Mọi người cùng nhau rửa rau, thái thịt, nấu canh, xào rau, cắt nhỏ trộn đều làm thành salad, không lâu sau thì đã chuẩn bị được một bàn đồ ăn tươi ngon. Đem hai cái bàn ghép lại, tất cả đem ghế tựa ra ngồi cạnh nhau ăn cơm, các gia đình khác cũng bắt đầu bữa cơm, hương thức ăn ngào ngạt khắp nơi.
Nhân khẩu của nhà Cố Hề Hề nhiều nhất, hiển nhiên náo nhiệt nhất. Những gia đình khác nhiều lắm cũng chỉ đến năm người mà bên này Cố Hề Hề có đến tận bảy người, mà toàn là người lớn, không có trẻ con, thế nên gia đình này cực kỳ thu hút ánh mắt người khác.
Giản Tiếu múc cho Cố Hề Hề một chén canh, cẩn thận dặn dò: “Uống chén canh này xong rồi hãy ăn cơm, như thế mới tốt cho dạ dày.”
Mộc Nhược Na bĩu môi hờn dỗi: “Dì thương Hề Hề như vậy làm con rất hâm mộ nha!”
Giản Tiếu liền múc cho Mộc Nhược Na một chén canh: “Con cũng thật là, uống canh trước đi rồi ăn ít cơm thôi.”
Phốc! Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Mộc Nhược Na tiếp tục làm nũng: “Dì chê con béo đúng không? Con đây chỉ béo chỗ cần béo thôi nha!”
Mặc Tử Huyên vừa cười vừa nói: “Nhìn thấy Nhược Na làm nũng luôn có cảm giác rất bất an!”
Cố Hề Hề gật đầu: “Đồng ý!”
Mộc Nhược Na liếc mắt nhìn hai người: “Hừ, rõ ràng là ghen tị với tôi đây mà!”
Giản Tiếu lại múc một chén canh khác cho Mặc Tử Huyên: “Cô bé này gầy như vậy, sau này khi sinh em bé sẽ rất vất cả, ăn nhiều một chút để bồi bổ.”
Gương mặt Mặc Tử Huyên tức khắc ửng đỏ: “Cám ơn dì!”
Giản Tiếu thuận tay múc một chén cho Mạch Luân, hai chén cho hai người trợ lý, dù sao đều là người một nhà cả.
Mộc Nhược Na chớp mắt nhìn Giản Tiếu nói: “Dì, dì múc canh cho Hề Hề là để làm ấm dạ dày, cho con là để ăn ít cơm giảm béo, cho Mặc Tử Huyên là để bồi bổ thêm thịt. Vậy chén canh này của chú Mạch Luân thì có tác dụng gì?”
Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Mộc Nhược Na, bên tai Giản Tiếu đỏ ửng lên. Nhịn không được thoáng nhìn về phía Mạch Luân, lắp bắp nói: “Con bé này, cho người uống là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Ha ha ha!” Mọi người trêи bàn đều nở rộ nụ cười, không khí quả thật vui vẻ đến không còn lời nào để tả.
Cố Hề Hề vui vẻ uống sạch chén canh Giản Tiếu múc cho cô, cảm giác có mẹ quan tâm yêu thương thật tuyệt.
Vừa buông chén, Cố Hề Hề ngẩng đầu vô tình thấy Thượng Kha đang đứng ở cửa nhà ăn, ánh mắt si ngốc nhìn Mộc Nhược Na. Cô dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào Mộc Nhược Na, ý bảo nhìn về phía cửa.
Mộc Nhược Na nhấc đầu lên thấy vậy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tôi và anh ta không có gì để nói! Thời điểm anh ta lựa chọn Nhiễm Tịch Vi kia thì nên biết rõ tôi nhất định sẽ không bên cạnh anh ta nữa!”
“Nhược Na, cậu không cần thiết vì tôi mà làm như vậy..” Cố Hề Hề bất an nhìn Mộc Nhược Na: “Tôi biết cậu thích anh ta.”
