Hàn Lập tại thực tế thao túng luồng sáng xám kia bay múa thì phát hiện, dùng "Khu Vật thuật" khu động phù lục nọ biến thành luồng sáng xám, mặc dù sắc bén vô cùng, cơ hồ không có vật gì là không cắt được, cũng tùy theo tay hắn mà bay lượn tấn công địch, nhưng thi triển vẫn có những hạn chế không nhỏ.
Đầu tiên, khu động luồng sáng xám này thực sự quá hao phí pháp lực!
Như Hàn Lập tu luyện Trường Xuân công tới tầng thứ tám, sử dụng đầy đủ Hỏa Đạn thuật, có thể liên tục thi triển không ngừng hơn trăm lần. Nhưng khi sử dụng luồng sáng xám, pháp lực chỉ có thể duy trì trong một khắc, đã không còn chút gì rồi.
Hiện tại nhớ đến, lúc đầu Kim Quang thượng nhân cũng không phải không muốn ngay từ đầu sử dụng luồng sáng xám, mà chỉ là pháp lực của hắn rất có hạn, thời gian có thể đem cái phù lục này ra sử dụng sợ là ngắn đến đáng thương.
Điều này cũng giải thích lúc đầu khi Hàn Lập cướp lấy vật này, vì sao sự chống cự lại yếu ớt đến như thế. Đối phương rất có thể vì khu động luồng sáng xám, pháp lực đã hao phí quá nửa, lại gặp Hàn Lập pháp lực vốn đã vượt xa hắn, gã lùn tự nhiên là đã quá yếu, do đó hắn càng dễ dàng đắc thủ.
Trừ việc đó ra, một khuyết điểm của luồng sáng xám này là, khoảng cách bay đi đả thương người có sự hạn chế nhất định. Luồng sáng xám chỉ có thể lấy Hàn Lập làm trung tâm nội trong hai mươi trượng, có thể thao túng tự nhiên. Ra khỏi phạm vi này, nó sẽ trở nên nặng nề, thỉnh thoảng mất linh. Nếu bay ra ngoài ba mươi trượng thì luồng sáng xám sẽ hoàn toàn biến nguyên hình thành phù lục, mà rớt xuống đất.
Nếu như nói chỉ với hai khuyết điểm trên, Hàn Lập cho rằng cùng với sự tinh tiến của pháp lực bản thân, hẳn là sẽ dần dần cải thiện. Nhưng vấn đề cuối cùng, lại là nhược điểm trí mạng của phù lục.
Hàn Lập sau khi sử dụng phù lục vài lần thì phát giác, bên trên lá bùa chỗ vẽ tiểu kiếm màu xám này, hàn quang nó phát ra theo số lần sử dụng phù lục mà từ từ giảm đi, tựa hồ thời gian sử dụng dần dần ngắn lại. Nói cách khác, phù lục này có thời gian cùng số lần sử dụng hạn chế, khi sử dụng hết, đó cũng là lúc phù lục này mất hết linh tính, đồng thời tiêu tan sạch.
Điều này cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Hàn Lập sau khi hơi chút thành thạo cách khu sử luồng sáng xám, lập tức đình chỉ luyện tập. Dù sao hắn còn muốn đem vật lợi hại như vậy, vào thời khắc mấu chốt sẽ sử dụng. Nói không chừng vật ấy, sau này ở trong nguy cơ, sẽ cứu lại cho hắn một cái mạng nhỏ.
Cũng như vậy, Hàn Lập cho rằng kim phù hóa ra vòng hộ thân màu vàng kia, hẳn là cũng có hạn chế như vậy, chỉ là hắn tạm thời không biết khẩu quyết sử dụng, không thể làm gì khác hơn là đem nó cất đi, sau này có dịp sẽ sử dụng.
Mà cái lệnh bài hình tam giác kia cùng với cuốn tộc phổ họ Tần, Hàn Lập khi nghỉ ngơi cũng lấy ra nghiên cứu, đáng tiếc cũng không có thu hoạch gì.
Cứ như vậy tới ngày thứ năm, Hàn Lập mới đem tấm biển không tiếp khách hạ xuống, Lệ Phi Vũ tập tức vui vẻ xông vào, vừa gặp Hàn Lập, liền đem lời đồn đãi đối phương trở thành yêu ma, kể cho hắn nghe.
Lời đồn đãi này, làm cho Hàn Lập dở khóc dở cười. Hắn chỉ có thể xụ mặt, tức giận nhìn Lệ Phi Vũ, nhìn đối phương cứ như vậy mà giễu cợt mình.
