Lam Châu là châu phủ có diện tích lớn thứ tám trong số mười ba châu của Việt quốc, nhưng nói về sự sung túc thì đứng hàng thứ hai chỉ sau Tân Châu. Nó nằm ở phía nam của Việt quốc, đất đai phì nhiêu, bên trong phạm vi có rất nhiều thuỷ đạo, bến thuyền và các tuyến vận chuyển đường sông, lại thêm mưa thuận gió hoà, cho nên cực kỳ thích hợp với các loại thực vật, là khu vực sản xuất ra lương thực đứng đầu toàn quốc.
Còn về Gia Nguyên thành ở trung bộ của Lam Châu, tuy không phải là phủ thành của Lam Châu, nhưng đúng là đệ nhất đại thành của Lam Châu. Hương Lỗ đại vận hà* thông từ Nam tới Bắc của Việt quốc chính là đi qua trung tâm của thành này, lại thêm một vài con đường thuỷ và đường bộ khác cũng đi ngang qua đây, cho nên giao thông cực kỳ phát triển, có thể xưng là nút giao thông vận chuyển đường thuỷ then chốt, nơi quan trọng cho việc buôn bán. Hàng năm số thương hộ, lữ khách qua đây tính không nổi, kéo theo sự phát triển của các hoạt động buôn bán làm ăn ở đây, cho nên Gia Nguyên thành trở thành toàn châu đệ nhất đại thành cũng không phải là sự kiện ngạc nhiên.
Tại Gia Nguyên thành, các loại xe lớn nhỏ, bến đò, nhà đò cực kỳ nhiều, trải khắp toàn thành. Từ đó dạng như xa phu, cửu vạn, người lái thuyền lại càng cực nhiều, có tới vài vạn người, Tôn Nhị Cẩu chính là một trong những người dựa vào bến đò mà sống.
Tôn Nhị Cẩu, người cũng như tên, mắt lé mi lệch, bộ dáng rách rưới lưu manh như lê hỏng táo thối, nhưng do giỏi việc nắm bắt lòng người, nịnh nọt tốt, trái lại khiến cho hắn thành một tiểu đầu mục của một bang phái ở bến đò, thủ hạ dưới tay có khoảng chục tên cửu vạn lao động chân tay, dựa vào việc vận chuyển hàng hoá và hành lý cho các thương khách qua lại mà sống.
Bởi vậy vào buổi sáng hôm nay, khi Tôn Nhị Cẩu đến bến đò, mấy tên thuộc hạ của hắn vội vàng bu lại gần, cung kính xưng hô:
" Chào buổi sáng, Nhị gia! “
" Nhị gia đã đến! “
Tôn Nhị Cẩu nghe được những lời xưng hô như vậy, trong người không khỏi có chút lâng lâng, dù sao có thể được người ta xưng hô một tiếng “gia“, điều này nói rõ ở đây hắn cũng được xem như một nhân vật có thân phận. Cho nên hắn phải ra vẻ một chút, từ mũi hừ ra vài cái, coi như là đáp lại sự ân cần thăm hỏi của đám thuộc hạ.
" Nhị gia cái gì, không phải là Nhị cẩu đó sao? “
" Chính xác, cũng là một con chó có hai chân, con chó bắt chiếc dáng người! “
" Ha ha! Ha ha! …… “
Một trận cười mang hàm ý trào phúng giễu cợt, không hề có ý che dấu truyền vào trong tai Tôn Nhị Cẩu.
Tôn Nhị Cẩu nghe xong, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, tâm tình đang vui trong phút chốc biến thành xấu.
Hắn từ từ quay đầu lại, mắt nhìn về phía hơn chục người đang đứng ở một bên của bến đò, đem mục quang rọi vào một vị cao lớn vạm vỡ hắc đại hán thên thân, trong mắt loé lên vài phần đố kị và hận thù.
Nhắc tới người mà Tôn Nhị Cẩu thống hận nhất ở Gia Nguyên thành, hắc đại hán này tuyệt đối có thể xếp trong ba người hắn thống hận nhất. Nếu như có người nói với hắn, dùng toàn bộ gia tài của hắn để đổi lại sự biến mất hoàn toàn của hắc đại hán trên thế gian này, Tôn Nhị Cẩu có lẽ còn chút do dự, nhưng nếu đổi thành chỉ cần một nửa tài sản của hắn, hắn lập tức đồng ý không chút do dự, đương nhiên do hắn ăn uống chơi gái đánh bạc, cho nên toàn bộ gia tài thực sự là chả có bao nhiêu.
Tên thật của hắc đại hán này là gì, mọi người sớm đã quên mất, người ở bến đò hoặc gọi hắn là ‘Hắc gia’, hoặc gọi thẳng tên hiệu của hắn là ‘Hắc Hùng’. Hắn là đầu mục của ‘Thiết Quyền hội’ - một bang hội nhỏ, địa vị của hắn cùng Tôn Nhị Cẩu ở bang hội ‘Tứ Bình bang’ không khác nhau là mấy, do vậy hắn cũng bị phái đến bến đò này quản lý một nhóm cửu vạn khác.
