- Đến phiên ngươi...
Cố nén thương thế trên người, Tông Nham lần nữa nhìn qua.
- Ta chỉ nói ngươi tới trước, lại chưa nói ta phải lên a... ngu ngốc.
Nhiếp Vân lắc đầu, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, loại ánh mắt này thật giống như chứng kiến ngu ngốc, tràn đầy nghiền ngẫm.
- Ngươi... PHỐC!
Chứng kiến bộ dạng của hắn như vậy, Tông Nham chỉ cảm thấy Tam Thi thần nhảy, giận sôi lên, tăng thêm bị thương, liền chịu không nổi nữa, phun ra một ngụm máu tươi.
Tông Nham có thể trở thành người nổi bật trong đệ tử hạch tâm của Kiếm Thần Tông, tỉnh táo quả quyết, dựa theo đạo lý không có khả năng làm ra quyết định ngu xuẩn như thế, nhưng bản thân hắn liền bị Nhiếp Vân nói chọc giận gần chết, đã mất đi lý trí, hơn nữa đối phương ở lúc nói chuyện, lặng lẽ thi triển thiên phú Huyết Đồng sư, Tiên Âm sư, không trúng kế mới là lạ!
Tiên Âm sư là thiên phú đặc thù xếp hạng 50, nói là làm ngay, một câu thành sấm, hắn mất đi tỉnh táo làm sao chống đở được?
Cũng bởi vì như thế, mới xuất hiện trò khôi hài này.
- Tốt rồi, không nên ồn ào, nhanh đi thôi!
Hai người tranh đấu rất nhanh, Lạc Vũ Thiên, Nghê Hư trưởng lão còn chưa kịp ngăn cản, Tông Nham liền bị trọng thương, lúc này thấy mặc dù lại nói cũng không có ý nghĩa, liếc mắt nhìn nhau, từng người nhíu mày, cũng không nói nhảm, hô hào mọi người đi nhanh vào cung điện.
Cung điện phía sau Ngân Kiếm Thạch, có chút tương tự thông đạo trước kia Nhiếp Vân tiến vào Kiếm Tâm Thạch, khắp nơi đều là lĩnh ngộ đối với Kiếm Đạo, kiếm quang bắn ra bốn phía, tựa hồ tiến nhập một thế giới của kiếm, chỉ có luyện kiếm mới có thể sinh tồn.
Những lĩnh ngộ kiếm đạo này, đối với đệ tử bình thường có lẽ có trợ giúp rất lớn, nhưng đối với loại người thông qua Kiếm Tâm Thạch như Nhiếp Vân mà nói, lại không có trợ giúp.
Một đường đi về phía trước, Nhiếp Vân rất nhanh chứng kiến hai bên thông đạo treo đầy trường kiếm.
Những kiếm này vô số kiểu dáng, từng cái sắc bén chói mắt, hào quang văng khắp nơi, kích động ra khí tức cường đại, phảng phất tùy thời có thể giãy giụa phong ấn bay ra.
- Đây là binh khí do lịch đại tổ tiên của Kiếm Thần Tông lưu lại, từng cái đều có sự tích kinh thiên động địa, để ở chỗ này dùng để khích lệ đệ tử!
Diệp Kiếm Tinh vừa cười vừa nói.
- Ân?
Gật gật đầu, Nhiếp Vân nhìn lại phía dưới trường kiếm, quả nhiên dưới từng thanh kiếm, đều có chữ viết kỹ càng, giới thiệu chuôi kiếm này cùng chủ nhân của nó, những sự tình từng làm qua….
- Tử Tiêu kiếm, bội kiếm do tông chủ thứ bảy mươi hai lưu lại, từng một kiếm chém giết mười tên cường giả Nạp Hư Cảnh đỉnh phong cùng một cường giả Phá Không Cảnh, huyết dịch nhuộm đỏ Linh Hư sơn mạch, chém giết Cửu Đầu Yêu Long...
- Thừa Vân kiếm, am hiểu tốc độ, Thái Thượng trưởng lão đời thứ tám mươi chín của Kiếm Thần Tông… Lý Chấn lưu lại, có thanh danh tốt đẹp, Huyết Hải Ma vực chiến một trận, tay không xé rách năm tên Yêu nhân Nạp Hư Cảnh đỉnh phong, chém đầu Yêu Vương...
- Phá Phong kiếm, bài trừ các loại pháp lực hình thành luồng khí xoáy ám kình, Thái Thượng trưởng lão Chu Hoa lưu lại...
