*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 796: Chờ Anh Rát Lâu Rồi Đầy
Dạ Vô Ưu về tới Dạ gia, suốt đêm hắn không chợp mắt, điều tra chiếc xe kia của Hạ Tịch Quán.
Thế nhưng, chiếc xe hộp màu đen kia như là được một thế lực cường đại thần bí lực bảo vệ, tra thế nào cũng không ra.
Dạ Vô Ưu còn cảm thấy rất kỳ quặc, ban ngày ở trong bệnh viện hắn muốn tóm Hạ Tịch Quán, thế nhưng đám bác sĩ y tá kia chặn lại, cuối cùng ngay cả thang máy cũng ngừng, rất rõ ràng những thứ này đều ở đây vướng chân hắn, yêm trợ cho Hạ Tịch Quán.
Lẽ nào Hạ Tịch Quán có thể sử dụng cả một bệnh viện?
Dạ Vô Ưu vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, Hạ Tịch Quán này rốt cuộc là ai?
Cô tuyệt đối không phải một người bình thường.
Rạng sáng Dạ gia đã một đường treo lên hồng đăng lung, bởi vì hôm nay là ngày trọng đại của Lục Tử Tiễn và Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu rất sớm đã rời giường trang điểm thay đồ, hôm nay cô ta muốn trở thành cô dâu xinh đẹp nhất toàn thế giới, mở ra cuộc sống công chúa hạnh phúc mỹ mãn của mình.
Vào sáng sớm, Dạ Vô Ưu thức trắng đêm đột nhiên nhận được điện thoại, bên kia cung kính báo cáo: “Dạ thiếu, tìm được chiếc xe kia rồi!”
Cái gì?
Vừa lúc gặp được cô dâu hôm nay Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu tâm tình tốt: “Anh, lúc này rồi anh còn định đi đâu, hôm nay là hôn lễ của em mài”
Dạ Vô Ưu vội vã ra cửa: “Anh đi làm ít chuyện.”
Hắn muốn đi tìm Hạ Tịch Quán, không có thời gian tham gia cuộc hôn lễ này!
Dạ Vô Ưu mang người đi tới Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm trong lòng đất, cửa Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm mở ra, bên trong không có bắt kỳ ai.
Tình huống này rất giống với tình cảnh đuổi tới Hạ gia hôm đó.
“Thiếu gia, ở đây chắc sẽ không có mai phục gì chứ?” Thủ hạ nhìn khắp nơi, dù sao cũng là căn cứ Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm , bên trong đều là máy móc chữa bệnh tân tiến nhất còn có sản phẩm siêu khoa học kỹ thuật.
Dạ Vô Ưu không nói chuyện, hắn chỉ đi vào.
Rất nhanh bước chân của hắn liền dừng lại, bởi vì hắn ở phía trước thấy được Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán đã đứng ở nơi đó chờ hắn, cô hôm nay người mặc đồ đen, tóc dài buộc đuôi ngựa thật thấp, lệ khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ nhắn chừng bàn tay ra lộ ra mấy phần lãnh diễm.
Hiện tại cô dán đôi mắt sáng trong lên mặt Dạ Vô Ưu, chậm rãi nhếch lên môi đỏ mọng: “Dạ Vô Ưu, rốt cuộc anh cũng tới, tôi chờ anh lâu lắm rồi đấy.