Chương 1721:
Anh không có gì để che giấu, chính là ham mê sắc đẹp của cô trần trụi như thế, Trần Viên Viên nói cô hiện tại ai cũng không yêu, anh cũng hiểu được đúng là vậy, thế nhưng, điểm này cũng không ảnh hưởng đến cái gì, anh rất dung tục, hiện tại chỉ muốn mấy chuyện vui vẻ kia.
Ngầm đồng ý của cô, đã có thể làm anh trở nên không kiêng nễ gì cả.
Cố Dạ Cần hôn cô một lúc lâu, khi mở mắt ra lần nữa, đuôi mắt thanh bần đã dính vào một tằng mê ly say sắc, anh khàn khàn nói: “Há miệng, có thể không?”
Bảng mắt 9 ô tông màu: Nâu - Cam - Vàng nhũ Siêu HOT TREND - Giá chỉ 20K!
Hộp vải đựng đồ siêu gọn gàng, chất liệu vải cứng, có nắp đậy - Giá chỉ từ 20K!
Dép nữ gấu đế bánh mì 3 màu siêu xinh, đảm bảo mềm chân dễ đi với mức giá không thể rẻ hơn
Hạt lưu hương xả vải giúp đánh tan vết bẩn và cho quần áo mùi thơm cực dễ chịu, lưu hương suốt cả ngày!
Diệp Linh còn chưa phản ứng kịp, Cố Dạ Cần lại hôn một cái tới, bá đạo cạy ra hàm răng cô, công thành đoạt đất.
Thân thể mềm mại Diệp Linh đã trở nên cứng ngắc, đầy đầu cô đều là gương mặt tên chủ trọ mập mập và mặt xấu xí kia của Cố Hiền.
Ngực dâng lên nước chua, cô muốn ói.
3 n Cô Dạ Cân đã mân cảm nhận ra thân thể cô biến hóa, anh nhanh chóng buông lỏng cô ra, trầm giọng khiển trách: “Không cho phép nôn!”
Bị dọa như vậy, Diệp Linh thực sự nhịn xuống không nôn, nhưng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cố Dạ Cần xoa xoa thắt lưng mềm của cô, sau đó ôm cô vào trong ngực mình, anh thở hỗn hển khép mắt, môi mỏng rơi vào mái tóc dài của cô bất đắc dĩ hôn một cái, khàn thanh cười nói: “Linh Linh, chỉ dựa vào dáng vẻ hiện tại của em đã chạy đến câu dẫn anh, có phải em xem anh thành hòa thượng rồi?”
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh chôn trong ngực anh, cô ngửi được mùi hương nam tính thanh sạch trên người anh, hết sức dễ ngửi, cũng là mùi hương cô quen thuộc, đủ để sống dậy tất cả tình yêu say đắm và ỷ cô trao cho anh những năm xưa cũ, Diệp Linh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô cảm thấy cơn buồn nôn trong ngực dần dần biến mắt.
Hai người lặng lặng ôm một hồi, cũng không định buông tay, lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên.
Có người đang gõ cửa.
Người nào?
Cố Dạ Cần buông lỏng Diệp Linh ra: “Anh đi mở cửa.”
ỹ Cô Dạ Cân đi tới cạnh cửa, mở cửa phòng, ngoài cửa là một bóng người quen thuộc, Trần Viên Viên.
Trần Viên Viên lại đến nữa rồi.
Dấu bàn tay trên má phải Trần Viên Viên nhìn thấy mà giật mình, cô ta đứng ở ngoài cửa, ánh mắt khiếp đảm nhìn Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, cặp con ngươi đen kia đã như mực nước đậm đặc không hề thấy đáy.
Anh đã bảo Trần Viên Viên biến mắt, nhưng bây giờ Trần Viên Viên xuất hiện ở trước mắt anh, thật biết điều.
“Ai vậy?” Lúc này Diệp Linh cũng đi ra, + cô nhìn thây Trân Viên Viên cạnh cửa, bước chân cũng chậm rãi dừng lại.
“A Cần, là ta.” Lúc này một tiếng nói già nua mà uy nghiêm vang lên, Cố lão gia tử xuất hiện ở ngoài cửa.
Cố lão gia tử tới!
Cố lão gia tử mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, trên tay chống gậy, đôi mắt lão trầm đục rơi trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cẩn: “A Cẩn, vừa rồi Viên Viên và Linh Linh chỉ chỉ đang vui đùa với nhau, con hà tất cho là thật?”
Nói rồi Cố lão gia tử nhìn về phía Diệp Linh: “Linh Linh, đây chính là lỗi con, con là em gái của A Cần, mà Viên Viên là bạn gái của A Cần, bây giờ vì con, A Cần cãi nhau với bạn gái của mình, con nên nghĩ lại một chút.”
Ỳ b Cô lão gia tử đột nhiên đên, phá vỡ tât cả tĩnh mịch.