TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Đan Điền
Chương 2057: Thư yêu (1)

Dù sao phía trên là nơi mà chỉ có trưởng lão, tông chủ mới có thể đi, vạn nhất tùy tiện tiến vào, chọc vào phiền toái. Như vậy lại làm chậm trễ không ít thời gian.

Đi tới cánh cửa như vòng xoáy tinh thần, hai người đồng thời đem lệnh bài đại biểu thân phận đệ tử hạch tâm hướng đặt lên trên cấm chế.

Ông!

Một đạo quang mang bao phủ hai người, ngay sau đó thân thể cả hai nhoáng một cái, Nhiếp Vân lấp tức cảm thấy thấy hoa mắt, sau đó hắn đã thấy mình tiến vào một thế giới khác.

- Quả nhiên là một thế giới độc lập..

Vừa nhìn qua, quả nhiên đã tiến vào một thế giới độc lập, chỗ này so với Đại Hiên Hỗn độn giới trước đó còn mênh mông hơn, pháp tắc không gian thời gian tạo thành hệ thống, khiến cho người ta có một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt với Tà Nguyệt Chí tôn vực.

Thiên nhãn mở ra nhìn về phía trước, chỉ thấy toàn bộ thế giới đều là thư tịch rậm rạp chằng chịt, quả thực là thế giới do thư tịch hình thành thế giới.

Vô luận sông hồ hay là núi cao trùng trùng điệp điệp, cũng là do thư tịch tạo thành. Từng quyển chất đống, có lớn có nhỏ, lớn mấy vạn tờ, giống như núi cao, nhỏ thì như lông tóc, phải dùng tinh thần quét qua, nếu không cơ hồ không nhìn thấy được.

Con sông, biển, đám mây trên bầu trời, khắp nơi có các loại thư tịch, chữ viết khác biệt.

Tất cả chủng tộc, tất cả ngôn ngữ, viễn cổ, thượng cổ, nhân tộc, Long tộc, yêu tộc, Ma tộc... Cần cái gì có cái đó!

- Chúng ta chia nhau đi ra. Một khi có phát hiện, lập tức liên lạc!

Nhiếp Vân nói với Nhiếp Đồng một tiếng, sau đó chọn một phương hướng nhanh chóng bay về phía trước.

Tinh thần khổng lồ tạo thành hình dạng như cái ô lan tràn ra bên ngoài. Trong chớp mắt đã bao phủ một đống thư tịch, không tới hai hô hấp đã tiếp tục đi về phía trước.

Hắn nhìn những cuốn thư tịch này, chỉ vì muốn làm cho Đạm Đài Lăng Nguyệt sống lại. Những thư tịch linh tinh hắn. cũng không thèm để ý.

- Nhiếp Vân sư huynh!

Vừa đi về phía trước mấy trăm dặm thì đã nghe thấy có một đạo thanh âm vang lên, ngay sau đó đã thấy một người đang đứng ở trong một đám thư tịch. Người này đang dù vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía hắn.

- Hoa Dao

Thấy người này, Nhiếp Vân sửng sờ một chút.

Người này không phải là ai khác, mà chính là Hoa Dao lần này xếp vị trí thứ bảy trong lần so tài vừa rồi.

Hôm nay Hoa Dao mặc một bộ TSm màu xanh nhạt, dung mạo xinh đẹp phối hợp với đôi mắt hơi lạnh lùng, làm cho nàng nhìn qua giống như một vị tiên tử, khí chất bất phàm.

Bởi vì Kê Huyền tỷ thí với Nhiếp Vân, dẫn tới sự tự tin trong lòng nàng sụp đổ, vì vậy mới khiến cho nàng có biểu hiện không được tốt trong thi đấu. Vốn từ vị trí thứ hai lại rớt xuống tới vị trí thứ bảy, bất quá thực lực chân thật cũng không giảm sút. Vẫn có thể đi tới đến cấp thứ sáu, tìm kiếm thư tịch.

- Ừm.

- Ta đi trước nhìn một chút, cáo từ!

Bởi vì không quen thuộc với Hoa Dao này cho nên Nhiếp Vân cũng lười nói nhiều, tinh thần quét qua thư tịch ở phụ cận, không có phát hiện ra thứ mình muốn tìm, hắn gật đầu một cái, định tiếp tục đi về chỗ sâu bên trong.

- Sư huynh dừng bước!

Thấy hắn muốn đi, Hoa Dao vội nói.

- Sao vậy?

