TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 252: Phân ly

“Về công pháp của người tu sĩ này các ngươi biết một ít chứ? Nếu không phải là người thuộc họ Yến, tu vi không cao, thì ta có thể thuận lợi giải quyết được” Hàn Lập nhíu nhíu cái mũi của mình bình tĩnh nói.

Kì thật, hắn hỏi như vậy là để hiểu rõ về tên này. Còn về tu vi cao thâm như thế nào thì cũng là bản năng cẩn thận của hắn mà thôi.

“Ta đã bảo Thải Hoàn dò xét chuyện này. Nghe nói người tu tiên này công pháp cơ bản đã đến tằng thứ năm. Tuy cũng tính là nhà họ Yến, nhưng trong Yến gia khẳng định vai trò của hắn rất bình thường. Nếu mà là các đệ tử được tôn trọng thì sao phàm nhân chúng ta còn có thể ở nơi này được!”

Nghiêm thị không hổ là thủ lĩnh trước kia của Mặc Phủ, cho dù là nay đã đi xuống như vậy nhưng mọi chuyện vẫn quản lý rất chặt chẽ, ý nghĩ rõ ràng vô cùng.

“Cái này không có vấn đề gì! Lát nữa sư muội dẫn ta đi xem sao, nhân tiện khi đến đó ta sẽ giải quyết cho các người vấn đề này!” Hàn Lập ghe xong, gật đầu nói.

“Đa tạ sư huynh! Muội biết nhất định sư huynh sẽ hổ trợ mà!” Mặc Thải Hoàn ở một bên nghe rất rõ ràng, cực kỳ cao hứng mà ngọt ngào kêu lên.

“Hàn Lập, thật sự là phiền toái cho ngươi! Nếu không phải là đối măt với sự bức bách của người tu tiên này, hai mẹ con chúng ta thật chẳng biết phải ứng phó như thế nào nữa” Nghiêm thị trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng nhưng lại thở dài bất đắc dĩ lên tiếng nói.

“Nơi đây tuy cấm các tu sĩ quấy nhiễu phàm nhân chúng ta, nhưng trên thực tế lén khi nhục phàn nhân rất nhiều, Yến gia làm sao có thể xử phạt những tu sĩ này! Nếu không cẩn thận, ngược lại lại cùng tu sĩ kết thù thì từ nay về sau những việc như thế này rất thường xuyên xảy ra”.

Hàn Lập từ trong đó nghe ra được một ít ý tứ không cam lòng. Dù sao, so sánh với trước kia tại Mặc Phủ nắm giữ quyền sinh sát, thì trong cuộc sống hiện nay đối với Nghiêm thị mà nói quả thật là bị khuất nhục không ít.

Hàn Lập sau khi nghe xong, im lặng một lát rồi đột nhiên mở miệng hỏi vấn đề làm hắn nghi hoặc.

“Sư nương, sư muội đã sớm đến tuổi lập gia đình, vì sao lại không tìm một người thích hợp để lập gia đình, nếu là một gã tu sĩ thì không phải là có chổ dựa rất tốt sao?

“Lập gia đình?”

“Muội mới không chịu lấy người tu tiên trong Yến gia làm chồng đấy!”

Nghe Hàn Lập nói thế, Nghiêm thị thì cười khổ, còn Mặc Thải Hoàn lớn tiếng phản đối, thần tình như mất hứng.

“Sao lại vậy? ‘”Hàn Lập có chút kinh ngạc

“Sư huynh! Người tu tiên Yến Gia căn bản là không lấy nữ phàm nhân chúng ta. Đừng nói là làm vợ, căn bản ngay cả so với nô tỳ ở thế tục cũng không bằng, có chút không đồng ý là họ thường xuyên la mắng và đánh đập. Muội dù cả đời độc thân cũng không lập gia đình trong này” Mặc Thải Hoàn thanh âm vừa nhanh vừa vội, hiển nhiên đối với việc này rất là kiêng kị.

“Hàn Lập ngươi chắc không biết, sư muội ngươi có kết giao với một bằng hữu cũng được gả cho người tu tiên trong bảo, kết quả chẳng không xem vừa mắt, mà còn bị ngược đãi, sau này dung nhan bị già cả đi, còn bị họ tùy tiện tìm một cái cớ, đưa trả trở về gia đình, kết cục cực kì thê lương. Mà người tu tiên kia lại đi lấy một nữ tử trẻ tuổi sinh đẹp khác. Khụ! Nhìn tâm địa người tu tiên như vậy, ta cũng thật là không muốn cho Thải Hoàn chịu khổ. Cho nên, gã cho người thường, sư muội của ngươi tầm mắt cũng rất cao, cũng sẽ có người lọt vào mắt của nó thôi” Nghiêm thị ở một bên thấy hành động của Mặc Khải Hoàn nên giải thích một chút.

