Đúng vậy, ba người đàn ông đứng ở cửa chính là Doãn Tư Thần, Thượng Kha và Kiều Kỳ. Lúc này đã có người nhận ra ba người họ, đây là điều hiển nhiên bởi vì ngoại hình của họ quá mức nổi bật.
Doãn Tư Thần và Thượng Kha còn đỡ, dẫu sao họ cũng không phải dựa vào khuôn mặt mà kiếm cơm, nên gương mặt của họ không có nhiều biểu cảm.
Nhưng Kiều Kỳ thì nhiệt tình quá mức rồi chăng? Anh chính là đạo diễn nổi danh trong giới giải trí, hiện tại ngoài rạp chiếu phim, mười bộ phim thì có đến tám bộ phim là do công ty của anh sản xuất.
Kiều Kỳ chính là đại nhân vật thường xuyên được bàn tán tưng bừng trong cộng đồng bát quái của giới nghệ sĩ.
Ba người đàn ông xuất chúng có mặt ở đây một cách chói lọi đến vậy, người khác có thể không chú ý đến sao?
Bọn họ xuất hiện chói lọi đến như vậy, muốn người khác không chú ý thì đừng mơ nữa.
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: “Xong rồi, buổi xem mắt của chúng ta hôm nay đến đây vậy là hỏng rồi!”
Cả ba người họ tới gây rối thì còn gì mà tâm với tình nữa chứ!
Mộc Nhược Na thật ra không có gì tiếc nuối, dù sao đối với cô mà nói chỉ là làm quen thêm một người bạn nữa mà thôi.
Còn Chu Tĩnh đã bị kinh hãi nói không nên lời: “A, trời ơi, trời ơi! Đó chính là Doãn Tư Thần đúng không? Anh ta chính là thần tượng của tôi! Trời ơi, thật là oai phong khí phách! Tôi rốt cuộc có thể gặp được nam thần của mình rồi!”
Cố Hề Hề thì chỉ muốn che mặt lại ngậm ngùi.. Nhược Na, thật xin lỗi cậu, tôi không nên cùng cậu đi xem mắt..
Doãn Tư Thần vừa vào cửa đã thấy được Cố Hề Hề, con chuột đồng nhỏ của anh chẳng nói chẳng rằng mà chạy mất bóng, còn đến đây xem mắt nữa chứ? Hừ! Cho dù là thay người khác gặp mặt cũng không được!
Sắc mặt Thượng Kha quả thật đã khó coi đến cực điểm, anh vừa rồi đã cố gắng giải thích rất nhiều với Mộc Nhược Na, mà cô xoay người liền đi xem mắt!
Quả thật là.. cả gan làm loạn!
Còn Kiều Kỳ? Ha hả.. không nên trông chờ anh chàng công tử phong lưu này biết nghiêm túc là gì!
“Ai da, Hề Hề, Mộc tổng, thật trùng hợp!” Kiều Kỳ cười tươi như hoa để lộ má lúm đồng tiền.
Trùng hợp cái đầu anh!
Đáy lòng Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đồng thời chửi thầm, nhưng cũng không dám ra tay đánh vào khuôn mặt cười cười kia. Người ta đang cười chào hỏi, mình không thể mặt lạnh đáp lại được.
Đặc biệt là Cố Hề Hề, trưa nay cô còn mới nhận bạn bè với Kiều Kỳ, bây giờ đương nhiên không thể không nể mặt anh rồi, cô tức khắc cười nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp nha!”
Ánh mặt Doãn Tư Thần đảo qua Cố Hề Hề, cùng Thượng Kha và Kiều Kỳ ngồi vào bàn bên cạnh. Người xung quanh định giơ di động lên chụp ảnh thì Tiểu A và đám trợ lý đã đứng vây xung quanh ngăn cản hành động đó.