“Đây không phải chuyện thích hay không thích, mà là có tôn trọng lẫn nhau hay không!” Mộc Nhược Na bình tĩnh nói: “Lúc anh ta vì Nhiễm Tịch Vi mà mạnh bạo lôi kéo tôi đi, nhốt tôi ở trong nhà kho thì đã xác định được một điều, chúng tôi sẽ không còn ở bên nhau nữa! Tôi không phải đơn giản chỉ vì cậu, tôi chính là vì tôi. Tôi không phải con nít, tôi biết rõ mình muốn cái gì. Thượng Kha xưa nay được gia đình bảo bọc quá tốt, anh ta luôn tự cho mình đúng, trước giờ không hề để tâm tới lời nói của người khác. Vậy nên hai chúng tôi căn bản không thích hợp với nhau!”
Mặc Tử Huyên nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thượng Kha, nói với Mộc Nhược Na: “Hóa ra cô đã hiểu rõ ràng.”
“Sao không hiểu rõ được đây?” Mộc Nhược Na tự cười giễu mình nói: “Tôi không muốn làm người xếp thứ hai! Ai da, làm cách nào mới tìm được một ông chồng không có hồng nhan tri kỷ đi kèm nhỉ?”
Cố Hề Hề ngẩn ra, cô cũng là người thứ hai, có phải vì vậy lại càng không nên ở bên cạnh Doãn Tư Thần?
Đã biết rõ quan hệ của Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi vô cùng khăng khít thân thiết, biết rõ anh sẽ không thể vì cô mà chống đối lại mẹ của anh, biết rõ dù cô nỗ lực đến đâu thì cũng chỉ uổng công mà thôi.
Nếu đã biết rõ tất cả rồi, vậy sao còn ôm hy vọng xa vời?
Thôi, không nghĩ đến nữa.. Càng nghĩ càng đau đầu.
Nhìn thấy Thượng Kha tội nghiệp đứng một mình ở cửa, Cố Hề Hề có chút không đành lòng. Tuy Thượng Kha vẫn luôn ác miệng và tỏ thái độ phản đối cô, nhưng thấy anh vẫn luôn si ngốc nhìn Mộc Nhược Na thì cảm thấy thật ra anh vẫn là một con người có chân tình, không đến nỗi nào.
Thật mâu thuẫn!
Mộc Nhược Na biết Thượng Kha đang đứng ở cửa nên ăn cơm cũng chẳng thấy ngon miệng nữa, cô nhanh chóng ăn vội hết một chén cơm rồi nói: “Tôi ăn no rồi, tôi đi về trước đây!”
Mộc Nhược Na duỗi tay vỗ vai hai người trợ lý: “Để ý Hề Hề nhé.”
Nhóm trợ lý đang ăn cơm liên tục gật đầu.
Mộc Nhược Na xoay người rời đi, cô vừa đi thì Thượng Kha liền theo sau.
“Lần này Thượng Kha chịu tội có vẻ sẽ lâu đây.” Mặc Tử Huyên tủm tỉm cười mở miệng nói: “Nhưng đáng lắm! Ai bảo anh ta không phân biệt được trắng đen chứ! Tự làm tự chịu!”
Cố Hề Hề lắc đầu nói: “Tôi không đau lòng cho Thượng Kha, nhưng chỉ sợ Nhược Na sẽ buồn. Tra tấn Thượng Kha như thế này, trong lòng Nhược Na cũng sẽ không chịu nổi.”
Mặc Tử Huyên gật đầu tán đồng: “Đúng vậy.”
Lúc này người vốn dĩ rất ít mở miệng là Mạch Luân lại nói: “Tình yêu vốn dĩ chính là chuyện hai người cùng tình nguyện. Trừ phi hai người đều có cùng quyết tâm muốn ở bên nhau, nhận định rõ mọi việc chứ không thì những vấn đề xung khắc sớm muộn cũng ảnh hưởng đến tình cảm đôi bên, thậm chí làm lung lay cả sự tín nhiệm trong lòng mỗi người.”
