TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1984-1985

CHương 1984:

 

Thế nhưng tốc độ Tiêu Thành nhanh hơn, thân hình 1m9 lúc này ngăn ở trước cửa, cơ thể to lớn giống như bức tường chặn Tiêu Tứ, tay anh còn đút trong túi quần, tắm lưng phẳng dày lười biếng tựa lên trên ván cửa sau lưng, nâng mắt liếc Tiêu Tứ: “Muốn làm gì, hả?”

 

Tiêu Tứ đụng phải con ngươi đen của Tiêu Thành, Tiêu Thành không cười, càng có vẻ thâm trầm lạnh lùng, không ai có thể biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì.

 

“Thành gia, mày cũng quá nhỏ nhenl!

 

Tao chỉ vào xem một chút.” Tiêu Tứ cười nói.

 

Tiêu Thành: “Người phụ nữ của tao, mày xứng để xem?”

 

IIGD0I0 0715 Hai người kia vốn chính là ngoài mặt hợp trong không hợp, bình thường Tiêu Thành cũng phối hợp diễn kịch, ai ngờ anh hôm nay vì một người phụ nữ ở trước mặt mọi người trở mặt với Tiêu Tứ, không khí nhất thời giương cung bạt kiếm.

 

Lúc này thủ hạ nhanh chóng đi ra hoà giải: “Tứ ca, đây chính là anh không đúng rồi, Thành gia chúng em trước đây có bạn gái người nào không cho anh xem qua, nhưng tân sủng này không giống với, Thành gia chúng em rất cưng, ai cũng không cho xem, kim ốc tàng kiều giấu kỹ lắm, chỉ muốn độc hưởng.”

 

Lời nói không suy nghĩ này lại khiến đám thủ hạ khác cũng cười theo lên, Tiêu Tứ miễn cưỡng nở nụ cười, theo bậc thang đi xuống: “Thành gia, tao không hiểu chuyện rồi, tao không xem, không xem nữa.”

 

Tiêu Thành híp mắt cũng câu môi mỏng: “Người ở bên trong sợ người lạ, các ngươi đừng hù chạy cô ấy.”

 

“Chậc chậc, xem ra tân sủng rất được Thành gia quan tâm nhỉ, ấy, tao còn có việc, đi trước nhé.” Tiêu Tứ cáo từ, mang thủ hạ rời đi.

 

Tiêu Tứ quẹo vào khúc cua, đến chỗ Tiêu Thành không thấy được, nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng biến mắt, vẻ mặt hung ác phun một bãi nước miếng: “Mẹ, là cái thá gì, dám làm ta quê mặt.”

 

Ai cũng biết hắn mắng Tiêu Thành.

 

Thủ hạ nhanh chóng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tứ ca, chúng ta trước nhịn một chút, thân phận Tiêu Thành bí ần, đặc biệt khả nghi, chỉ cần chúng ta bắt được kẽ hở của hắn lại, vạch trần thân phận của hắn, đến lúc đó lão gia tử là người đầu tiên không tha cho hắn, Tiêu gia vẫn là của Tứ ca anhl”

 

Tiêu Tứ đè lại cơn tức: “Ta phái người tra xét lâu như vậy, chính là không tra được bí ân của Tiêu Thành, lân này nó mang theo tấn sủng đột nhiên đi đến trong nước, tao vẫn luôn cảm thấy nó lén lén lút lút muốn làm chuyện gì, nhìn chăm chú nó cho tao, tao thấy tao đã cách bộ mặt thật của nó rất gần.”

 

“Vâng, Tứ ca.”

 

Tiêu Tứ đi, Tiêu Thành mặt không thay đổi thu hồi ánh mắt, anh xoay người vào phòng bệnh.

 

Thủ hạ nhanh chóng xua đuổi người qua đường vây xem: “Tản đi đi, tất cả mọi người giải tán đi!”

 

Diệp Linh vẫn ẩn ở trong đám người, nỗ lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, từ khi Tiêu Tứ đên đê cô mơ hô đoán được tình cảnh hiện tại của anh trai, anh trai tất nhiên là như đi trên lớp băng mỏng, không thể bại lộ thân phận.

 

Trái tim Diệp Linh cũng sắp nhảy ra ngoài, nơi này là chốn cũ, còn có một chút người xưa quen biết anh trai, cô có thể nhận ra anh trai, nói không chừng những người khác cũng có thể.

 

Anh trai một khi bại lộ thân phận, hậu quả khó mà lường được, cô không muốn lại mắt đi anh trai một lần nào nữa.

 

Anh trai lúc này mạo hiểm trở về, nhất định là vì cô.

 

Đôi mắt Diệp Linh đột nhiên hồng hồng, chia cách nhiều năm như vậy, khi gặp nhau bọn họ cũng không dám liêc nhiêu trong đám người.

 

Vừa rồi cô ở bên tai anh trai nói vài câu, kỳ thực cô không nói gì, mà là nói… một chuỗi số điện thoại, số di động của cô.

 

Cô chờ anh trai liên hệ cô.

CHương 1985:

 

Trong phòng bệnh.

