Mộc Nhược Na đương nhiên biết những lời này của Thượng Kha tuyệt đối không phải là uy hϊế͙p͙ suông. Cô làm phó tổng cho Thượng Kha không phải ngày một ngày hai, cô là người biết rõ ràng hơn ai hết về nội tình của Thượng gia.
Mộc Nhược Na mạnh mẽ áp chế nỗi bất an trong lòng, cố gắng rời tầm mắt đi, không nhìn vào Thượng Kha nữa, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn làm gì thì tôi không quản được! Tôi làm gì, anh cũng không quản được! Thượng Kha, anh có thể dùng người khác để uy hϊế͙p͙ tôi, anh thật sự muốn ép tôi rời khỏi đây? Đúng vậy, ở thành phố N này tôi chẳng là gì, nhưng ở đất nước này không chỉ có một thành phố N. Ba tôi đã lớn tuổi, là người có công ơn dạy dỗ anh, còn mẹ tôi từng đối xử với anh như thế nào, anh là người rõ nhất, lúc anh học đại học thì bà đã coi anh như con đẻ mà tận tình chăm sóc, giờ anh có thể ra tay với hai người họ thì tôi không còn gì để nói! Mộc Nhược Na này tốt xấu gì cũng là tự lực cánh sinh, dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm miếng cơm, nếu thật sự không muốn nhìn thấy tôi ở thành phố N nữa thì cứ nói, tôi đi, tôi sẽ rời khỏi nơi này, thậm chí là ra nước ngoài! Hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh! Đừng ép tôi, tôi nói được làm được!”
Vẻ mặt Thượng Kha rối rắm, anh ảo não đưa tay che kín miệng, hung hăng thở một hơi.
Hai người từ xưa đến nay đều vậy, tính cách luôn đối chọi với nhau, không ai chịu thua. Cả hai luôn muốn lấn áp uy hϊế͙p͙ đối phương, mà hoàn toàn không đắn đo suy nghĩ thấu đáo về quyết định của bản thân.
Mộc Nhược Na hung hăng xoay người, đạm mạc nói: “Thượng Kha, tôi có thể cho anh thời gian năm năm. Nhưng năm năm này, không có nghĩa là tôi sẽ để anh trói buộc mình. Ngược lại, nếu anh làm tôi thất vọng, ước định lập tức bị hủy bỏ!”
Trong khoảnh khắc nghe thấy lời này của cô, ánh mắt Thượng Kha đã tràn ngập hy vọng.
“Tôi và Chu Tĩnh chỉ là quan hệ bạn bè, không phải như anh nghĩ.. tôi không phải người tùy tiện!” Mộc Nhược Na nói xong liền cất bước rời đi: “Không cần làm việc ngăn cản tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt. Đơn từ chức đã để trêи bàn, anh ký đi. Đây là để bảo vệ cho tôn nghiêm của tôi, để tương lai sau này chúng ta có thể gặp nhau ở một vị thế bình đẳng, mà tôi không phải lấy thân phận phó tổng để xuất hiện bên cạnh anh!”
Lời vừa dứt thì bóng dáng Mộc Nhược Na đã biến mất ngoài cửa.
Thượng Kha nhìn lá đơn trêи bàn, ngón tay gắt gao bám chặt vào thành bàn, cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng lời này của Mộc Nhược Na rất có đạo lý.
Chỉ cần một ngày Mộc Nhược Na còn là phó giám đốc của tập đoàn Ody, thì người của Thượng gia vẫn luôn định kiến mọi thành công của cô đều là dựa vào Thượng Kha, vậy nên mặc kệ cô có xuất sắc tài giỏi như thế nào đi nữa thì Thượng gia đều không thừa nhận.
Có lẽ tạm thời nên để cô ấy đi, mới là lựa chọn chính xác nhất.. Dù không đành lòng, nhưng vì đại cuộc sau này, Thượng Kha biết đây là điều anh nhất định phải làm!