“Xin lỗi, mong mọi người không tùy ý chụp ảnh, trừ phi mọi người muốn cùng với mấy trăm vị luật sư của chúng tôi tham gia thẩm vấn trêи tòa án.” Tiểu A vô cùng lễ phép nói với những người khác ở trong gian phòng này.
Đám đông lúc này mới hậm hực lấy di động xuống, nhưng lỗ tai họ lập tức dựng thẳng lên để hóng chuyện. Đây quả là ba người đàn ông đẹp trai cuốn hút nhất mà họ thật sự rất khó gặp mặt, bất luận là tinh ma bát quái gì thì họ cũng sẽ không bỏ lỡ.
Kiều Kỳ giữ nụ cười mỉm tủm tỉm, hướng về phía Cố Hề Hề không ngừng chớp mắt cười cười.
Cố Hề Hề thở dài một tiếng, nói với Chu Tĩnh ngồi đối diện: “Thật ngại quá, đây là bạn của chúng tôi. Hôm nay chắc chúng ta sẽ không tiếp tục tán gẫu thêm được nữa, nhưng có thể lưu số điện thoại của nhau để hẹn khi khác gặp mặt được không?”
Chu Tĩnh chưa kịp phục hồi tinh thần thì Mộc Nhược Na lạnh mặt nói: “Không cần hôm khác, chúng ta đi chỗ khác là được. Chu thiếu gia, tôi đột nhiên không muốn ăn ở đây nữa, tôi có thể mời anh đến nơi khác uống một ly được không?”
Chu Tĩnh chỉ có thể gật đầu.
Mộc Nhược Na đứng lên, duỗi tay vỗ vai Cố Hề Hề nói: “Đường về nhà tôi cậu nhớ rõ rồi chứ? Lát nữa thì tự bắt xe về nhé. Tôi sẽ đi cùng Chu thiếu gia tới nơi khác để trò chuyện, cậu làm bóng đèn quá sáng rồi, đừng đi theo nữa!”
Nói xong câu đó, Mộc Nhược Na bước tới chủ động kéo tay Chu Tĩnh xoay người rời đi.
Cố Hề Hề nhìn Mộc Nhược Na, lại nhìn Thượng Kha, chỉ biết im lặng lắc đầu rồi trả lời: “Được rồi, hai người đi chơi vui vẻ đi! Tôi lát nữa sẽ tự bắt xe về!”
Mộc Nhược Na không thèm liếc Thượng Kha một cái, vẫn nắm lấy tay Chu Tĩnh, trước khi còn dặn Cố Hề Hề một câu: “Giúp tôi ngăn Thượng Kha, đừng để anh ta làm hỏng chuyện tốt của tôi!”
Haizz.. được rồi!
Quả nhiên Mộc Nhược Na và Chu Tĩnh vừa đi thì Thượng Kha đã đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng Cố Hề Hề đã chặn ở cửa.
“Cô!” Thượng Kha trăm triệu lần không nghĩ tới người ngăn cản anh chính là Cố Hề Hề? Nếu là người khác, anh đã sớm một tay hất văng ra một góc rồi, nhưng người đứng trước mặt anh đây là Cố Hề Hề! Anh tất nhiên là không dám..
Ánh mắt Cố Hề Hề tràn ngập vẻ khiêu chiến, cười rất hả dạ: “Anh bây giờ đã biết được cảm giác của tôi khi anh cố tình ngăn cản tôi mà ghép đôi cho Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Thần ở bên nhau là như thế nào rồi chứ? Ai da, đây chỉ là mới bắt đầu thôi đó!”
Kiều Kỳ phụt cười!
Còn Doãn Tư Thần, sát khí đằng đằng trêи gương mặt của anh vì những lời này của cô mà thuyên giảm không ít.
“Thật ngại quá, đêm nay mọi người đều không thể rời khỏi nhà hàng này được.” Cố Hề Hề nhướng mày nói: “Nếu đã tới rồi thì thong thả ở đây hưởng thụ bữa tối đi.”