“Thì ra như vậy! Nhưng sư muội cũng không có khả năng cả đời không lấy chồng! “ Hàn Lập nhíu mày, tự nhiên nói.

Những lời này vừa nói ra, thần sắc Nghiêm thị liền động, tựa hồ lại ghĩ đến điều gì đó nhưng lại chần chờ một chút không có nói ra. Mà Mặc Thải Hoàn lại chẳng biết nhớ tới cái gì. Cúi đầu, im lặng không nói gì.

Hàn Lập lúc này mới ý thức được không khí đột nhiên có chút không đúng, tựa hồ…

Hắn liền mở miệng nói:

“Sư muội, muội dẫn sư huynh đi. Hay là trước tiên đi giải quyết vấn đề dây dưa với tên tu sĩ kia cái đã!”

“Ừm!”

Mặc Thải Hoàn trù trừ một chút rồi đáp. Mà Nghiêm thị ở đây cũng không có ý tứ phản đối.

Vì thế, Hàn Lập cùng Mặc Thải Hoàn tạm thời ra khỏi cửa tiệm, thẳng đến nơi vị tu sĩ kia mà đi đến, tựa hồ khá xa.

“Sư huynh! Công pháp của huynh rốt cuộc là tầng thứ mấy vây? Mà cái gã kia như thế nào vừa thấy huynh đến liền giống như là chuột thấy mèo vậy, không ngừng gọi tiền bối, lại không ngừng thở dài! Cái thần thái cung kính kia, quả thật giống như là gặp phải lão tổ tông vậy” Mặc Thải Hoàn trong mắt Hàn Lập đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng vui vẻ, trên đường nhỏ líu lo nói không ngừng, nhìn như mới hai mươi vậy!

Hàn Lập thấy vậy cười nhẹ nói:

“Không có gì, chỉ có điều là cảnh giới cao hơn một tầng, theo quy củ của tu tiên giới nên hắn mới gọi huynh là tiền bối”

Mặc Thải Hoàn nghe xong, trong mắt vẻ vui mừng lóe lên, càng thêm cười hì hì nói:

“Chẳng qua, muội tưởng tượng lại vẻ buồn cười của hắn khi thấy muội xuất hiện, nên không nhịn được cười!”

Lần này Hàn lập không nói gì, chỉ là mỉm cười nhìn Mặc Thải Hoàn. Trong chốc lát đã khiến cho Mặc Thải Hoàn ngượng ngùng đem khuôn mặt né qua một bên nhìn, cũng không lên tiếng nữa.

Nhưng một lát sau, nàng bổng nói một câu làm cho Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn.

“Su huynh, chẳng lẽ không có linh căn là không thể trở thành người tu tiên sao? Muội cũng muốn trở thành tu sĩ giống như huynh vậy!” Quay đầu trở lại, Mặc Thải Hoàn đã biến thành vẻ mặt u oán, thanh âm cũng tràn gập sự chờ đợi.

Hàn Lập ghe như thế trong lòng cũng không tránh có chút đau buồn, nhưng lại không thể nói gì. Theo từ xưa đến nay, không có linh căn thì thật là không thể tu luyện pháp thuật, đây là sự thật không thay đổi được của tu tiên giới hơn mười vạn năm nay! Hắn nào có bổn sự lớn như vậy để phá vở quy củ này!

Mặc Thải Hoàn thấy biểu tình của Hàn Lập, vốn tâm tình có chút nóng vội nhất thời nguội lạnh, xem ra vị sư huynh thần thông quảng đại này một chút biện pháp cũng không có.

Nàng ta không khỏi ảm đạm, yên lặng đi sau Hàn Lập vài bước, chậm rãi mà đi, cả người có vẻ an tĩnh hơn.

Đợi khi hai người còn cách tiểu điếm không xa thì Hàn Lập đột nhiên dừng bước, xoay người lại nói với Mặc Thải Hoàn

“Huynh còn có việc nên không thể trở lại đi gặp sư mẫu, chúng ta chia tay tại chỗ này đi, huynh còn ở tại Yến linh mấy ngày nữa, về sau có lẽ sẽ còn cơ hội gặp lại”.

