"Dư Tử Đồng, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một lần cuối, giả sử ta có xảy ra việc gì, thì ngươi cũng không có nơi nào để đi".
"Phải biết rằng lúc này ngươi chỉ là hình thái nguyên thần, cũng không thể duy trì được bao lâu, nếu như không có ta giúp ngươi tìm kiếm thân thể thích hợp, sợ rằng sẽ thật sự tiêu tán. Cho nên mới nói, nếu công pháp có chỗ nào giả dối, bây giờ cứ nói cho ta biết, vẫn còn chưa muộn, ta tuyệt sẽ không hận thù gì với ngươi. Ta có thể cho ngươi mặt mũi, cũng có thể hạ độc chú".
Mặc đại phu vẫn không chịu bỏ qua, vẫn tiếp tục tra hỏi thanh niên kia.
Hàn Lập nghe cuối cùng đã hiểu rõ. Mặc đại phu khổ tâm nói với người này, chỉ là sợ hãi cái người gọi là Dư Tử Đồng này, khi truyền công pháp đã động tay động chân, làm cho hắn sử dụng bị sai, tự gây họa cho bản thân. Cho nên hắn mới vào lúc khẩn yếu, thận trọng do dự, muốn từ miệng đối phương làm cho rõ ràng, mới có thể yên tâm.
"Ta truyền cho ngươi phương pháp đoạt xá, tuyệt đối không có chỗ nào sửa đổi, nếu là có gì dấu diếm ngươi, làm cho toàn tộc của ta, cũng sẽ bị trời phạt, không chết tử tế được, từ nay về sau tộc diệt toàn vong" Dư Tử Đồng không chút dừng lại, như đinh đóng cột hạ lời thề độc, xem ra hắn rất rõ sự băn khoăn của Mặc đại phu.
"Hơn nữa, sau khi ngươi sử dụng Thất quỷ phệ hồn đại pháp, mặc dù cho ngươi trong khoảng thời gian ngắn, giữ lại pháp lực nhất định, có thể làm cho xuất một ít pháp thuật đơn giản, nhưng cái này dù sao cũng là lấy thân nuôi quỷ, lấy tinh nguyên trả giá. Mà tinh nguyên còn lại trong thân thể ngươi, còn có thể cho ngươi lần sau dùng được pháp thuật này sao?" Dư Tử Đồng sau khi phát lời thề độc, lại nói lời chặn đường lui của Mặc đại phu.
Lời này sau khi ra khỏi miệng, bên trong phòng lần nữa lại chìm vào yên tĩnh, bên trong phòng chỉ có tiếng hô hấp của Mặc đại phu.
Hàn Lập trong lòng âm thầm cầu khẩn, hắn trước giờ không tin vào thần thánh, lần đầu tiên hướng tới thần tiên mà cầu nguyện, hy vọng đối phương sợ hãi, bỏ đi ý đồ bất lương của hắn. Cho dù biết rõ là rất hoang đường, có chút dối gạt mình, nhưng đây cũng là việc duy nhất hắn có thể làm lúc này.
"Tốt, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, nếu mưu cầu việc lớn, có mạo hiểm một chút, cũng là lẽ tất nhiên" Mặc đại phu rốt cục kiên quyết hạ quyết tâm.
Lời này vừa nói ra, Hàn Lập tuyệt vọng, nếu là trên mặt có cảm giác, khẳng định là mặt mày tái nhợt, vẻ mặt biến sắc.
Dư Tử Đồng có vẻ thật cao hứng, trong giọng nói cũng lộ ra sự hưng phấn.
"Vốn nên như thế, ngươi ngẫm lại, lúc đầu ngươi vốn là người thường không có linh căn, căn bản là không cách nào tu tiên được. Nhưng sau khi cách này thành công, nói cách khác, ngươi có được thân xác của người mang linh căn, ngươi có thể tìm một gia tộc hoặc môn phái tu tiên, gia nhập vào đó, từ nay về sau có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, ngũ hành luân hồi, tối thiểu thì cũng sống lâu hơn nhiều so với con người".
"Ha ha, ta nhận những lời tốt lành này của ngươi. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ta thành công, lập tức tìm giúp ngươi một thân thể có linh căn, sẽ không bạc đãi Dư lão đệ đâu" Mặc đại phu được Dư Tử Đồng thuyết phục một phen, rất là bay bổng, nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp sau khi làm phép, hắn không khỏi nóng ruột, đối với Dư Tử Đồng khách khí hơn rất nhiều, lời nói đã có ý lung lạc.
"Đa tạ Mặc đại ca, sau khi thành công, ta tuyệt không giữ lại, sẽ đem toàn bộ pháp quyết tu luyện, nhất nhất giao cho đại ca" Dư Tử Đồng cũng giảo hoạt dị thường, theo đó mà rút ngắn khoảng cách, cùng đối phương tăng cường mối quan hệ.
Hàn Lập ở một bên nghe được, tức giận thất khiếu xịt khói, hai người này thật đúng là cùng một giuộc, không biết xấu hổ, xem thân thể hắn như là đồ vật, một chút cũng không để ý tới ý kiến của chủ nhân nó, nhưng hắn hôm nay, quả thật cũng là vô kế khả thi.
Mặc đại phu bỏ được sự nghi ngờ trong lòng, đã quyết định chủ ý, cũng không trì hoãn nữa.
