TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Đan Điền
Chương 1950: Tranh sơn thủy

Trong trận pháp truyền đến thanh âm không hề bận tâm.

- Xem ra những cửa khẩu này thời gian là gia tăng gấp bội, yêu cầu cũng càng ngày càng cao!

Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng liếc mắt nhìn nhau.

Bọn hắn tiến vào đây đã liên tục qua sáu cửa, tuy mỗi một cửa thời gian gia tăng gấp bội, nhưng độ khó lại gia tăng lên không chỉ một lần. Chẳng những võ kỹ càng ngày càng khó hiểu, yêu cầu cảnh giới cũng càng ngày càng cao.

Như cửa ải này, yêu cầu đạt tới Nhập Hóa, ngay cả Nhiếp Đồng cũng cảm giác được có chút lực bất tòng tâm.

- Ca ca, cửa ải này chỉ sợ ta khó có thể hoàn thành, ta tiến vào Tử Hoa động phủ trước!

Nhìn một hồi, Nhiếp Đồng lắc đầu.

- Tiến vào động phủ, chẳng khác nào mất đi tư cách tiếp tục xông cửa, ngươi không tiếp tục thử xem sao...

Nhiếp Vân nhíu mày.

Tiến vào động phủ, sẽ bị Thiên Huyền điện trực tiếp phán định đánh mất tư cách, làm như vậy. Tương đương buông tha cho.

- Ta biết rõ thực lực cùng tiềm lực của mình, hơn nữa...

Do dự một chút, Nhiếp Đồng cười nói:

- Trải qua đoạn đường này lĩnh ngộ, ta tựa hồ chạm vào bình cảnh Tru Thiên cảnh, sắp đột phá, thật sự không cách nào phân tâm chú ý!

- Muốn đột phá? Tốt, ngươi đừng đi Tử Hoa động phủ, đi Nạp Vật đan điền của ta, bên trong linh khí sung túc, đầy đủ ngươi dùng để đột phá!

Nghe đệ đệ muốn đột phá, Nhiếp Vân mắt sáng rực lên.

Đệ đệ bị vây ở Xích Thiên Cảnh ba vạn năm, tích lũy đã sớm đầy đủ, chênh lệch đúng là cơ hội, hiện tại xem ra, cơ hội đã đến.

Lúc trước Nạp Vật đan điền mở ra thành thế giới, linh khí chưa đủ, bên trong có chút trống trải, để cho người khó có thể thời gian dài ở lại, hiện tại bất đồng, trải qua ba vạn năm Nguyên Khí đan điền không ngừng tẩm bổ, đã diễn biến thành thế giới mới, linh khí đầy đủ, mặc dù đột phá Tru Thiên cảnh cần linh khí mênh mông, cũng không có chút vấn đề nào.

- Vậy tốt, ca ca ta đi vào trước!

Hô!

Nhiếp Đồng biết rõ cơ hội đột phá có thể ngộ nhưng không thể cầu, lần sau muốn tìm được không biết năm nào tháng nào, nên không nhiều lời, thân thể nhoáng một cái, tiến vào Nạp Vật đan điền của Nhiếp Vân.

- Nhiếp Đồng trùng kích Tru Thiên cảnh, ta xem ra cũng cần cố gắng!

Nở nụ cười một tiếng, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn đồ án trước mắt.

Đây là một bức tranh sơn thủy, khí thế to lớn, địa thế hung hiểm, nếu như không nói trước đây là một bộ võ kỹ, thì căn bản phát giác không ra.

- Thiên phú Thiên Nhãn, Thiên Nhĩ, Võ Đạo sư...

Tinh thần khẽ động, thiên phú Thiên Nhãn, Thiên Nhĩ, Võ Đạo Sư của Nhiếp Vân vận chuyển, nhưng bất luận nhìn thế nào, tranh vẽ trước mắt như cũ là thủy mặc đơn thuần, nhìn không ra bất cứ dị thường nào.

- Không đúng...

Nhiếp Vân cau mày.

Trước kia có thể nhanh như vậy lĩnh ngộ võ kỹ, là vì thiên phú Võ Đạo sư cùng thiên phú Thiên Nhĩ sư của hắn thật sự quá mạnh mẽ, đồ vật đối với người khác mà nói khó có thể lý giải, nghe vào trong tai sẽ hóa thành một bộ mạch lạc đặc thù, rõ ràng có thể thấy được.

Nhưng tuyệt chiêu trước kia không chỗ không thắng, ở chỗ này đột nhiên mất linh!

Thật giống như tranh vẽ trước mắt biến thành Vô Tự thiên thư, để cho đầu người choáng váng, cái gì cũng nhìn không ra.

