Tuy trong nội tâm khiếp sợ muốn chết, nghĩ mãi mà không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Nhiếp Vân biết rõ hiện tại “nhân chứng vật chứng” đều có, giải thích quá nhiều cũng vô dụng, thở ra một hơi, ngăn chặn kinh hoảng trong lòng nói:
- Bất quá, ta vẫn muốn giải thích thoáng một phát, ta xác thực không động qua Kiếm Thần chi kiếm. Tại sao kiếm này lại ở trong Nạp Vật Đan Điền của ta, ta cũng không rõ ràng lắm!
- Ha ha, không rõ ràng lắm? Ngươi cho rằng một câu không rõ ràng lắm sẽ không có sự tình rồi hả? Theo ta tới Chấp Pháp đội, ta sẽ để cho ngươi biết là có chuyện gì xảy ra!
Mạc Tường cười lạnh, quay người nhìn về phía Nghê Hư trưởng lão.
- Nghê Hư, người này ăn cắp Kiếm Thần chi kiếm, ta mang đi! Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi không có gì để nói đi à nha!
- Không có...
Nghê Hư lắc đầu.
- Vậy là tốt rồi, chúng ta đi, trở về khóa lại xương tỳ bà của hắn, sau đó dùng cực hình, ta xem hắn có khai hay không!
Mạc Tường hất tay, bàn tay run lên liền giao Nhiếp Vân cho mấy thuộc hạ, cao giọng nói.
- Vâng, đội trưởng!
Mấy thuộc hạ cười hắc hắc, trong mắt bắn ra tia sáng yêu dị, xem ra loại sự tình bức cung này bọn hắn làm nhiều lắm, đều không xa lạ gì.
- Kiếm Thần chi kiếm là bảo vật do Kiếm Thần lão tổ lưu lại, ngươi cũng dám trộm, lá gan thực không nhỏ...
Cổ tay khẽ đảo, Kiếm Thần chi kiếm liền hóa thành một đạo lưu quang lần nữa chọc vào trên mặt đá, bị phong ấn bao phủ, Mạc Tường hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đi thẳng về phía trước.
- Đi thôi!
Thấy hắn ly khai, đội viên khác khống chế Nhiếp Vân, bước nhanh đi ra ngoài.
- Đồng Vân tuyệt đối không thể làm ra chuyện này, Nghê Hư trưởng lão, sao ngươi không lưu hắn lại, bất kể nói thế nào, Đồng Vân cũng là ngươi mang đến a...
Thấy Nhiếp Vân bị bắt, Diệp Kiếm Tinh vội vàng nói.
- Lưu hắn lại? Ta cũng không có biện pháp, ngươi cũng thấy đấy, Kiếm Thần chi kiếm ở trong cơ thể hắn, cho dù ta nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng!
Nghê Hư trưởng lão lắc đầu, thở dài một tiếng.
- Tiến vào Chấp Pháp đội không chết cũng không sai biệt lắm, chỉ mong hắn... có thể kiên trì sống sót a!
- Nhanh lên!
Sau lưng đệ tử Chấp Pháp đội hung hăng đá Nhiếp Vân một cước, vẻ mặt dữ tợn.
- Mấy người các ngươi trước đưa hắn đến Chấp Pháp đội, hiện tại ta phải tới chỗ tông chủ phục mệnh, sau khi về lập tức khóa xương tỳ bà, ngàn vạn lần không thể để cho hắn chạy!
Đoàn người ly khai Kiếm Thần điện, Mạc Tường quay đầu phân phó một tiếng.
- Đội trưởng ngươi mau đi đi, lần này chúng ta hoàn thành chuyện lớn như vậy, ngươi nhất định phải hảo hảo tranh công, tranh thủ cho chúng ta được ban thưởng nhiều một ít điểm cống hiến!
- Đúng vậy, ăn cắp Kiếm Thần chi kiếm, không đến một nén nhang thời gian chúng ta liền bắt được hung thủ, tông chủ nhất định sẽ hảo hảo khen ngợi a!
- Công lao lớn như thế, ta xem người khác còn dám nói cái gì...
Nghe đội trưởng muốn đi gặp tông chủ, đội viên còn lại con mắt sáng ngời, đồng thời nở nụ cười.
Tầm quan trọng của Kiếm Thần chi kiếm ở Kiếm Thần Tông gần với Chưởng Giáo ấn, đồ vật quý giá như thế vừa bị trộm đã bị bọn hắn phá án, công lao khẳng định không nhỏ.
- Ân, công lao ta sẽ xin, nhưng nhất định phải trông chừng tiểu tử này, ngàn vạn lần không thể để cho hắn chạy thoát!
