TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 937

Chương 937: Là Vì Anh Đau Sao?

Hạ Tịch Quán bất ngờ ngước mắt, phía trước đứng nghiêm một thân thể đồ sộ cao ngắt, trong nháy mắt, cô chạm phải đáy mắt nóng bỏng mà tràn đầy thương yêu của anh.

Lục Hàn Đình tới.

Anh không rời đi cùng Lệ Yên Nhiên, hơn nữa còn lén vào phòng, cô nhớ kỹ cô đã khóa trái cửa phòng rồi, anh lại vào được.

“Anh… vào bằng cách nào?”

Lục Hàn Đình cầm dây thép nhỏ trong tay: “Dùng cái này, Quán Quán, từ khi quen em, anh sắp biến thành cao thủ mở khóa luôn rồi, hiện tại cửa gì cũng không ngăn được anh, nên Quán Quán à, lần kế tiếp em nhốt anh ngoài cửa, anh liền tự mình vào đấy.”

Lục Hàn Đình là thiên chi kiêu tử, học gì cũng hiểu, không ngờ tới chuyện mở khóa này cũng có thiên phú dị bẩm, ngay từ đầu anh rất có kiên nhẫn gõ cửa, gõ hoài không mở, anh liền tự mình mở khóa vào.

Hạ Tịch Quán cong đôi môi đỏ mọng, bật cười.

Bản thân ấy vậy mà đang nước mắt dài nước mắt dài lại bị anh chọc cười.

Lục Hàn Đình chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn bàn tay rõ khớp xương nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Quán Quán, hiện tại nói cho anh biết, ban nãy sao em khóc?”

Hạ Tịch Quán sờ sờ tim của mình: “Đau lòng.”

“Là vì anh đau sao?”

“Dạ”

Lục Hàn Đình nhàn nhạt hừ một tiếng, xem như là đáp lại, anh không thu tay về, lòng bàn tay to lớn vuốt venhè nhẹ lên cơ bắp mềm mại của cô, qua qua lại lại.

Ánh mắt của anh rất nóng, nhìn cô không che giấu chút nào, trần truồng.

Nơi bị anh vuốt ve như cháy lên, xông lên một loạt tê dại, giống như bị giật điện.

Hạ Tịch Quán mắt tự nhiên tránh mặt.

Thấy cô tránh, Lục Hàn Đình nhẹ khép mi, che tất cả tâm tình ở đáy mắt, anh đứng dậy, ôm ngang cô lên, đặt trên giường lớn mềm mại.

“Yên tâm, anh không muốn, anh sẽ không ép buộc em.” Anh khàn khàn nói.

*Em tưởng rằng… anh mang theo Lệ Yên Nhiên đi.”

“Không có, cô ta quá ồn, anh sợ em không nghe được tiếng anh, nên vừa rồi anh tìm một chút thời gian đuổi cô ta đi.”

“Anh không muốn phụ nữ sao?”

Viền mắt anh sâu thẳm đỏ tươi, nhuộm đầy tia máu, tình cảm kinh người khiến anh trông có vài phần đáng sợ.

Dược tính trên người anh càng ngày càng nặng.

Lục Hàn Đình ngước mắt, nhìn cô: “Người phụ nữ anh nghĩ muốn chỉ có em, anh không có ý định chạm vào Lệ Yên Nhiên, đọt lát nữa anh vào phòng tắm tự mình giải quyết. Quán Quán, anh không ép em, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh là tốt rồi.”

NgựcHạ Tịch Quán lại mơ hồ đau đón, bởi lời anh nói.

“Em ngủ đi, anh vào phòng tắm xối nước lạnh.” Lục Hàn Đình đứng dậy.

Thế nhưng một giây kế tiếp, một bàn tay nhỏ dò qua, kéo lại ống tay áo áo sơ mi của anh.

Bước chân Lục Hàn Đình cứng đờ, anh nhìn cô: “Làm gì thế?

Quán Quán, anh bây giờ khó chịu lắm, không chịu nổi em trêu đâu, em tốt nhát đừng làm chuyện gì khiến anh tưởng bở.”

Hạ Tịch Quán không nhìn anh: “Em…”

Trong tầm mắt tối sầm, Lục Hàn Đình xoay người, bàn tay to chế trụ sau gáy cô, trực tiếp hôn lên môi cô.

Không muốn nghe cô nói.

Chỉ muốn hôn cô.

Đột nhiên bị hôn, Hạ Tịch Quán khế khựng, bờ môi mềm mại bị anh hôn lên, nhẹ nhàng gặm cắn, cơ thể ấy nặng nè đè lên, trực tiếp cô áp vào giường lớn mềm mại.

Chuếnh đầy hơi thở là mùi thơm mát lạnh nam tính ngào ngạt trên người anh, bá đạo xâm chiếm tất cả cảm quan của cô.

Cô tác tắc thất thủ, anh lại từng bước tiền công.

Hạ Tịch Quán đưa tay chống đỡ lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đầy anh ra một chút, bởi vì cô sắp thở không được.

Lúc này Lục Hàn Đình bọc bàn tay nhỏ mềm mại của cô trong lòng bàn tay mình, anh dắt cô một đường đi xuống, rơi vào thắt lưng đen trên hông mình…

Đọc truyện chữ Full