Nhiếp Vân dừng lại.

- Nhìn dáng vẻ của sư huynh, chắc là lần đầu tiên tới nơi này a!

Hoa Dao nói.

- Đúng vậy!

- Lần đầu tiên tới đây thì có thể có rất nhiều chuyện không biết, tiến vào thế giới thư tịch cấp thứ sáu này, tốt nhất không nên nhanh chóng tiến vào trong như vậy. Nếu không, phiền toái không nhỏ a!

Hoa Dao cười nói.

- Phiền toái? Đọc thư tịch thì còn có phiền toái gì chứ?

Nhiếp Vân có chút không hiểu rõ, chỉ là đọc thư tịch mà thôi, phiền toái từ đâu tới chứ?

- Sư huynh có chỗ không biết rồi. Điển tịch trong thế giới này, có một bộ phận rất lớn đều là do cường giả Kim Giáp viết, bên trong ẩn chứa cảm ngộ đại đạo của bọn họ. Mỗi một hành động đều ẩn chứa ảo diệu đại đạo. Cho nên thư tịch bọn họ để lại, thường thường cũng ẩn chứa trí tuệ. Nương theo thời gian càng ngày càng dài, loại trí tuệ này cũng sẽ dần dần trưởng thành. Vì vậy ở chỗ này, không nhìn ra được cái gì. Bởi vì thường có đệ tử đi vào, cho dù có trí tuệ cũng bị ma diệt! Ở chỗ sâu thì khác, có rất ít người đi vào, hơn nữa lực lượng điển tịch cường giả lưu lại mạnh mẽ, thời gian tồn tại quá dài, thường thường sẽ tạo thành Thư yêu thực lực mạnh mẽ!

- Những Thư yêu có trí khôn không kém gì nhân loại, có một chút Thư yêu cường đại sẽ cố ý bày bẫy rập ở chỗ sâu trong thế giới, chờ đợi đệ tử đi vào. Một khi có người không cẩn thận rơi vào trong đó, nhất định sẽ bị nó chém giết, luyện hóa Nguyên Thần! Hết sức nguy hiểm!

Trên mặt Hoa Dao hiện lên vẻ ngưng trọng:

- Trước đó có rất nhiều đệ tử bởi vì chuyện này mà bỏ mình, nếu như ngươi thật sự muốn đi vào trong đó, tốt nhất nên cẩn thận!

- Thư yêu?

Cường giả cảm ngộ càng nhiều đại đạo thì nhất cử nhất động càng phù hợp hàm nghĩa đại đạo. Viết thư tịch, khi viết chữ, rất tự nhiên đem đạo nghĩa lĩnh ngộ ẩn chứa vào trong đó, giống như ba chữ Thiên huyền điện mà Thiên Huyền lão nhân lưu lại vậy. Mang ba nghìn khí chất viên mãn, dường như tùy thời có thể phá không bay đi. Nếu như không có trận pháp áp chế, sợ rằng ba chữ này đã sớm biến thành hình, ngưng tụ thành yêu.

Còn có ba Cổ Hỗn Độn ngữ Quy Khư Hải mà hắn viết ra trước đó. Nhiếp Vân có thể cảm nhận được rõ ràng, nó có ý thức đặc biệt, nếu không cũng không tới nỗi mới vừa mới lĩnh ngộ đã gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Nhớ tới những chuyện này, sắc mặt Nhiếp Vân nhất thời trở nê ngưng trọng.

Ban đầu ở Khí Hải đại lục, linh dược sống ngàn năm cũng sẽ xu cát tị hung, biết chạy trốn. Quy Khư Hải không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, thư tịch tiên hiền lưu lại cất giữ ức vạn năm, thư tịch có biến thành yêu thậm chí có thể tu luyện thì cũng chẳng có gì là lạ.

- Đúng vậy, toàn bộ thư tịch trong Tàng Thư các chia làm chín cấp bậc, thực lực không đủ thì không có cách nào đi tới nơi cao hơn, cũng không phải là vì cấm chế đệ tử đọc thư tịch, mà là một loại khảo nghiệm. Mục đích chính là sợ bị Thư yêu đánh chết, thực lực không đủ, như vậy không nên tiến vào cấp cao hơn, khi đó tự nhiên nguy hiểm cũng sẽ hạ thấp không ít!

Hoa Dao nói tiếp.

- Thì ra là như vậy!

Nhiếp Vân gật đầu một cái, lúc này hắn mới hiểu được.

Đọc truyện chữ Full