 

Tiêu Thành đi vào, anh liếc mắt liền thấy được thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt đứng lặng ở bên cửa sổ đạo kia , Tô Tiểu Đường đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía anh, mái tóc đen thanh thuần nhu thuận tản mát sau vai, trông cô như một cô gái nhỏ rất mềm yếu mới chỉ 19 tuổi.

 

Thế nhưng ai có thể ngờ chính cô gái này nhìn bố mình ngã chết trước mắt của mình sau đó từ trong bọc sách của chính mình lấy ra một câybút máy, đâm mù con mắt trái của Tiêu Tứ.

 

Cô càng giống như cọng cỏ nhỏ là đung đưa trong gió, cứng cỏi, ngoan cường, lại dũng cảm.

 

“Tô Tiểu Đường.” Tiêu Thành gọi.

 

Tô Tiểu Đường không xoay người, bình tĩnh nói: “Tôi không phải họ Tô, tôi họ Hà.”

 

“Ah, Tô Tiểu Đường.” Tiêu Thành thản nhiên nói.

 

Tô Tiêu Đường: “…”

 

Hai người im lặng vài giây, Tô Tiểu Đường mở miệng: “Anh cùng cô gái xinh đẹp nhưng trên mặt có sẹo bên ngoài là quan hệ như thế nào?”

 

Tiêu Thành đi tới, tủng một cái vai: “Không biết, chắc lại là người nào bị mỹ mạo của tôi mê hoặc đó, làm sao, Tô Tiểu Đường, em ghen à?”

 

Tô Tiểu Đường quay người sang, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu rơi trên gương mặt anh tuấn ấy: “Vừa rồi chị đó nói gì với anh, số điện thoại, đúng không?”

 

Lần này Tiêu Thành không nói chuyện, đồng tử đen sâu hút nhìn Tô Tiểu Đường chằm chằm.

 

“Tôi từng học đọc môi một ít cùng với bố, chị gái kia nói chắc là số di động của chị ấy, muốn anh gọi cho chị ấy.”

 

“Hơn nữa, vừa rôi anh ôm vai của tôi, khi nhìn đến vết sẹo trên mặt chị kia, ngón tay của anh vô ý thức cuộn tròn một cái, cái này trên tâm lý học là một loại phản xạ có điều kiện, chị gái kia nhất định là người anh quan tâm.”

 

Tiêu Thành nhìn cô gái nhỏ trước mắt này, cũng không trả lời, chỉ là buông tuồng nói lảng: “Rất tốt, em những thứ này đều là học với bố em?”

 

Tô Tiểu Đường gật đầu: “Có một ít là đúng, nhưng còn có một ít là tôi đọc sách, tôi rất hâm mộ bố tôi, bố tôi là người vĩ đại nhất, tôi muốn làm cảnh sát giống bố, nhưng bố tôi không đồng ý, bố tôi nói mẹ đã bỏ đi, không quan tâm đến hai bố con tôi cũng là bởi vì công việc này quá nguy hiểm, mẹ không muôn sông trong lo sợ.”

 

Hà Tấn là một người bố hoàn mỹ, ông không thẹn với nghề nghiệp, còn hướng con gái của mình bảo lưu lại tư tâm mềm mại nhất, ông hy vọng con gái của mình có thể giống như các cô gái bình thường, bình an vô sầu trưởng thành.

 

Tiêu Thành gật đầu, nhéếch môi mỏng, anh cười đến mức vô cùng xán lạn, lộ ra hàm răng trăng: “Tô Tiểu Đường, em thực sự nên nghe lời bố nói.”

 

Tô Tiểu Đường gặp qua rất nhiều người, nhưng là cho tới nay chưa thấy qua ai giống như Tiêu Thành, anh mặt ngoài điên cuồng không chịu gò bó, tà khí tận xương, thế nhưng cô biết những thứ này đều là mặt ngoài của anh, anh là một người đàn ông cực độ thâm trâm mà nguy hiểm, anh am hiểu ngụy trang, có đôi khi giữa lông mày lộ ra vẻ lạnh lùng nhưng mắt lại nhập nhèm, còn có mấy phần nghiêm nghị cao thâm hoàn toàn khiến người ta không đoán ra, anh tựa như một ẩn só.

 

“Tiêu Thành, vì sao anh cứu tôi?” Tô Tiểu Đường hỏi.

 

Đêm hôm đó bố ngã xuống trong vũng máu, cô mất kiểm soát, dùng cây bút máy đâm mù con mắt trái của Tiêu Tứ, thế nhưng thể lực và thân thủ của cô cũng không sánh nỗi Tiêu Tứ, lúc sắp bị Tiêu Tứ bắt được đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát, Tiêu Tứ hoảng hốt, cô liền nhân cơ hội bỏ chạy.

 

Lúc đến bên ngoài hai người mặc đồ đen bắt được cô, nói một câu: “Thành gia chúng tôi muốn gặp cô.”

 

Rồi, cô trở thành tân sủng của Tiêu Thành.

 

Tiêu Tứ giăng lưới truy tìm cô, nực cười Tiêu Tứ còn không biết con gái của Hà gia lại đang lắc lư dưới mắt hắn.

Đọc truyện chữ Full