TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1023

Chương 1023: Mommy Con Có Đẹp Không

Hai bố con nhìn nhau, Lục Hàn Đình cũng không gáp, vô cùng kiên nhẫn nhìn Dịch Dịch, cho cậu thời gian mở: miệng.

Mấy giây sau, Lục Thần Dịch há miệng, thế nhưng tiếc rằng trong miệng cậu không phát ra được âm thanh nào, không một tiếng động.

Lục Hàn Đình cũng không biểu lộ ra thất vọng, bởi vì anh biết bây giờ Dịch Dịch rất cần cổ vũ, hơn nữa đây là lần đầu tiên Dịch Dịch mở miệng.

Dịch Dịch chịu mở miệng, đây đã là khởi đầu rất tốt rồi.

Hai bàn tay to của Lục Hàn Đình vô cùng kiên định nắm vai Dịch Dịch, truyền sức mạnh tình thương của bố cho cậu: “Không sao, bố có thể nhìn khẩu hình của con, lúc con nói chuyện há miệng lớn một chút, bố có thể hiểu ý con, rồi giờ nói cho bố biết, con muốn hỏi cái gì?”

Lục Thần Dịch cảm nhận được kiên nhẫn và yêu thương của bó, cậu lần nữa há miệng ra, im lặng nói hai tiếng.

Lục Hàn Đình xem hiểu, Dịch Dịch đang nói mẹ.

Lần đầu tiên Dịch Dịch mở miệng nói là nói hai tiếng “mommy”.

Ánh mắt Lục Hàn Đình rất sâu, sâu đến làm người ta nhìn không thấu trong lòng anh suy nghĩ cái gì, anh buông lỏng vai Dịch Dịch ra, đứng lên.

Lục Thần Dịch ngước đôi mắt bồ đào to tròn nhìn bố mình, không tiếng động nói một câu: “Mommy con có đẹp không?”

Đây là câu hỏi gì thế hả?

Tiểu Dịch Dịch lại muốn hỏi cái này.

Lục Hàn Đình mắp máy đôi đôi mỏng, không trả lời.

Tiểu Dịch Dịch cũng rất chấp nhất vần đề này, không tiếng động hỏi lại: “Bố, mommy của con có đẹp không?”

Trong đầu Lục Hàn Đình gợn lên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc kia, mỗi một cái nhăn mày một một tiếng cười đều là “thiên kiều bá mị”, anh gật đầu: “Ừ.”

(*) Thiên kiều bá mị: Kiều diễm và mị hoặc đến cực độ.

Ừ, xinh đẹp.

Đây coi như là đáp lại.

Lục Thần Dịch lại hỏi tiếp một câu: “Mommy của con có phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà bố từng gặp không?”

Lục Thần Dịch đang rất nỗ lực nói, cậu còn chưa quen với việc nó chuyện, miệng động có chút cứng ngắc, nhưng cậu há miệng làm khẩu hình rất lớn, sợ bố nhìn không hiểu.

Lục Hàn Đình rũ mí mắt anh tuần nhìn ánh mắt long lanh như nước của Bịch Sữa Nhỏ, sáng chói không gì sánh được, rất giống với cặp mắt trong vắt như hồ thu của mẹ cậu, anh im lặng lại đáp một chữ: “Ừ.”

Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào đẹp hơn cô.

Điều này rất thỏa mãn Lục Thần Dịch, cậu đã có được tắt cả đáp án.

“Được rồi, câu hỏi của con bố đều trả lời xong, mau tắm nhanh nhanh còn đi ngủ sớm kìa.” Lục Hàn Đình tuyên bố buổi nói chuyện chính thức kết thúc.

Lục Thần Dịch nhớ tới Hạ Tịch Quán ở nhà trẻ bảo cậu ngủ trước 9 giờ, cậu nhanh chóng gật đầu, từ hôm nay trở.

đi, cậu sẽ ngủ sớm.

Tắm xong, Lục Hàn Đình ôm Tiểu Dịch Dịch ra, đặt trên giường lớn mềm mại: “Tự mặc quần áo, bồ đi tắm.”

Vừa rồi tắm cho Bịch Sữa Nhỏ, ống quần Lục Hàn Đình trên người ẩm ướt một mảng, trên lồng ngực màu đồng đọng nước, giọt nước theo lồng ngực chảy xuống vòng hông rắn chắc, toát lên vẻ tà mị gợi cảm chết người.

Lục Thần Dịch dùng sức gật đầu bó, mau đi đi!

Phòng tắm.

Lục Hàn Đình cởi quần đứng dưới vòi hoa sen, anh tắm nước lạnh.

Nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc kia lại ra trước mắt anh, hiện tại đầy đầu Lục Hàn Đình đều là cảnh ở hội sở, dáng người mặc chiếc váy đen hai dây kia của cô.

Anh hôn cô, miệng cô vẫn ngọt ngào như vậy.

‘Yết hầu nam tính khẽ cuộn, anh thò tay xuống dưới…

Mười phút sau, Lục Hàn Đình mặc đồ ngủ tơ lụa đi ra, ba năm nay ham muốn của anh rất nhạt, nhưng là một người đàn ông 32 tuổi khỏe mạnh, thỉnh thỏang cũng có ham muốn, anh đều tự mình động thủ giải quyết.

Ban nãy không phải trải nghiệm rất tốt, qua loa kết thúc.

Dùng khăn mặt sạch sẽ lau mái đầu ướt nhẹp, đôi mắt sâu thẳm rơi trên người Bịch Sữa Nhỏ, Bịch Sữa Nhỏ đã mặc xong quần áo nằm trong chăn, hơn nữa còn đang ngủ.

Đêm nay lại ngủ sớm như vậy.

Lục Hàn Đình đi lên trước, đắp chăn cho Bịch Sữa Nhỏ xong, sau đó anh cúi đầu khẽ hôn trên trán Bịch Sữa Nhỏ, ba năm nay chuyện mà anh biết ơn nhát chính là, Dịch Dịch đi tới cạnh anh, trong năm tháng gian nan nhất của anh, thằng bé đã đến bồi bạn anh.

Lục Hàn Đình đứng lên, muồn rời khỏi phòng em bé này.

Thế nhưng đi được hai bước, anh lại quay người trở về, bàn tay rõ khớp xương sờ soạng dưới gối Bịch Sữa Nhỏ, lấy bức tranh kia ra.

Mang theo tranh, anh rời khỏi phòng của Bịch Sữa Nhỏ, vào phòng ngủ chính của mình.

Đọc truyện chữ Full