khen ngợi đầu bếp mà xem nhẹ tâm ý của thuyền trưởng.
So với phong thái hào phóng sảng kɧօáϊ của Mộc Nhược Na, thì Mặc Tử Huyên rất thục nữ, mỗi động tác uống canh của cô đều phảng phất hơi thở tôn quý ưu nhã.
“Thật sự rất ngon.” Mặc Tử Huyên cúi đầu nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Món canh cá này sở dĩ có được hương vị như vậy chắc là đã bỏ thêm một loại dược liệu, dược liệu này chỉ cần cho một liều lượng cực nhỏ nhưng lại mang đến tác dụng rất lớn cho cơ thể.”
Mộc Nhược Na tò mò hỏi: “Sao cô biết?”
“Là chị Nặc Nặc từng nói với tôi, chị ấy từng nghiên cứu về dược nên thuận miệng giảng giải cho tôi một ít.” Mặc Tử Huyên tiếp tục nói: “Loại dược liệu này cả thế giới chỉ có ba nơi gieo trồng ra được, một là Thần Nông Giá, hai là vùng đất Tô Nam ở nước chúng ta, cuối cùng chính là Vân gia. Nhưng ở Tô Nam thì đất rất ít, hơn nữa chất lượng dược liệu thu hoạch cũng không tốt nên có thể bỏ qua. Như vậy chỉ còn lại Thần Nông Giá và Vân gia là hai nơi có thể nhắc đến.”
Cố Hề Hề nghe mà ngây ngẩn cả người: “Thần kỳ vậy sao?”
Mộc Nhược Na lại cẩn thận dò hỏi thêm về món canh này: “Vậy món này đối với phụ nữ có thai thì có ảnh hưởng gì không?”
Cố Hề Hề tức khắc cảm động nhìn Mộc Nhược Na, thời điểm vừa nghe món canh có bỏ thêm dược liệu, điều đầu tiên Mộc Nhược Na nghĩ đến là liệu có mang lại phản ứng phụ gì đối với thân thể Cố Hề Hề hay không.
Mặc Tử Huyên cười và trả lời: “Không, dược liệu này nhìn chung là trung tính, nhưng quan trọng nhất là đối với thân thể sẽ bổ sung hồng cầu chứ không chỉ đơn thuần là giúp tuần hoàn máu. Cho nên Hề Hề uống canh cá này có thể hỗ trợ cho sự phát triển của em bé.”
Lúc này có phục vụ đẩy một xe đồ ăn tới, bày biện những món ăn khác nhau tùy theo vị trí của thực khách. Xe đồ ăn vừa đẩy tới trước mặt Cố Hề Hề, đầu bếp cẩn thận đem các dĩa đồ ăn đặt lên bàn.
Cố Hề Hề ngẩn ra: “Đây là cá gì vậy?”
Mặc Tử Huyên vừa thấy liền kinh ngạc mà thốt lên cảm thán: “Đây là loại cá sống ở vùng biển sâu, chủ yếu là vùng nước lạnh, được người ta ví như niềm kiêu hãnh của đại dương, là một trong mười loài cá ngon nhất thế giới, gọi là cá tuyết Na-uy. Nhưng lạ quá, ở đây đâu phải Na-uy, sao lại có sẵn loại cá này? Hơn nữa cá này nhìn rất tươi, giống như vừa đánh bắt lên vậy?”
Cố Hề Hề nghe được lời này thì không biết nên nói gì.
Cả một mâm cá như thế này, giá trị chắc chắn không hề thấp?
Quay đầu nhìn lại phần ăn của mọi người, dường như tất cả đều khác nhau chứ không chỉ một mình Cố Hề Hề.
Những món trêи bàn của người khác thì bàn của Cố Hề Hề không có, và ngược lại, bàn của cô cũng có những món mà bàn người khác không có.
Vì vậy mà Cố Hề Hề không đoán ra được điều gì, chỉ cảm thấy kỳ quái.