Mộc Nhược Na chật vật chạy ra khỏi tòa cao ốc văn phòng, đột nhiên nhịn không được mà nước mắt trào ra, đứng trêи đường mà khóc như mưa.
Thời gian năm năm, ước định năm năm? Thật sự có thể tin tưởng được không?
* * *
Doãn Tư Thần bước vào thư phòng thì nhận được tin tức của Tiểu A. Quả nhiên sau khi anh và Cố Hề Hề rời khỏi thì nơi đó xảy ra không ít chuyện thú vị.
Trêи màn hình là hình ảnh của đổng sự Chu, đôi mắt ông ta loé sáng, nói: “Cái gì mà mua hay không mua chứ, có phải em đang khách khí với anh đúng không? Vậy cũng tốt, nếu em thích anh thì anh sẽ mua cho em một căn hộ, mỗi tháng cho em một trăm vạn, em chỉ cần vui vẻ là được rồi, việc kiếm tiền vất vả cứ để anh!”
Nhiễm Tịch Vi thấy đổng sự Chu đứng lên mặc quần sau cơn hoan lạc, thản nhiên phủi tay lờ đi thỏa thuận trước đó, cô ta liền tức giận, từ trong chăn ngồi dậy, quay đầu nhìn đổng sự Chu.
“Ngài Chu, đây là có ý gì? Không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao? Chỉ cần tôi tới nơi này với ngài, thì ngài sẽ bán cổ phần cho tôi! Huống hồ tôi là muốn mua, không phải xin xỏ!” Nhiễm Tịch Vi quá mức sốt ruột nên khẩu khí nói chuyện đã thay đổi.
Thời gian của cô ta không còn bao lâu nữa, cô ta thật sự không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào.
Ánh mắt đổng sự Chu lập loè, chợt nhớ tới lời người kia đã cảnh cáo, bây giờ nhìn thấy biểu tình của Nhiễm Tịch Vi như vậy, thì đã hiểu ra ngay vấn đề.
Sắc mặt đổng sự Chu trầm xuống, lập tức từ trêи giường đứng lên, khoác áo ngủ vào, ký roẹt roẹt một tờ chi phiếu rồi đặt ở trêи giường, chậm rãi nói: “Đây là tiền cho cô.”
Nói xong câu đó, đổng sự Chu xoay người định bỏ đi.
Nhiễm Tịch Vi thấy đổng sự Chu thật sự muốn lật kèo, tức khắc nghiến răng nghiến lợi từ trêи giường nhảy xuống, chạy đến ngăn cản ông ta, đáy mắt lạnh băng: “Ngài Chu đây là có ý gì? Chỉ chút tiền ấy mà muốn tống cổ tôi sao? Đây là khi dễ tôi không có tiền sao?”
Nhiễm Tịch Vi đưa tay lấy di động ra, nhấn gọi một dãy số, rồi nói với đầu dây bên kia: “Mang đến đây cho ngài Chu xem một chút.”
Vừa dập điện thoại chưa bao lâu thì tức thì có người gõ cửa phòng, người đó tiến vào đưa một cái ổ cứng di động nhỏ cho Nhiễm Tịch Vi.
Đổng sự Chu dường như cảm thấy tình hình không ổn.. Nhiễm Tịch Vi mở tivi lên, cắm ổ cứng vào đầu kết nối usb và mở lên một đoạn phim.
Giây tiếp theo, những hình ảnh trêи màn hình tivi không chỉ khiến nét mặt đổng sự Chu biến sắc, mà cả gương mặt vốn đang điềm tĩnh của Doãn Tư Thần cũng thay đổi.
Đoạn phim là cảnh quay lại việc gặp gỡ giữa đổng sự Chu và người của công ty đối thủ cạnh tranh trực tiếp với tập đoàn Doãn thị. Đối phương đưa một vali đầy tiền cùng vài cuốn hộ chiếu.
Doãn Tư Thần nhạy bén nhận ra, những cuốn hộ chiếu đó nhìn sơ qua đều là thật, nhưng lại không phải. Mỗi cuốn hộ chiếu đều kèm theo một bộ hồ sơ, chính là bộ hồ sơ giả tạo đó lại được làm một cách hoàn mỹ nhất!
