Nói xong đầu ngón tay Nhiếp Vân bắn ra một đoàn sương mù nhộn nhạo, cỗ sương mù này bám vào trên thân mọi người rồi biến mất không thấy gì nữa. mà ngay cả Khí Tông như Nhiếp Khiếu Thiên cũng không phát hiện ra nổi.
Truy tung chi khí mà chỉ Truy tung sư có.
Pháp quyết vô danh mở ra đan điền, có thể dựa theo ý định của mình mà thay đổi thuộc tính, điều kiện tiên quyết là phải hiểu rõ thuộc tính của loại đan diền này. Ngày đó ra tay giáo huấn La Vũ, La Thần, hắn lại để cho hai người phóng thích ra Truy tung chi khí và Trị liệu chi khí. Trải qua suy diễn đảo ngược, rốt cuộc Nhiếp Vân đã thành công có được hai loại năng lực này.
Nói cách khác, hiện tại Nhiếp Vân đã có Truy tung đan điền và Trị liệu đan điền.
Hiện tại hắn tổng cộng mở bảy đan điền, một đan hỏa, một nạp vật, một thuần thú, hiện tại tăng thêm truy tung và trị liệu. Trừ chủ đan điền ra, chỉ còn lại một đan điền chưa có thuộc tính đặc thù.
Tuy nhiên Nhiếp Vân cũng biết giao cho đan điền thuộc tính càng cao thì thành tựu sau này của hắn cũng càng lớn. Trước khi không có được thuộc tính tốt, vẫn nên tiết kiệm sử dụng thì hơn.
- Ồ? không đúng....
Gieo Truy tung ch khí trên thân mọi người, như vậy cho dù có lạc đường thì hắn cũng có thể tìm ra được. Vừa mới gieo loại khí tức đặc thù này xong, Nhiếp Vân đột nhiên cảm thấy không đúng.
Truy tung chi khí mà hắn vận dụng không ngờ lại không bị những khí tức tối tăm mờ mịt kia ngăn cản.
- Sau khi nhiễm Truy tung chi khí là có thể khiến ta cảm nhận được hoàn cảnh, vị trí của người cần truy tung. Nếu như ta gieo Truy tung chi khí vào không khí chung quanh... Như vậy há không phải ta có thể cảm nhạ được cảnh vật chung quanh hay sao?
Linh quang chợt lóe lên trong đầu Nhiếp Vân, nghĩ tới việc này, hắn hưng phấn tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Những khí thể mông lung này có thể ngăn cách tinh thần lực dò xét, nhưng mà lại không thể ngăn cản truy tung chi khí, hắn hoàn toàn có thể đem Truy tung chi khí phát tán ra ngoài, dùng nó để dò xét địa hình chung quanh, do đó tìm được đường ra.
Phải biết rằng Truy tung chi khí vô cùng lợi hại. Từ lúc trước La Vũ kia có thể ngàn dặm truy tung tới ngư Tràng đoản kiếm là có thể nhìn ra. Nếu như hắn phát tán Truy tung chi khí, chỉ sợ phạm vi có thể nhìn thấy còn rộng hơn Khí Tông. Thậm chí còn có thể so sánh với kẻ có được Thiên nhãn đan điền.
Thế nhưng tuy rằng nghĩ vậy, nhưng mà Nhiếp Vân cũng biết vẫn kém hơn kẻ có được Thiên nhãn đan điền. Dù sao một khi thi triển ra thiên phú Thiên Nhãn đan điền, có thể làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng mấy ngàn, mấy vạn trượng chung quanh. Mà Truy tung chi khí của hắn cho dù có mạnh mẽ tới đâu, bằng vào thực lực của hắn hiện tại cũng không có khả năng phán tán ra ngoài ngàn dặm a.
Nghĩ vậy Nhiếp Vân liên tục điểm ngón tya, nhanh chóng phát tán Truy tung chi khí ra ngoài. Trong chốc lát hắn đã cảm thấy chung quanh vốn mông lung mờ mịt trở nên rõ ràng, tầm mắt của hắn rõ ràng hơn một chút.
- Một trăm thước, hai trăm thước, ba trăm thước... Truy tung chi khí ở đây không ngờ lại giúp ta có thể nhìn mọi thứ trong khoảng cách một ngàn thước. Quá tốt.
Tầm mắt gia tăng, cũng nói tỷ lệ tìm được lối ra tăng lên, hai mắt Nhiếp Vân tỏa sáng.