“Cái gì, sư huynh muốn đi?” Mặc Thải Hoàn trước tiên là cả kinh, sau đó thần tình có chút thất vọng.

“Ừm! Trong này có hơn mười viên linh thạch, lưu lại cho sư mẫu dùng khi gặp tình trạng khẩn cấp. Huynh hiện tại cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi! Hàn Lập từ trong túi trữ vật lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Mặc Thải Hoàn.

“Đa tạ sư huynh!” Mặc Thải Hoàn nhỏ giọng nói, có vẻ yếu đuối vô cùng, trong mắt có vẻ không nỡ.

Hàn Lập thấy biểu hiện lúc này của nàng, trong lòng không hiểu tại sao lại có một cảm giác phi thường khó chịu.

Hắn do dự một chút, sau đó lại lấy ra một cái bình bạc, từ trong lấy ra một đan hoàn màu phấn hồng.

“Uống nó mặc dù không thể làm cho muội trở thành người tu tiên, nhưng có thể làm cho muội sống thọ thêm vài năm, dung nhan không đổi, sẽ không bị già đi, coi như là lễ vật của sư huynh tặng cho muội!” Hàn Lập thần sắc trịnh trọng nói.

“Sư huynh, muội….”

Mặc Thải Hoàn nghe lời này, không khỏi vừa mừng vừa sợ lên tiếng, tâm tình kích động muốn nói ra những lời trong lòng. Nhưng Hàn Lập không cho nàng cơ hội nói ra, ngón tay bắn ra viên đan dược tiến thẳng vào trong miệng, theo yết hầu không tự chủ được mà đi xuống.

“Sư muội, ta đi rồi, muội cùng sư mẫu bảo trọng”.

Hàn Lập vừa nói xong, người liền nhẹ nhàng nhoáng lên, thân hình mơ hồ một chút rồi biến mất tại chổ.

“Sư huynh!”

Mặc Thải Hoàn kinh ngạt kêu lên, bước lên trước vài bước. Chung quanh tịch mịch, bóng dáng của Hàn Lập nào có thấy đâu?

Dưới sự bất đắt dĩ, Mặc Thải Hoàn thần sắc ảm đạm chậm rãi đi về cửa hàng của mình.

Qua một khoảng thời gian, thân hình Hàn Lập mới hiện lên ở sau một gian phòng cách đó không xa. Sau đó yên lặng đứng xem, trong chốc lát liền không do dự xoay người rời đi.

Vị sư muội này đối với chính mình muốn nói cái gì đó, tuy nhiên Hàn Lập cũng không thể khẳng định, nhưng cũng có bảy tám phần mơ hồ đoán ra.

Nhưng đáng tiếc chính là, hắn cùng với đối phương là hữu duyên vô phận! Cảm giác của hắn vẫn chưa tới bước đó.

Càng huống chi, hắn đã tới Trúc cơ kỳ, sống thật lâu, thật sự cùng đối phương cách quá xa, đồng thời hắn cũng không muốn nhiễm vào tình cảm, dù sao mắt thấy người mình yêu ngày càng ngày càng yếu dần đi mà mình lại không thể làm gì, loại sự thật này không phải Hàn Lập có thể chịu được!

“Thiên hạc cư”, một trà lâu cao ba tầng, kiến trúc cổ kính, có chút khí phách xuất hiện trước mắt Hàn Lập.

Hàn Lập mơ hồ liếc mắt qua, sau đó không tiếp tục suy tư bởi vì hắn đã cảm giác được trong cổ lâu có vài cổ pháp lực dao động, cùng với hắn cũng không có sai biệt lắm. Thậm chí còn có tu sĩ Trúc cơ kì có linh lực cao hơn hắn.

Tiến vào trà lâu, nhìn lướt qua tầng thứ nhất rồi không tiếp tục dừng lại, trực tiếp lên tầng hai. Bởi vì, tầng một đều là các phàm nhân một chút pháp lực cũng không có.

Tầng hai có vài tu sĩ nhưng đại bộ phận đều là Luyện khí kỳ, căn bản là không lọt vào trong mắt Hàn Lập, mà tầng thứ ba này, càng tiếp cận đến pháp lực dao động, đây mới chính là mục tiêu lần này của Hàn Lập.

Đọc truyện chữ Full