Cố Hề Hề gật đầu, đúng vậy, một tình yêu quá nhiều vấn đề xung quanh thì phải cần bao nhiêu dũng khí và kiên trì mới tiếp tục được chứ?
Mộc Nhược Na đi đến hành lang, quả nhiên cũng không có gì bất ngờ khi bị Thượng Kha ngăn cản lại. Cô lập tức đứng cách xa Thượng Kha.
Thượng Kha đã nhẫn nhịn mấy hôm nay, anh không muốn tiếp tục ẩn nhẫn nữa, trực tiếp tiến lên một bước, đem Mộc Nhược Na giam cầm trong lồng ngực mình, cúi đầu cường bá hôn cô.
Mộc Nhược Na không có bất luận do dự gì, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt Thượng Kha.
BANG..
Một cái tát vang dội!
“Nhược Na, tôi phải có được em!” Thượng Kha hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Nhược Na.
“Thật không? Vậy anh tính toán nói với thầy của mình thế nào về chuyện anh nhất định phải chiếm đoạt cho bằng được con gái của ông ấy?” Mộc Nhược Na lãnh đạm nhìn Thượng Kha, đáy mắt tràn ngập sự châm chọc và lạnh lẽo như cách xa đến ngàn dặm.
“Nhược Na, em biết rõ tình cảm của tôi với em..” Thượng Kha thống khổ nhìn Mộc Nhược Na: “Em vì sao còn muốn làm tổn thương tôi đến như vậy chứ? Tôi không tin đó là cảm xúc thật của em!”
“Thượng Kha, tôi đã nói rất rõ với anh. Tôi và Nhiễm Tịch Vi, anh chỉ có thể chọn một!” Mộc Nhược Na vẫn như cũ lạnh lùng nhìn Thượng Kha nói: “Anh không thể bắt cá hai tay được, có cô ta thì không có tôi, có tôi thì không có cô ta! À nói đến Nhiễm Tịch Vi, sao hôm nay không thấy cô ta quấn lấy anh, múa may chân tay bên cạnh anh nữa? Anh đem cô ta giấu chỗ nào rồi?”
“Nhược Na, em đừng nói lung tung! Tôi giấu người khi nào? Tôi cũng đang tìm cô ấy, nhưng gọi điện thoại vẫn không thấy ai nghe máy.” Thượng Kha kϊƈɦ động nói: “Tôi không phải đã giải thích với em rồi sao? Cô ấy chỉ là bạn của tôi, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau nên tôi luôn coi cô ấy như em gái mình. Nhưng người tôi yêu là em!”
“Đủ rồi! Anh trai em gái, tiết mục này tôi xem đủ rồi!” Mộc Nhược Na trào phúng cười nói:
“Mấy lão già thương nhân tôi hay tiếp xúc chẳng phải đều gọi tôi là em gái sao? Nhưng ai mà chả biết trong đầu mấy lão già ấy muốn gì chứ, anh so với mấy lão đó thì chẳng khác nhau mấy đâu! Thượng Kha, anh không cần lừa người dối mình nữa, người trong lòng anh kỳ thật là Nhiễm Tịch Vi đúng không? Bằng không sao anh lại liều mạng che chở cô ta đến vậy? Cũng giống như anh liều mạng bảo hộ Nhiễm Tịch Vi, tôi sẽ liều mạng mình mà bảo vệ Hề Hề!”
“Quan điểm bất đồng thì khó có thể tiếp tục nói chuyện. Anh muốn bảo hộ Nhiễm Tịch Vi thì tôi không có ý kiến, anh muốn đối nghịch với tôi thì tôi cũng không có ý kiến. Nhưng mong anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, hai chúng ta nói chuyện không thể hiểu nổi nhau. Tôi không muốn nghe, cũng sẽ không nghe nữa!” Ánh mắt Mộc Nhược Na càng ngày càng lạnh băng: “Nể mặt anh là học trò của ba tôi, và vì nhiều năm qua anh đã chiếu cố cho tôi nên tôi đành nói với anh một câu: Thượng Kha, tôi ghét nhất người đàn ông không rõ ràng thị phi, mà người đàn ông mù quáng đó chính là anh!”