Thấy mọi người cao hứng bừng bừng, Mạc Tường dặn dò một câu.
- Trốn? Kiếm Thần Tông chúng ta khắp nơi đều là trận pháp, phong ấn, cho dù để cho hắn trốn lại có thể trốn đi đâu?
Một đệ tử Chấp Pháp lơ đễnh.
Hắn nói cũng là lời nói thật, Kiếm Thần Tông thân là tám đại tông môn, vô luận không trung hay dưới mặt đất đều có vô số trận pháp, một khi toàn diện khởi động, đừng nói Nhiếp Vân chỉ là Lĩnh Vực cảnh, cho dù đạt tới Thiên Kiều cảnh, Nạp Hư Cảnh, muốn chạy trốn cũng cực kỳ khó khăn!
- Lời nói tuy như thế, nhưng vẫn cẩn thận một ít cho thỏa đáng, tông môn hoàn toàn chính xác có rất nhiều trận pháp, nhưng Kiếm Linh Phong không có, hơn nữa còn có rất nhiều Yêu thú, từ nơi ấy đào tẩu mà nói, rất khó bắt! Nếu thật cho tiểu tử này đào tẩu, đừng nói công lao, tông chủ không giết chúng ta cũng tính toán may mắn rồi!
Thấy thái độ của mọi người, Mạc Tường lắc đầu nhắc nhở một câu.
Đệ tử Kiếm Thần Chấp Pháp đội ở trong mắt người ngoài khủng bố âm trầm, bên trong lại cực kỳ đoàn kết. Đội trưởng cùng đội viên cũng không có gì ngăn cách.
- Yên tâm đi đội trưởng, một tiểu tử Lĩnh Vực cảnh mà thôi, ta một tay cũng có thể bắt hắn trở lại, ngươi mau đi đi!
- Đội trưởng ngươi quá lo rồi, cho dù sức chiến đấu của hắn không tệ, nhưng chúng ta nhiều người như vậy nhìn xem, lại có thể gây ra bọt nước gì? Ta xem mặc dù buông ra phong ấn để cho hắn chạy, cũng chạy không xa a!
Mọi người nở nụ cười.
Những Chấp Pháp đệ tử này, cơ hồ đều là cường giả Thiên Kiều cảnh, một tiểu tử Lĩnh Vực cảnh, căn bản không có để ở trong lòng.
Tuy vừa rồi sức chiến đấu của Nhiếp Vân thoạt nhìn rất cường đại, nhưng bọn hắn nhiều người, không cho rằng một mình hắn có thể đánh thắng nhiều cường giả như vậy a.
- Cái kia tốt. Các ngươi cẩn thận, ta đi gặp tông chủ!
Thấy bộ dạng của mọi người, Mạc Tường lắc đầu, thả người bay về phía Kiếm Thần điện.
- Chúng ta cũng nhanh lên, tiểu tử, lá gan rất mập a, ngay cả Kiếm Thần chi kiếm cũng dám trộm. Ta nhìn ngươi là không muốn sống!
Thấy Mạc Tường đội trưởng ly khai, một đệ tử Chấp Pháp đội liếc nhìn Nhiếp Vân, lần nữa đạp tới một cước.
Bành!
Nhiếp Vân lui về phía sau hai bước, hai mắt nheo lại.
Đến bây giờ hắn cũng không nghĩ thông đến cùng chuyện gì xảy ra, Kiếm Thần chi kiếm tại sao lại xuất hiện ở trong Nạp Vật Đan Điền của mình, chẳng lẽ lại là quỷ kế của Tông Nham? Muốn hãm hại mình?
Nhưng Tông Nham hắn không có thiên phú Thần Thâu, sao có thể thần không biết quỷ không hay bỏ kiếm vào Nạp Vật Đan Điền của mình?
Bất kể nói thế nào, chuyện ngày hôm nay đều quá kì quái!
Di Hoa vốn là cừu địch lại thay mình nói chuyện. Sau đó là quán quân không có tuyển mình, cuối cùng là Kiếm Thần chi kiếm đột nhiên mất tích, lại đột nhiên xuất hiện ở trong Nạp Vật Đan Điền của mình, sự tình hôm nay, giống như bị một bàn tay vô hình điều khiển, mình trong lúc bất tri bất giác rơi vào, còn không có kịp phản ứng.
Có thể nắm mũi dẫn mình đi, tâm cơ của người này cũng thật là đáng sợ!
- Như thế nào? Không phục? Đừng nói đánh ngươi, hiện tại cho dù giết ngươi cũng chẳng có gì.
Thấy con mắt thiếu niên nhìn chằm chằm tới, tựa hồ ngậm lấy tức giận, Chấp Pháp đệ tử kia cười lạnh một tiếng.&