TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1006

Chương 1006: Lục Hàn Đình, Anh Còn Yêu Tôi Sao?

Con ngươi trong suốt của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, nét đỏ ửng trên vành tai trong nháy mắt lui xuống, chỉ còn lại tái nhọt, thì ra anh có ý này.

“Lục Hàn Đình, bây giờ anh còn… yêu tôi sao?” Hạ Tịch Quán nhẹ giọng hỏi.

Yêu?

Lục Hàn Đình cảm thấy chữ này thật con mẹ nó vừa châm chọc vừa nực cười, anh đến nay nhớ kỹ nhớ rõ ba năm trước cô là lấy tư thế cao cao tại thượng tuyệt tình nói với anh Lục Hàn Đình, anh tốt nhát đừng yêu tôi nữa, nếu như về sau tôi thấy trên mặt của anh phàm là nhìn ra một chút xíu tình yêu nào, tôi đều sẽ châm biếm anh, khinh thường anhl Lời này là cô chính miệng nói!

“Tôi không yêu cô, bây giờ, tôi chỉ hận cô.”

Hạ Tịch Quán cũng biết đáp án của anh sẽ như vậy, nhưng cô vẫn muốn hỏi câu hỏi đó, cô đại khái chỉ muốn vẽ lên một dấu chấm tròn cho chính mình!

“Anh đã không yêu tôi, tại sao còn muốn ngủ với tôi?”

*“A…” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bức ra tiếng cười: “Hạ Tịch Quán, sao bây giờ cô lại ngây thơ như thế? Tôi mặc dù không yêu cô, nhưng tôi cũng có sinh lý bình thường. Cho dù không ngủ với cô, tôi cũng đã và đang ngủ với những phụ nữ khác. Điều kiện của cô khắp mọi mặt đều có thể ném những phụ nữ kia cách xa vạn dặm, tôi sao lại không để cô tới hầu hạ tôi chứ? Ba năm trước cô đâm tôi một dao, giống như ném rác vứt bỏ tôi đi, hiện tại cô đã trở về, tôi khiến cô cam tâm tình nguyện thần phục với tôi, hầu hạ tôi, như vậy không phải rất hoàn mỹ sao?”

Hạ Tịch Quán đã biết, thì ra khi tình cảm mắt đi, còn có thể làm ra loại chuyện vô cùng thân thiết giữa những người yêu nhau được, điều này mới thực sự là cực đại châm chọc.

Hiện tại Lục Hàn Đình đối với cô chỉ dư lại nỗi hận, dằn vặt, nhục nhã còn có chỉnh phục chiến đoạt.

Hạ Tịch Quán giấu đi tia ảm đạm trong tròng mắt, sau đó dùng sức đẩy Lục Hàn Đình ra, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, lộ ra vài phần sắc bén rực rỡ: “Lục tổng, hai lựa chọn này, tôi đều không chọn, tôi sẽ không bồi ngủ bất cứ người nào trong các anh!”

Hạ Tịch Quán trực tiếp cự tuyệt, hơn nữa còn như đỉnh đóng cột.

Ánh mắt Lục Hàn Đình trong nháy mắt âm lạnh, đáy mắt sâu thảm hệt như là hai vực sâu vạn trượng, khiến người ta không cần thận liền ngã xuống.

Hạ Tịch Quán không sợ mà thản nhiên nhìn anh: “Lục tổng, chúng ta là cược đánh bi-a, mặc dù bây giờ anh chiếm thế thượng phong, nhưng tôi vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng, chẳng lẽ không đúng ư?”

Nói rồi Hạ Tịch Quán đặt mát trên quả cầu, cô lộ ra kiên định quả quyết phải thắng: “Tôi nhất định sẽ thắng.”

Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán lúc này, ba năm sau cô mặc chiếc váy hai dây kia bình tĩnh như thường đứng trước mặt anh cá cược với anh, ý quyết thắng trong tròng mắt rực rỡ chói mắt, khí tràng vạn trượng, dĩ nhiên so với ba năm trước đây càng thêm phong hoa mê người.

*Tốt, tôi chờ cô thắng.” Lục Hàn Đình thấp giọng nói.

Hạ Tịch Quán khom lưng, cô cầm cán cây cơ nhắm ngay một quả cầu đen trước mặt, sau đó chuẩn xác xuất kích.

Phanh một tiếng, quả cầu đen va đến tất cả cầu ở bốn phía, cũng chính là quét đi thế lưỡng nan mà ban nãy Lục Hàn Đình từng bước ép sát cô, quả cầu đen vào động, cái quả cầu kháctản ra, bốn phương tám lăn toàn bộ vào động.

Tất cả mọi người tại chỗ đều xem ngây người, ngay cả người quản lý kia của hội sở cũng không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán: “Đầy lỗ! Chơi hay, quá hay, perfectI”

Hạ Tịch Quán lại đánh ra full lỗ, chắn kinh toàn trường.

Lúc quản lí khen ngợi liền cảm thấy bầu không khí không đúng, vì sao… ánh mắt đám giám đốc này nhìn anh ta cứ như thế nào ấy nhỉ….

Đúng rồi, ván này Hạ Tịch Quán thắng, thì Lục Hàn Đình liền… thua!

Hạ Tịch Quán một mình đấu với đám đại lão thương giới, vậy mà chỉ một quả cầu đen đã đại sát tứ phương, đơn giản là… làm cho những thứ này thương giới các đại lão làm sao chịu nổi?

Đám lão tổng nhìn Hạ Tịch Quán, trong hai mắt đều lóe lên kinh diễm sâu đậm, kỳ thực rất con gái xinh đẹp có rất nhiều, thế nhưng cô gái có thực lực lại thú vị, có thể cùng đàn ông cá cược quả thực quá ít, Hạ Tịch Quán này như là một vưu vật nhân gian.

Hiện tại bầu không khí bên trong phòng bi da trở nên rất vi diệu, ai nấy đều thận trọng nhìn sắc mặt Lục Hàn Đình.

Hạ Tịch Quán thắng, cô thả cây cơ trở về, sau đó nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Lục tổng, tôi thắng rồi, vậy theo ước định trước đó, bây giờ tôi có thể đi, các vị, tạm biệt.”

Hạ Tịch Quán xoay người, trực tiếp rời đi.

Lục Hàn Đình không nhúc nhích, anh chỉ đứng tại chỗ nhìn thân ảnh nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán mại biến mắt trong tầm mắt của mình, mấy giây sau, anh giơ ngón tay rõ ràng khớp xương lên tháo cúc áo sơ mi, yết hầu cũng lăn lên lăn xuống vài cái, anh nhắc đôi chân dài, cũng rời khỏi nơi này.

Hai người lần lượt rời đi, tất cả mọi người ngửi được mùi không bình thường, nếu như không nhìn lầm, đôi mắt sâu hẹp vừa rồi của Lục Hàn Đình dường như tràn ngập màu máu, khiến người ta nhìn không rét mà run.

Đọc truyện chữ Full