“Tôi cũng không thể đi ra ngoài?” Kiều Kỳ hài hước nhìn Cố Hề Hề.
“Không thể!” Cố Hề Hề bình tĩnh trả lời, ánh mắt nhìn về phía Doãn Tư Thần tràn đầy khiêu khích.
Mà vẻ mặt Doãn Tư Thần tựa như không có gì không ổn, chuột đồng nhỏ như vậy, anh cũng rất thích..
Nhóm trợ lý không dám ho hen một tiếng, trong số họ thì ai mà không biết Cố Hề Hề? Ai dám trái lời cô đây? Muốn tìm đường chết sao?
Thượng Kha quay đầu nhìn Doãn Tư Thần, gương mặt khổ sở ý tứ như muốn nói cậu mau đến đây mà quản vợ cậu đi..
Doãn Tư Thần buông một tay, cười hào sảng: “Hết cách rồi, ở nhà tôi vợ là lớn nhất!”
“Phụt!” Kiều Kỳ lần nữa bật cười lớn, nhìn thấy Thượng Kha bị ngược, anh cảm thấy quả thật rất khôi hài.
Thượng Kha cúi đầu nhìn Cố Hề Hề, nhưng không dám tiến lên một bước. Nếu anh dám đụng vào cô dù chỉ là một sợi tóc, anh tuyệt đối tin tưởng Doãn Tư Thần sẽ đem anh đánh đến ba mẹ cũng không nhận ra!
Cố Hề Hề hơi hất cằm hướng về phía Thượng Kha, nói: “Ngồi xuống đi chứ? Hay anh muốn đứng đây cả đêm?”
Doãn Tư Thần ngồi trêи ghế, khoanh cánh tay lại, ý cười như không cười nhìn cô vợ yêu đang khi dễ anh em tốt của anh, sao lại sảng kɧօáϊ đến vậy chứ?
Thượng Kha không cam tâm muốn giãy giụa, Cố Hề Hề nói thẳng: “Dù tối nay anh đuổi theo thì sao chứ? Không chỉ có buổi xem mắt này, mà ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa đều phải đi xem mắt. Hơn nữa Nhược Na còn tham gia một bữa tiệc gặp gỡ vô cùng long trọng, nghe nói khách khứa lên đến vài trăm người. Sao chứ? Anh nghĩ có thể ngăn hết tất cả sao? Anh tới chỗ này ngăn cản buổi gặp mặt của Nhược Na, vậy chi bằng anh quay về nhà tâm sự với mẹ của mình thì tốt hơn, bởi phá vỡ uyên ương chính là người nhà của anh!”
Sắc mặt Thượng Kha trở nên trắng bệch, lần trước ở trêи thuyền Cố Hề Hề đã trách móc anh một trận, bây giờ tiếp tục công kϊƈɦ anh, anh muốn phản bác nhưng không nói nên lời.
“Không chỉ như thế, cô ấy đi xem mắt, tôi đều sẽ đi theo. Như thế nào, anh vẫn muốn tiếp tục đi ngăn cản sao?” Cố Hề Hề nhướng mày nói.
Kiều Kỳ rốt cuộc không nhịn được mà lôi kéo Thượng Kha ngồi xuống, nói với Cố Hề Hề: “Được rồi được rồi, cả hai ngồi xuống ăn cơm đi.”
Cố Hề Hề đã cản bước Thượng Kha thành công, vừa ngồi xuống đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô còn đang còn cãi nhau với Doãn Tư Thần mà.. Thật là bực mình! Không lẽ cứ vậy mà ngồi ăn cơm với anh như thể không có chuyện gì xảy ra?
Cố Hề Hề xoay người muốn đi, không ngờ một thân ảnh cao lớn quỷ mị lập tức ngăn cản đường đi của cô.
Giọng nói lười biếng quen thuộc vang lên trêи đỉnh đầu: “Dũng khí vừa rồi ngăn cản Thượng Kha đi đâu hết rồi?”