- Ồ? bọn hắn cũng không tìm được đường ra hay sao? Bề ngoài dường như cũng không nhìn rõ tình huống chung quanh? Hắc hắc, như vậy cũng tốt, ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận khi tới đây.
Đột nhiên trong mắt Nhiếp Vân xuất hiện một đám người quen, chính là những yêu nhân vừa rồi muốn đuổi giết bọn hắn ở bên ngoài cửa.
- Khuynh Thành, Phùng Tiêu, Dương Ngạn. ba người các ngươi ẩn nấp sau bia đá này, không được đi ra. Ngàn vạn lần đừng chia ra. Phụ thân, Lạc thành chủ, hiện tại chúng ta đi gặp đám yêu nhân kia a.
Trong lòng thầm hạ quyết tâm, Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.
- Đi gặp bọn hắn? Chúng ta không nhìn thấy bọn hắn được, một khi bị bọn hắn phát hiện ra, khi đó muốn chạy trốn cũng đã muộn.
Nhiếp Khiếu Thiên không biết vì sao nhi tử lại làm ra quyết định như vậy, hắn do dự rồi nói.
- ha ha, yên tâm đi. Con có một loại phương pháp giúp con có thể nhìn rõ cảnh vật trong vòng ngàn thước, ba người chúng ta chỉ cần phối hợp tốt, bắt lấy yêu nhân lạc đàn, lại đánh chết. Như vậy cam đoan tám người bọn hắn có đến mà không có về.
Nhiếp Vân cười, giải thích kế hoạch của mình.
- Con có thể nhìn rõ cảnh tượng trong phạm vi trăm thước sao?
Nghe Nhiếp Vân nói như vậy, tất cả mọi người giật mình.
Khí Tông chỉ có thể nhìn tới hai mươi thước, trước mặt Xuất Thể cảnh là một mảnh tối đen. Không ngờ Nhiếp Vân lại có thể nhìn thấy cảnh tượng trong vòng ngàn thước... Chuyện này cũng quá nghịch thiên a.
- Con cũng chỉ vừa mới phát hiện ra loại năng lực này. Dương Ngạn, ngươi đưa Xi Tiêu thần phủ của ngươi cho ta mượn dùng chút, lát nữa sẽ trả lại.
Nhiếp Vân không muốn nói ra chuyện mình có Truy tung chi khí, một khi nói ra, cho dù đổ cho sư phụ thần bí thì cũng khó giải thích.
Dù sao sư phụ có thể khiến cho thực lực ngươi tăng lên nhiều, có thể dạy ngươi vũ kỹ, nhưng mà không thể thay đổi thiên phú của ngươi a.
Truy tung sư, Trị liệu sư, kẻ có được đan điền như vậy, người trời sinh lại không có được đan điền thuộc tính như thế, cho dù có lão sư tốt đến mấy cũng là vô nghĩa.
Giống như ngươi trời sinh không có chân, không có tay, không có mắt, cho ngươi tìm huấn luyện viên tốt đến mấy cũng không thể lái xe được.
Thiên phú của mình thế nào phụ thân Nhiếp Khiếu Thiên hiểu rõ nhất, tổng cộng chỉ có ba đan điền. Một nạp vật, một đan hỏa, nếu như lại đột nhiên xuất hiện truy tung đan điền, như vậy quả thực khó mà nói rõ.
- nếu như ngươi có thể nhìn rõ cảnh tượng trong phạm vi ngàn thước, như vậy chúng ta lúc này đánh bọn hắn mắt mù, đây là cơ hội tốt nhất.
Hai mắt Lạc Chiêm Hào sáng ngời.
Tám người Yêu tộc kia nhất định không chết không ngớt với bọn hắn, vô luận là ai đạt được bảo vật, nhất định đều đánh chết toàn bộ đối phương. So với việc chờ tới lúc đó bị động còn không bằng thừa dịp bản thân đang chiếm ưu thế một mẻ hốt gọn.
Hai Khí Tông đỉnh phong, sáu Binh Giáp cảnh đỉnh phong, sáu người bọn hắn không phải là địch thủ. Đối phương muốn đánh bại bọn hắn không phải là khó.
- Được rồi, các ngươi ẩn nấp cho kỹ, chỉ cần không làm ra động tĩnh gì, cho dù bọn hắn có đi tới trước bia đá cũng không nhìn ra các ngươi. Phụ thân, Lạc thành chủ, chúng ta đi thôi.