Một núi không thể có hai hổ, nói gì đến một bến đò nho nhỏ này. Bởi vậy người của hai bang từ lúc bắt đầu đã đối đầu nhau, lại thêm trải qua vài lần xung đột tranh giành thương khách, quan hệ giữa hai bên càng thêm ác liệt. Bây giờ mỗi khi bọn họ gặp nhau, người của hai bang nếu không là cười đểu mắng nhiếc nhau, thì cũng xô xô đẩy đẩy, nói chung là chỉ còn thiếu mỗi nước đánh nhau to mà thôi.
Thủ hạ mà đã như thế, vậy không cần nói đến những người kiếm được lợi ích nhiều nhất ở đây, Tôn Nhị Cẩu và Hắc Hùng. Hai người cùng coi đối phương cực kỳ không vừa mắt. Nhưng là tiểu đầu mục của bang hội, có chút địa vị và thân phận, bọn họ đều biết hai bang phái ‘Thiết Quyền hội’ và ‘Tứ Bình bang’ vốn là bang phái đồng minh, đang liên kết để đối kháng với một bang phái khác mạnh hơn chút là ‘Độc Long bang’. Do đó hai người tuy muốn trục xuất đối phương rời khỏi nơi đây, độc chiếm bến đò, nhưng cũng chỉ còn cách nhẫn nại chịu đựng mà thôi. Nhưng những bất mãn và lửa giận dồn nén trong lòng của bọn họ, lại thông qua xung đột giữa bọn thủ hạ mà phát tiết ra ngoài, điều này đã thành thói quen phải làm vào buổi sáng hàng ngày của hai người.
Lần này cũng vậy, thủ hạ của Tôn Nhị Cẩu không cần đợi hắn ra hiệu, mấy gã nhanh mồm nhanh miệng, không chút khách khí phản kích ngay lại.
‘Ngươi có biết ngu ngốc nhất trong đám thú vật là loại nào không?’
‘Gấu a!’
‘Trong các loài gấu, ngu ngốc nhất là loài nào?’
‘Đương nhiên là hắc hùng (gấu đen)rồi!’
‘Haha ……’
Lúc đầu nghe thủ hạ của mình trào phúng đối phương, khuôn mặt Hắc Hùng lộ rõ vẻ đắc ý, nghe xong mấy câu này, chỉ một lát mặt mũi hắn tối sầm lại. Còn Tôn Nhị Cẩu thì nở nụ cười, hắn hài lòng vỗ vỗ bả vai của mấy tên thủ hạ, như biểu thị cỗ vũ.
Thủ hạ của Hắc Hùng không can lòng yếu thế, các loại ngôn từ dơ bẩn khôn tả thành chuỗi phát ra. Tôn Nhị Cẩu bên kia cũng không khách khí, tất cả đều là đại lão gia, ai sợ ai chứ! Tự nhiên những gì nghe không hay, những gì khó nghe, liền được chọn lựa ra để phản kích.
Tôn nhị cẩu và Hắc hùng hai lão đại của bọn họ thì đứng một bên lạnh nhạt quan sát, bọn họ là những người có địa vị, tự nhiên không thể gia nhập vào cái đám chửi nhau như đàn bà này.
Đang lúc hai đám người nói đến nỗi mồm miệng khô khốc, nước bọt bay tung toé, đột nhiên một thủ hạ của Tôn Nhị Cẩu kinh hô một tiếng ‘Có thuyền cập bờ!’
Câu nói này lập tức khiến cho gần trăm đại hán đang mắng chửi một cách cao hứng, kêu a một cái, toàn bộ đều ngừng nói, đồng thời quay đầu nhìn ra phía bờ sông. Dù sao thì bạc trắng tinh cũng có sức dụ hoặc hơn nhiều so với sự thống khoái nhất thời của miệng lưỡi.
Nhưng khi đám đại hán nhìn cho rõ chiếc thuyền ghé vào bến đò, thì lại có chút thất vọng nổi lên, đó chỉ là một con thuyền lá nhỏ dẹp, xem tình hình nhiều lắm chỉ có thể ngồi đủ cho ba tới năm vị khách thương, chắc chắn không phải vụ làm ăn lớn.
Điều này cũng không lạ, bến đò này vừa nát vừa bé, hơn nữa vị trí rất hẻo lánh, bình thường không mấy khi có thuyền lớn đến đây. Chỉ khi nào việc làm ăn buôn bán hưng vượng, mới có những thuyền lớn do không đậu được ở các bến đò khác, mới bất đắc dĩ lên bờ ở chỗ này.
Chiếc thuyền nhỏ này, sau khi dừng lại tại bến đò, từ trên thuyền bước xuống chỉ có hai người. Một người xem ra chừng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo bình thường, còn người kia là một cự hán cao hơn hẳn hai cái đầu so với người bình thường.
Người trẻ tuổi mặc chiếc áo xanh bình thường, đậu trên vai là một chú chim nhỏ màu vàng, vừa mới xuống thuyền đã nhìn ngang nhìn dọc khắp nơi, đúng là bộ dạng của một nông dân vừa mới vào thành. Còn cự hán kia đầu đội nón che, thân mặc lục bào, không nhìn rõ được diện mục, trang phục có chút quỷ dị. Cự hán luôn theo sát sau lưng thiếu niên, nửa bước không rời, bộ dáng như là hạ nhân tôi tớ.
Người trẻ tuổi kia và cự hán chính là Hàn Lập và Khúc Hồn, mất ba tháng liên tục mới tới được cố hương của Mặc đại phu.
* đại vận hà: con sông lớn thường được dùng để vận chuyển hàng hóa.