Khoé mắt hẹp dài khẽ nheo lại, rồi nhẹ nhàng mở ra, sát khí trong đáy mắt Doãn Tư Thần cùng với ý cười băng lãnh chậm rãi hiện lên.
Thật là ngủ gà ngủ gật mà có người đưa gối đây mà!
Xem ra đã có thêm một lợi thế để đối phó đổng sự Chu, chậc chậc chậc.. đúng là trùng hợp!
Nhiễm Tịch Vi ấn điều khiển trong tay tắt tivi, xoay người nhìn đổng sự Chu, cười tươi lộ ra hàm răng trắng đều: “Anh Chu, bây giờ đã muốn nói chuyện với tôi chưa? Thật ra tôi rất thích anh Chu đây! Tôi biết, trong tay anh Chu ngoài số cổ phần của tập đoàn Doãn thị thì còn một khối tàn sản khổng lồ đủ khiến anh trở thành tầng lớp thượng lưu nhất của xã hội.”
Nhiễm Tịch Vi đưa tay sửa sang lại áo ngủ của đổng sự Chu, nhìn vào nét mặt xanh mét của đối phương mà nói: “Anh nói xem, nếu tôi đưa đoạn phim này cho Doãn Tư Thần, dựa vào tính cách của anh ta thì anh Chu sẽ thế nào đây?”
“Cô uy hϊế͙p͙ tôi!” Sắc mặt Đổng sự Chu âm trắc nhìn Nhiễm Tịch Vi.
“Là do đầu óc anh Chu không nghĩ kỹ đó chứ, tôi đây không phải là đang cho anh cơ hội hay sao? Anh Chu sắp xếp đưa vợ và con nhỏ ra nước ngoài ở, chẳng lẽ cảm thấy như vậy là an toàn? Thủ đoạn của Doãn Tư Thần như thế nào hẳn anh Chu là người rõ nhất! Đừng nói là nước ngoài, cho dù ở trong quân đội, thế lực của Doãn Tư Thần đều có thể vươn tay vào. Anh Chu thật sự không định vì vợ con của mình mà suy xét cân nhắc lại việc hợp tác với tôi sao?” Nhiễm Tịch Vi cười rất hả hê: “Tôi chẳng đòi hỏi gì nhiều, tôi chỉ muốn cổ phần trong tay anh Chu mà thôi!”
Nhiễm Tịch Vi lấy ra một tập văn bản, đưa cho đổng sự Chu: “Chỉ cần anh ký tên vào đây, tôi đảm bảo cả bản gốc và bản sao của đoạn phim đó đều sẽ đưa cho anh Chu. Thế nào? Có muốn suy nghĩ lại không?”
Đổng sự Chu dường như không lường đến chuyện Nhiễm Tịch Vi đã chuẩn bị một đòn thâm hiểm, toàn thân béo mập đầy thịt mỡ của ông ta run rẩy.
Doãn Tư Thần, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Doãn thị tuy chỉ mới nắm quyền được vài năm, nhưng rất được sùng bái và tin tưởng, điều quan trọng nhất chính là thủ đoạn của anh cực kỳ tàn nhẫn, người của hội đồng quản trị không ai là không biết.
Chính thủ đoạn tàn khốc đó mà hai người chú của anh đã phải nhập viện, chẳng còn ai là đối thủ ngáng đường, nếu không sao anh lại có thể ngồi yên ổn ở vị trí này chứ?
Hiện tại các thế lực bên dòng thứ Doãn gia đều suy yếu, không còn được như xưa, chẳng qua chỉ là cùng mang họ Doãn, còn thực tế năng lực đã sớm bị người đại diện cho dòng chính của gia tộc là Doãn Tư Thần bỏ xa từ lâu.