Lệ Phi Vũ rốt cục cũng ngưng cười, hắn từ từ thu liễm vẻ tươi cười, bắt đầu dùng giọng điệu trịnh trọng nói với Hàn Lập: "Chắc hẳn nguyên nhân ta đến nơi đây, ngươi cũng có thể đoán được vài phần rồi chứ!"
"Hả! Không phải là mấy vị đại nhân vật kia không yên lòng với ta, nên cho ngươi tới xem thử giọng điệu của ta như thế nào chứ!" Hàn Lập thản nhiên nói.
"Hắc hắc! Ngươi biết là tốt rồi" Lệ Phi Vũ như hạ được gánh nặng thở ra một hơi.
"Bất quá, ngươi định để cho người bạn tốt này, về trả lời họ thế nào đây? Phải biết rằng, bọn họ vì mua chuộc ta, đã đồng ý đem ta Phó Đường chủ Ngoại Nhận đường, nâng lên thành Đường chủ rồi" Lệ Phi Vũ lập tức lại đưa ra khuôn mặt tươi cười.
Hàn Lập cau mày, sau khi suy nghĩ một chút, khe khẽ lẩm bẩm: "Xem ra không gặp mấy người Vương đại môn chủ kia một lần, đem sự tình nói cho rõ ràng, bọn họ đúng là sẽ không an tâm".
"Như vậy đi! Ngươi trở về nói với Vương Môn chủ, giữa trưa ngày mai, ta sẽ tự mình đi lên Lạc Nhật phong gặp hắn, để cho hắn khỏi nóng lòng" Hàn Lập mỉm cười nói.
"Tốt! Có những lời này của ngươi, ta có thể trả lời rồi" Lệ Phi Vũ nhún vai, một bộ dáng không quan tâm.
Kế tiếp, Hàn Lập cùng Lệ Phi Vũ chuyện trò một hồi, thậm chí Hàn Lập còn từ khoảng cách gần biểu diễn "Hỏa Đạn thuật" để cho người bạn tốt này một lần mở rộng tầm mắt, làm cho hắn hâm mộ một hồi lâu.
Tiếp theo không bao lâu, Lệ Phi Vũ cáo từ rời khỏi sơn cốc, đi về gặp mấy người Vương Tuyệt Sở để báo cáo.
Hàn Lập đứng ở cửa phòng, nhìn bóng lưng Lệ Phi Vũ đi xa xa, xuất thần hồi lâu, đột nhiên hắn cười một cách thần bí, sau đó thoạt nhìn hết sức cao hứng đi vào nhà đóng cửa lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn mông lung, Hàn Lập thần không biết quỷ không hay lẻn lên Lạc Nhật phong, tiếp theo lặng lẽ lẻn vào bên trong phòng của Vương Môn chủ.
Khi Vương Tuyệt Sở tỉnh lại, nhìn thấy trước giường mình có một bóng người đứng thẳng ở đó, sắc mặt trở nên không thể khó coi hơn nữa. Nhưng hắn cố gắng nở ra một nụ cười, có chút mất tự nhiên hỏi:
"Hàn đại phu sao lại tới đây, cũng không kịp tiếp đón từ xa! Bất quá, không phải nói là buổi trưa mới tới sao, các hạ sao lại đến sớm như vậy?"
Hàn Lập lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Môn chủ, mới liếc mắt mà đã làm cho Vương Tuyệt Sở cả người nổi da gà, trên mặt giống như bị dao cắt rất khó chịu.
Hàn Lập thấy đối phương toát ra vẻ hoảng sợ, trong lòng không khỏi có chút đắc ý. Hắn vừa rồi liếc nhìn Vương Môn chủ đã thêm vào "Thiên Nhãn thuật", mới có hiệu quả đặc thù như vậy, đây là hắn mấy ngày trước nghiên cứu mới phát hiện tác dụng mới của "Thiên Nhãn thuật", có thể dùng thiên nhãn đối với người bình thường tạo thành tác dụng chấn nhiếp về mặt tinh thần, khiến cho tâm hoảng ý loạn, cùng với kỳ công "Nhiếp Hồn thuật" truyền lưu trên giang hồ cũng có chút giống.
"Không có gì, ta chỉ là đột nhiên cảm giác, sớm tới gặp nhau, có thể làm cho đầu óc mọi người dường như thanh tỉnh một ít, sẽ không làm ra cái chuyện gì khiến đối phương không vui" Hàn Lập trên mặt nhìn không ra chút biểu tình nào, khẩu khí lại tựa hồ có chút bất thiện.