- Hàn Sương Phá Dương Kiếm, do Hàn Băng Thạch ẩn chứa dương khí luyện chế, thi triển ra nóng lạnh giao hòa, để cho người khó lòng phòng bị, không thể ngăn cản, Thái Thượng trưởng lão đời thứ bốn mươi bốn Trương Càng luyện chế, từng dùng kiếm này chém giết một ngàn ba trăm bảy mươi ba Yêu nhân Thiên Kiều Cảnh...
...
Dọc theo thông đạo không ngừng đi về phía trước, Nhiếp Vân cẩn thận quan sát mỗi một thanh trường kiếm, từng cái đều đại biểu cho một đoạn lịch sử tàn khốc, chiến tích huy hoàng cùng Yêu nhân đối kháng, cùng Ma Nhân đối kháng, nhìn xem liền không tự chủ được bay lên cảm giác tự hào đối với Kiếm Thần Tông.
Mặc dù tám đại tông môn có thời điểm làm mưa làm gió, nhưng mà không thể phủ nhận, lúc trước bọn hắn vì Phù Thiên Đại Lục thống nhất, vì chống lại Yêu nhân xâm hại, đã làm ra rất nhiều công tích không thể xóa nhòa, khi những công tích này hội tụ, sẽ thành sử thi vui buồn lẫn lộn của Kiếm Thần Tông.
- Cái này là lúc trước Vân Huyên tông chủ tìm trở về! Trấn áp số mệnh của toàn bộ Kiếm Thần Tông!
Đi một hồi, Diệp Kiếm Tinh đột nhiên chỉ về phía trước, truyền âm nói.
- Ân?
Nhiếp Vân nhìn sang, quả nhiên thấy một thanh trường kiếm cắm ở trên mặt đá, linh khí cổ động, toàn bộ Kiếm Chi Đại Điện ở dưới kiếm quang chiếu rọi, tất cả giống như đang sống, chiếu chung quanh sáng chói.
- Chuôi kiếm này... tựa hồ không kém U Minh Kiếm a!
Chứng kiến khí thế của chuôi kiếm này như có thể làm vạn kiếm thần phục, Nhiếp Vân lập tức đoán được cấp bậc của kiếm.
Chuôi kiếm này giống như U Minh Kiếm, đều là thiên địa sinh ra, không phải người luyện chế thành, vô luận cấp bậc hay uy lực, đều tuyệt đối không dưới U Minh Kiếm của mình!
Không hổ là Kiếm Thần Tông trấn tông chí bảo, quả thật là một kiện thần binh lợi khí!
- Năm đó bị một vị chưởng giáo của tông môn mang theo đi đánh Yêu nhân, về sau vị chưởng giáo này bị vây công chí tử, kiếm cũng rơi vào thế giới Yêu nhân, đệ tử Kiếm Thần Tông vài vạn năm qua đều dùng tìm về kiếm này mà vẻ vang, nhưng không biết đi bao nhiêu đệ tử, cuối cùng nhất đều hãm sâu ở thế giới Yêu nhân, sinh tử không biết, kiếm lại thủy chung không có tin tức! Thẳng đến Vân Huyên tông chủ xuất hiện, khi đó thực lực của nàng còn không cao, chỉ có Lĩnh Vực cảnh, nhưng không biết dùng thủ đoạn gì, vậy mà mang chuôi kiếm này từ thế giới Yêu nhân trở về, được tông chủ đời trước coi trọng...
Diệp Kiếm Tinh nhỏ giọng giải thích, trong giọng nói tràn đầy sùng bái với chuôi kiếm này cùng tán dương Vân Huyên tông chủ.
Kiếm Thần chi kiếm đối với Kiếm Thần Tông mà nói thật giống như truyền quốc ngọc tỷ, thử nghĩ thoáng một phát nếu như truyền quốc ngọc tỷ đến trong tay địch nhân, trong lòng ngươi sẽ có cảm tưởng gì?
Nhất định là nghĩ tất cả biện pháp đoạt về! Đây cũng không phải là vấn đề mặt mũi, mà liên lụy lấy vinh dự cùng sứ mạng!
Vân Huyên có thể tìm thứ này trở về, đạt được tông chủ vị, cơ hồ là ván đã đóng thuyền.
- Chuôi kiếm này là Vân Huyên tông chủ một người từ thế giới Yêu nhân mang về sao?
Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.
- Ta cũng không biết, bất quá ta nghe nói hình như là Vân Huyên tông chủ nhờ một vị bằng hữu từ thế giới Yêu nhân lén lấy ra...
Diệp Kiếm Tinh suy nghĩ một chút, nói.
- Trộm trở về?
Thấy giống như mình đoán, Nhiếp Vân lắc đầu, trong đầu hiện lên một thân ảnh, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
- Thiên Huyễn, ngươi đến cùng có bao nhiêu sự tình gạt ta!&