Đối với kẻ dám phản bội công ty, thủ đoạn trừng phạt của Doãn Tư Thần vô cùng tàn nhẫn, đến mức khiến người ta kinh hãi không dám nhìn thẳng. Nghe nói trước đây từng có một nhân viên lấy thông tin cơ mật của công ty bán ra ngoài, kết cuộc bị đưa sang Châu Phi, một khi đã đến nơi đó thì cả đời đừng nghĩ đến chuyện trở về, đừng nói đến việc ngóc đầu lên trong xã hội sau này.
Ai mà không biết Châu Phi và Trung Đông là địa bàn của Doãn gia?
Quan hệ của Doãn Tư Thần và các vị trưởng tộc vùng Trung Đông không phải một hai lời đơn giản là có thể nói hết. Anh cùng với mấy vị lãnh đạo của các quốc gia ở Châu Phi cũng không phải quan hệ hợp tác đơn thuần.
Ở Châu Phi, Doãn Tư Thần chính là thần sống!
Chỉ là mấy năm nay, sau khi Doãn Tư Thần trở về Trung Quốc tập trung phát triển sản nghiệp của gia tộc thì có vẻ hơi ẩn dật, vô tình làm mọi người dường như quên đi anh từng là một người thủ đoạn cường ngạnh đến nhường nào.
Gương mặt tuấn dật tà mị của Doãn Tư Thần hiện ra trong tưởng tượng của đổng sự Chu, chỉ như vậy thôi đã đủ khiến ông ta khẩn trương kinh hãi đến mức tiểu trong quần.
Nhiễm Tịch Vi khinh thường nhìn thoáng qua đổng sự Chu, một kẻ nhụt chí hèn mạt, còn muốn đấu với cô ta sao?
Nhiễm Tịch Vi đẩy bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần về phía trước, thúc giục đổng sự Chu ký tên.
Đổng sự Chu run rẩy tiếp nhận văn bản, lúc ký tên rốt cuộc cũng lấy hết can đảm mà hỏi: “Vậy còn cô? Cô muốn lấy cổ phần trong tay tôi là vì cái gì? Tôi không tin cô là vì tiền!”
Ngón tay xinh đẹp vốn được chăm sóc kỹ lưỡng của Nhiễm Tịch Vi lập tức duỗi tới, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mập mạp đầy nọng mỡ của đổng sự Chu, hình ảnh này đúng là quá tương phản.
“Anh Chu, biết càng nhiều thì sẽ chết càng sớm thôi.” Bàn tay của Nhiễm Tịch Vi vỗ vỗ vào gương mặt đổng sự Chu.
Ánh mắt đổng sự Chu lập loè một lúc lâu, tựa hồ như nghĩ ra cái gì, toàn thân càng run rẩy hơn, chỉ ngón tay vào Nhiễm Tịch Vi nói: “Cô.. cô.. cô muốn tham gia vào quyền giao dịch chợ đêm của Doãn gia ở Châu Âu?”
Nhiễm Tịch Vi liền ngắt lời ông ta, đáy mắt hiện lên sát khí: “Anh Chu, tôi đã nhắc nhở rồi, rượu mời không uống thì đừng có mà thích uống rượu phạt chứ!”
Đổng sự Chu giờ khắc này thật sự là bị dọa đến tiểu són ra quần.
“Anh Chu, kiên nhẫn của tôi là có hạn!” Gương mặt xinh đẹp của Nhiễm Tịch Vi đã hoàn toàn thay đổi, vẻ nhu mì được thay bằng bộ dáng cay độc nham hiểm, ai có thể nghĩ một đóa bạch liên hoa trong trắng thuần khiết lại có bộ dáng chân thật sợ đến dọa người thế này?
Toàn thân đổng sự Chu không ngừng run rẩy: “Cô lấy được cổ phần của tôi cũng vô dụng. Chỉ có những cổ đông sở hữu hơn 30% cổ phần mới có quyền tham dự vào thị trường giao dịch chợ đêm.”
“Đa tạ anh Chu đã nhắc nhở.” Nhiễm Tịch Vi cười càng thêm phóng túng: “Tôi sẽ lấy được 30% cổ phần! Cái tôi đã muốn có, thì nhất định phải đoạt được!”