Mộc Nhược Na vẫn hồn nhiên không quan tâm: “Mặc kệ đi, người ta cho gì thì chúng ta cứ ăn! Hề Hề, không phải cậu nói ăn xong sẽ đi xem dì Giản Tiếu sao? Chúng ta mau ăn nhanh lên, chỗ này đông quá nên mới chia thành nhiều bàn như vậy, chúng ta ăn nhanh còn nhường chỗ cho người khác nữa.”
Cố Hề Hề thấy món ăn phục vụ mang lên càng lúc càng nhiều, tức khắc gật gật đầu và cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Mỗi một món đều là phần ít ít, đủ cho hai hoặc ba người ăn, nhưng thật sự rất nhiều món. Cố Hề Hề nhẩm sơ sơ thấy cô đã ăn cả chục món, chưa nói đến những món linh tinh mà cô không đếm. Đến mức nhìn chồng dĩa khi được dọn đi, cô nghĩ chắc phải hai cái rương thật to mới chứa hết chồng dĩa đó được.
Sau khi ăn uống no đủ, Cố Hề Hề liền đứng dậy nhường chỗ cho người khác.
Trợ lý đi tới đưa di động cho Cố Hề Hề, nhẹ giọng bẩm báo: “Là điện thoại của Giản phu nhân.”
Hả? Mẹ gọi điện thoại cho mình?
Cố Hề Hề lập tức nhận điện thoại: “Mẹ, chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tươi cười của Giản Tiếu: “Hề Hề, chút nữa du thuyền này sẽ cập bờ, mẹ và chú Mạch Luân quyết định sẽ xuống thành phố X đi dạo.”
Cố Hề Hề cười cười: “Được đó, mẹ và chú cứ thong thả hẹn hò đi, không cần lo lắng cho con đâu. Ba đứa con hoàn toàn ổn!”
Thành phố X ở phía nam đất nước nên khí hậu tương đối ấm, một năm chỉ có ba mùa xuân, hạ, thu. Bây giờ nhiệt độ bên ngoài thành phố chừng ba mươi độ, thời tiết này ra ngoài đi dạo đúng là ý tưởng không tệ.
Cố Hề Hề đương nhiên không ngăn cản sự riêng tư của Giản Tiếu và Mạch Luân, vả lại còn chuyển một số tiền vào tài khoản của Giản Tiếu. Dù sao thì thời gian hẹn hò yêu đương, dù nam hay nữ cũng nên thủ một số tiền trong người, sẽ có lúc cần phải chi tiền mà.
Con tàu lúc này đã cập vào bờ.
Cố Hề Hề lười di chuyển lên bờ, cô yên tĩnh tận hưởng gió biển ở trêи boong tàu, lấy Ipad mở ra xem vài bộ phim để giết thời gian. Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na cũng không có hứng thú lên bờ, dù sao với họ thì có thành phố nào mà họ chưa từng đến?
Tàu cập bờ là để bổ sung một số nhiên liệu, còn ba cô gái này chỉ muốn hưởng thụ thời gian thư thả mà thôi, không muốn đi loanh quanh nhiều.
Vì vậy nên Cố Hề Hề ngồi một góc xem phim Hàn Quốc, còn Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na thì ngồi bên đây chơi cờ. Lần trước không thắng được Mặc Tử Huyên nên Mộc Nhược Na vẫn chưa phục!
Có rất nhiều người trêи du thuyền đi xuống thành phố X để mua ít món đặc sản địa phương, hoặc đơn giản hơn là mua quà lưu niệm.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn này, trêи du thuyền bỗng nhiên vắng lặng và quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Khi Cố Hề Hề còn đang say sưa xem phim thì màn hình di động của cô sáng lên. Cô liếc mắt nhìn sang thì phần tin nhắn hiển thị đã làm cô sững người.
Tin nhắn trêи màn hình hiện rõ: Nghe nói trong nhà Cố tiểu thư vừa xảy ra chuyện không vui, không biết đối với hung thủ gây ra cái chết cho người Cố gia thì Cố tiểu thư có quan tâm hay không?