- Chẳng lẽ ta cũng không cách nào lĩnh ngộ? Cửa ải này là cuối cùng?

Nhiếp Vân nhíu mày.

Hắn không tin chút khó khăn ấy có thể làm khó hắn, thở ra một hơi, đang muốn lần nữa tập trung tinh thần, hảo hảo nghiên cứu bức hoạ cuộn tròn trước mắt, chợt nghe một thanh âm nổ tung mạnh mẽ vang lên, một cổ khí lãng bay thẳng đến, không gian sau lưng lập lòe.

- Cái gì?

Vội vàng quay đầu, lập tức chứng kiến một lão giả thân hình cao lớn đi nhanh tới.

- Tiểu tử, khó trách để cho Kim Diệp thương đoàn ta tình nguyện lãng phí một tấm Chúa Tể ấn phù, cũng phải bắt ngươi lại, trước kia ta còn không cho là đúng, hiện tại xem ra, chút thời gian ngắn ngủn như vậy, liền liên tục đột phá nhiều cửa, hoàn toàn chính xác không đơn giản!

Lão giả chứng kiến Nhiếp Vân, lạnh lùng nói:

- Bất quá, cũng chỉ tới đây là xong! Hiện tại là tử kỳ của ngươi!

Ầm ầm!

Linh khí trong trận pháp bị hắn rút ra sạch sẽ, như lập tức biến thành trạng thái chân không, một Thủ Ấn màu vàng trống rỗng xuất hiện, mang theo áp lực vô cùng vô tận.

- Thật mạnh!

Chứng kiến chưởng ấn mang đến uy thế, đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại.

Thực lực của hắn bây giờ tuy vượt cấp đối chiến cường giả Tru Thiên cảnh trung kỳ như lấy đồ trong túi, nhưng đối mặt chiêu này phảng phất như lần nữa về tới lúc trước đối chiến Tu La Vương, không có chút lực lượng phản kháng nào.

Đã vượt qua tưởng tượng cùng phạm trù hắn có thể tiếp nhận, đừng nói ngạnh kháng, chỉ cần đụng một cái, cũng sẽ trực tiếp chết, hồn phi phách tán!

- Ta ở trong trận pháp khẳng định được trận pháp che chở, tuyệt đối không thể tùy ý hắn làm bậy! Bất quá... Hắn có thể xông đến nơi đây, phong ấn nơi này khẳng định ngăn cản không được bao lâu, phải mau chóng lĩnh ngộ võ kỹ, tiến vào cửa tiếp theo, càng sớm tới gần hạch tâm của Thiên Huyền điện, càng có thể hóa giải nguy hiểm!

Tuy khẩn trương cũng không mất đi một tấc vuông, Nhiếp Vân phun ra một ngụm trọc khí, thân thể tung một cái đi vào hình ảnh, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ án.

Rầm rầm!

Quả nhiên như hắn sở liệu, chưởng ấn màu vàng còn chưa tới trước mặt, trận pháp liền phát ra hào quang sáng tỏ, ngăn cản nó ở bên ngoài.

- Hảo tiểu tử, có phách lực! Bất quá đạo phong ấn này tối đa có thể ngăn ta mười chưởng, ta nhìn ngươi có thể tránh được bao lâu!

Phục Nguyên cười ha ha, lần nữa ra tay.

Đổi lại người khác chứng kiến hắn công kích, khẳng định sợ hãi, không ngăn cản cũng muốn trốn tránh, như vậy rất có thể thoát ly phạm vi trận pháp phòng ngự, tiểu tử trước mắt này biết rõ ngăn không được công kích còn thẳng tắp vọt tới, đi vào trước mặt, vô luận tâm trí hay đảm lượng đều cực kỳ đáng sợ!

Nếu như không phải quan hệ đối địch, hắn rất muốn thu người trước mắt làm đồ đệ, kế thừa y bát.

- Mười chưởng? Nhìn tốc độ của hắn, mười chưởng chỉ sợ tối đa chỉ mười cái hô hấp...

Con mắt của Nhiếp Vân sốt ruột.

Có được thiên phú Võ Đạo sư, chỉ cần cho hắn lĩnh ngộ chiêu số, xem hiểu mạch lạc, trong nháy mắt có thể tu luyện chiêu số tới Nhập Hóa, nhưng bức tranh trước mắt này, hắn ngay cả nhìn hiểu cũng nhìn không hiểu, một chút đầu mối cũng không có, vậy phải làm sao bây giờ?

- Bức họa này đến cùng có ý gì?

Tâm tình lo lắng, lần nữa nhìn lại hình ảnh.

Đọc truyện chữ Full