Hắn không biết từ nơi nào lấy ra mấy cây kim châm, cắm vào mấy bí huyệt trên đầu, làm cho bản thân hồng quang đầy mặt, tinh thần tăng cao, có đủ tinh lực để thi triển pháp thuật, sẽ không để xảy ra sai sót.
Tiếp theo đi tới trước mặt Hàn Lập, nâng thân thể của hắn dậy, sửa lại lại tư thế cho ngồi trên mặt đất. Bản thân ngồi ở đối diện, hai tay ôm chặt hai vai, ngồi xuống.
Mặc đại phu tay nắm pháp quyết, vung tay, một đạo hồng quang từ trong tay bắn ra, bắn tới đồ án ở bên dưới Hàn Lập, nhất thời mấy viên ngọc thạch ở bốn phía sáng lên.
Tiếp theo, tiếng chú ngữ trầm thấp, từ trong miệng Mặc đại phu chậm rãi phát ra, giống như ma chú, làm cho người ta nghe được cảm thấy mơ màng buồn ngủ. Ý thức của Hàn Lập, theo âm thanh chú ngữ lọt vào tai, từ từ mơ hồ đi, trở nên hết sức buồn ngủ.
"Không hay" Hàn Lập trong lòng biết không ổn, rất rõ ràng đây là do đối phương cố ý gây nên, đang chuẩn bị chiếm lấy thân thể của hắn, hắn rất không cam lòng, không muốn bó tay chờ chết, vì vậy đem hết toàn lực kháng cự âm thanh này.
Nhưng không thể làm chuyện gì được, nếu như còn có thể khống chế thân thể, hắn còn có thể dùng cách cắn lưỡi, nhéo vào da thịt để kích thích, làm cho bản thân bảo trì sự tỉnh táo, nhưng hiện tại chỉ có thể bị động mà thừa nhận.
Dưới sự thôi miên mạnh mẽ của chú ngữ, Hàn Lập rất nhanh không còn biết gì nữa, trước khi hôn mê, hắn mơ hồ nhìn thấy, khuôn mặt của Mặc đại phu dưới ngọn đèn u ám, trông rất dữ tợn đáng sợ, không còn phong thái của mỹ nam tử.
"Ngươi thành trâu đi!" Đây là câu nói cuối cùng Hàn Lập trước mê đi muốn nói, cũng là lời nguyền rủa bất đắc dĩ.
Trong bóng tối vô tận, Hàn Lập như lâm vào một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mộng, hắn là một quang cầu xanh biếc lớn bằng nắm tay, có thế giới của riêng mình, ở nơi này nó tự do ngao du, vui sướng vô cùng.
Nhưng không lâu sau, đột nhiên xông tới một quang cầu màu vàng, quang cầu này chỉ cỡ ngón tay cái, so với Hàn Lập nhỏ hơn mấy lần, nhưng khí thế hung hăng, không có ý tốt, nó vừa thấy Hàn Lập, liền hung ác vọt tới, mở cái miệng đầy răng nhọn cắn Hàn Lập, Hàn Lập đương nhiên cũng không yếu thế, cũng mở miệng, hung hăng phản kích.
Được mấy cái, quang cầu màu vàng đã bị Hàn Lập ỷ vào thể tích lớn hơn, dễ dàng nuốt mất, cuộc chiến kết thúc khá nhẹ nhàng.
Hàn Lập sau khi chiến thắng, hân hoan cổ vũ, trở về chỗ cũ thưởng thức mỹ vị của chiến lợi phẩm. Lúc này, từ bên ngoài lại có kẻ xâm lấn, lần này cũng là một quang cầu màu xanh, nhưng thể tích lớn hơn Hàn Lập, chỉ là ánh sáng có vẻ ảm đạm suy yếu, không chói mắt như Hàn Lập.
Địch nhân lần này, vừa thấy quang cầu do Hàn Lập biến thành, rõ ràng lấy làm kinh hãi, dừng lại một chút, tựa hồ có chút do dự.
Nhưng Hàn Lập vừa mới thưởng thức tư vị tuyệt vời của việc ăn quang cầu khác, nên không muốn bỏ qua đối phương, cũng không lo lắng thực lực hai bên khác biệt, liền vọt tới. Đối phương thấy vậy, cũng xông lên cắn xé nhau.
Thể tích đối phương tuy lớn hơn Hàn Lập, nhưng suy yếu vô lực, rõ ràng chỉ là có cái mã, so với quang cầu màu vàng chống đỡ còn yếu hơn, cũng không đợi bị đánh bại, bắt đầu hướng ra phía ngoài chạy trốn.
Hàn Lập không chịu buông tha đối phương, mau chóng đuổi theo, nhưng đối phương thật sự giảo hoạt, mỗi khi bị bắt được, lại đem bộ phận bị bắt lấy đó tách ra, bản thân lại tiếp tục chạy trối chết, cứ như vậy, nó cũng có thể chạy thoát được, bất quá thể tích của nó lúc này, cũng chỉ còn một phần ba so với trước đây.
Trải qua hai cuộc chiến đấu, chỗ này lại được Hàn Lập tiếp tục độc chiếm, quang cầu mà hắn hóa thân, lại tiếp tục người khác tới, nhưng đáng tiếc, đợi mãi mà cũng không có ai tới nữa.
Một lúc sau, nó cũng không thèm để ý, vẫn một thân một mình khoan khoái phiêu đãng, cũng đã qua thật lâu, tựa hồ sẽ vĩnh viễn như vậy.