Từng lời Mộc Nhược Na nói giống như dao găm đâm vào tim Thượng Kha.
“Anh lúc nào cũng thích ép buộc tôi nói rõ ràng, vậy hôm nay tôi sẽ nói chuyện dứt khoát với anh. Tôi vô cùng chán ghét những người đàn ông dây dưa với bạn gái cũ hay em gái cũ. Doãn Tư Thần là một, anh là hai, cho nên tôi sẽ thay Hề Hề nhìn rõ những người đàn ông xung quanh cô ấy!” Mộc Nhược Na nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng tôi và bạn bè tôi đều có thể tránh xa lũ đàn ông tồi như các anh.”
“Sao em lại giúp đỡ Cố Hề Hề như vậy? Có phải cô ta đã nói gì với em? Có phải Cố Hề Hề luôn nói những điều bậy bạ về tôi nên em mới..” Thượng Kha vội vàng biện giải, đáy mắt không che giấu được những tia oán hận.
“Anh sai rồi!” Mộc Nhược Na thẳng thừng cắt ngang lời của Thượng Kha. “Hề Hề chưa từng nói gì về anh, nửa chữ cũng không! Hề Hề chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác cả vì cô ấy biết điều đó cực kỳ thấp hèn. Cô ấy dù không phải xuất thân hào môn thế gia nhưng gia giáo thì vẫn có. Ở sau lưng khoa môi múa mép chỉ sợ chính là Nhiễm Tịch Vi mà không phải là Hề Hề!” Mộc Nhược Na tiếp tục nói: “Tôi vì cái gì mà giúp đỡ Hề Hề? Câu hỏi này rất hay. Lúc tôi ở đầu đường bị người ta vây đánh thì anh ở đâu? Là Cố Hề Hề đã cứu tôi, cô ấy không ngại việc mình đang thai mà chạy đến cứu tôi! Lúc tôi buồn bực bàng hoàng thì anh ở đâu? Là Cố Hề Hề đã ở bên tôi! Vì muốn tôi vui vẻ mà cô ấy đã vác bụng bầu để đi cùng tôi đi du thuyền nghỉ dưỡng.”
“Lúc tôi thống khổ thì anh đang ở đâu? Vẫn là Cố Hề Hề ở bên tôi! Cô ấy vì muốn làm tôi vui vẻ mà giả vờ rằng bản thân mình không có tâm sự gì, còn cùng tôi tham gia cuộc thi nhàm chán! Thượng Kha, anh còn muốn hỏi vì sao ư? Tôi có thể trả lời cho anh rất nhiều lý do, mỗi lý do đối với tôi đều vô cùng quan trọng. Nói đi nói lại, Thượng Kha, anh quá ích kỷ! Anh chỉ yêu chính bản thân mình! Mà Cố Hề Hề không như vậy, cô ấy luôn vì những người cô ấy quan tâm mà nỗ lực hết sức, mẹ cô ấy, bạn bè cô ấy, con trai của cô ấy, cô ấy sẽ liều mạng mà bảo vệ họ. Còn anh thì sao? Anh có thể làm được gì chứ? Anh chỉ biết liều mạng bảo vệ Nhiễm Tịch Vi của anh thôi. Đây chính là sự khác nhau!”
Mộc Nhược Na nói xong một hơi dài, hơi thở của cô trở nên ngột ngạt.
Quả nhiên Thượng Kha bị nói đến một chữ cũng không thể phản bác lại được.
“Thượng Kha, anh không cần tự lừa dối mình nữa. Nếu anh lựa chọn bảo vệ Nhiễm Tịch Vi thì chẳng khác nào anh đã từ bỏ tôi, anh thật sự không cần phải đứng trước mặt tôi diễn một màn này.” Mộc Nhược Na nói: “Chuyện của chúng ta, là không có khả năng!”