Cố Hề Hề nhìn gương mặt tuấn dật kia của Doãn Tư Thần thì tức giận há miệng.
“Em có thể vì bạn bè của mình mà ngăn Thượng Kha, chẳng lẽ tôi không thể vì anh em của mình mà cản lại em sao?” Thanh âm Doãn Tư Thần lãnh đạm nhưng đáy mắt vẫn không che dấu được nhu tình hài hước.
Cố Hề Hề cứng đờ người, mãi mới chậm rãi nói: “Không liên quan gì đến anh!”
“Sao không liên quan chứ? Tôi và Kiều Kỳ đã phải gác hết mọi công việc sang một bên để giúp người anh em của mình đến đây ngàn dặm tìm vợ.” Doãn Tư Thần hôm nay mặc một áo sơ mi màu đen, trêи áo có hai chiếc khuya để hờ không cài, lộ ra một phần da thịt rắn chắc.
Cố Hề Hề ngẩng đầu ngước nhìn thì tầm mắt của cô vừa vặn đối diện với phần da thịt này, thật đúng là.. quá sức mê hồn mà..
Doãn Tư Thần hơi cúi thấp cơ thể xuống, nói ở bên tai Cố Hề Hề: “Mặc kệ hôm nay xem mắt hay ngày mai, ngày kia hoặc là bữa tiệc gặp gỡ ngày kia, em có thể ngăn cản Thượng Kha thì tôi cũng có thể cản em. Em có tin hay không?”
Thượng Kha lúc này nhìn Doãn Tư Thần quả thật muốn rơi lệ.
Trêи đời này có thể khắc chế Cố Hề Hề chỉ có Doãn Tư Thần.
Cố Hề Hề ngẩn ngơ.
“Chỉ cần em ở đây yên ổn ăn cơm, tôi đảm bảo Thượng Kha sẽ không đi tìm Mộc Nhược Na, thế nào?” Doãn Tư Thần tiếp tục nói, môi mỏng phảng phất như vô ý quét qua vành tai của cô, ánh mắt yêu diễm, chớp mắt muốn hút hồn.
Đã rất nhiều ngày từ khi đi công tác ở Phi châu trở về cho đến nay không chạm vào chuột đồng nhỏ, từng tế bào trêи thân thể anh đều đang khao khát cô..
Cố Hề Hề bị Doãn Tư Thần đụng chạm, đột nhiên khϊế͙p͙ sợ không nhịn được lui về sau một bước, ánh mắt hoảng loạn: “Anh.. anh..”
Cô biết anh cố ý chơi xấu mình, tức khắc nhụt chí thỏa hiệp, không còn cách nào khác, nếu cô bỏ đi thì sẽ không giữ chân Thượng Kha ở đây được. Cô đành thở phì phò tức giận, xoay người đi tới chỗ ngồi rồi ngồi xuống, Doãn Tư Thần lúc này mới vừa lòng ngồi xuống bên cạnh.
Kiều kỳ tủm tỉm cười nói với Cố Hề Hề: “Không nghĩ tới em đối với bạn bè lại trượng nghĩa đến vậy?”
Cố Hề Hề ngước mắt nhìn, nở nụ cười: “Điệp Y đối với Nhiễm Tịch Vi cũng rất là trượng nghĩa!”
Kiều Kỳ như đang suy tư điều gì: “Có lẽ vậy.”
Doãn Tư Thần hướng về phía Tiểu A gật đầu, Tiểu A liền ra hiệu cho nhóm trợ lý xách một vali tiền mở ra, đến từng chỗ ngồi của các thực khách trong quán đưa tiền tận tay, để họ rời khỏi đây đến nơi khác ăn cơm.
Những người đó vốn đang bất mãn nhưng nhìn thấy tiền thì không nói lời nào nữa, vui vẻ bừng bừng mang theo tiền mà rời đi.
Một lát sau, cả nhà hàng rất to chỉ còn lại bốn vị khách.