TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2212

Chương 2212:

 

Tiêu Thành vươn tay, lôi Đường Ngọc ra, còn dùng chính cơ thể cao to của mình chắn Hà Băng ra phía sau: “Đường Ngọc, bắt nạt một người phụ nữ có gì hay?”

 

Một lực đạo bén nhọn kéo tới, Đường Ngọc chật vật ngã về phía sau mấy bước, anh nhìn Tiêu Thành vaf Hà Băng, sau đó xoay người, trực tiếp bỏ chạy.

 

Hà Băng nhìn bóng lưng Đường Ngọc: “Trạng thái Đường Ngọc không tốt lắm, anh ta chạy như vậy có thể gặp chuyện không may hay không?”

 

Tiêu Thành liêc một ánh mất với một cái thủ hạ, thủ hạ kia gật đầu, nhanh chóng đi theo phía sau Đường Ngọc.

 

Tiêu Thành nghiêng người, cặp mắt u trầm rơi trên khuôn mặt nhỏ của Hà Băng, hiện tại tóc cô có chút rối, quấn trên khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, áo cardigan đen cũng tuột xuống một bên vai, lộ ra dây áo trắng, trong thanh thuần lộ ra vài phần cắm ky.

 

Tiêu Thành đã cảm thấy… vai của cô dường như rất mịn màng trơn trượt, mặc áo hai dây sẽ thường xuyên bị tuột xuống, ngón tay đút trong túi quần của anh vô ý thức ma sát, cổ họng cuộn lại: “Xem ra, vừa rồi tôi đã quấy rối đến hai người.”

 

Cái gì?

 

Hà Băng im lặng vài giây, đã hiểu ý tứ của anh, cô ngắng mặt nhỏ nhìn anh, đôi môi đỏ móc ra nụ cười châm chọc: “Anh cảm thấy anh chỉ là quấy rối đến chúng tôi thôi à? Lễ nào chuyện này không phải bởi vì anh mà có sao, nghe người khác nói tôi là một đôi giày rách, nói tôi bị đàn ông chơi qua, không biết Thành gia có cảm thụ thế nào nhỉ?”

 

Tiêu Thành mím môi, anh rất tự trách, nếu như không phải vì anh, cô sẽ không bị người khác nói xấu.

 

Thế nhưng…

 

Tiêu Thành lại nghĩ tới đêm kia, cái đêm cô ở dưới thân anh từ con gái trở thành phụ nữ kia, anh lại cảm thấy thân thê mình là tan chảy, trong lòng đã mềm nhũn.

 

Tiêu Thành thấp giọng: “Tôi đã xử lý tốt, những người ở đây sẽ không dám hó hé, nên sẽ không có bất kỳ tiếng gió nào sẽ lọt ra ngoài đâu.”

 

Đây là cách tốt nhất để có thể cứu lại danh dự của cô, chí ít sẽ không để mọi người đều biết.

 

Hà Băng cười lạnh một tiếng: “Vậy thì thật rất đội ơn Thành gia, đúng rồi, Thành gia, anh sợ không?”

 

“Sợ cái gì?”

 

“Hiện tại tất cả mọi người rất tò mò người đàn ông ngủ với tôi là ai, anh có sợ tôi nói cho bọn họ biết, người đàn ông kia chính là anh không?”

 

Trong tròng mắt Tiêu Thành đột nhiên lóe lên ngọn lửa đỏ sậm nguy hiểm, anh nhìn chằm chằm Hà Băng: “Tùy em, em bây giờ cũng có thể đi nói cho Đường Ngọc, nói đám thái tử nhà giàu thích em, nói cho toàn thế giới, anh là người đàn ông của eml”

 

Hà Băng cảm thấy trọng tâm câu chuyện đã trật đường ray, chí ít thái độ của anh bắt đầu ái muội phóng đão, cô nhón chân lên áp khuôn mặt nhỏ tiến tới bên tai Tiêu Thành, mang theo đùa cọt ác liệt cùng to gan khiêu khích, nhỏ giọng hỏi anh: “Thành gia, tôi rất ngạc nhiên đó, anh là thích ngủ với tôi hay là thích ngủ với vợ anh hơn?”

 

Sắc mặt Tiêu Thành chợt biến, anh nhìn cô gái gân trong gang tâc, trong lòng biết cô đã rất hận anh, bằng không cô sẽ không hỏi câu hỏi thế này.

 

Lúc này Hà Băng nhanh chóng lui xuống, kéo ra khoảng cách với nhau, nhìn sắc mặt anh tái nhợt khó coi, cô được như ý cười: “Thành gia, tôi còn có việc, đi trước.”

 

Cô xoay người rời đi.

 

Thế nhưng Tiêu Thành kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó nhẹ nhàng đầy, trực tiếp đẩy cô đến rồi trên vách tường.

 

Hà Băng trong lòng hận anh, câu hỏi vừa rồi chỉ là khiêu khích, cô không hề muốn tiếp xúc thân mật nào với anh, người đàn ông này quá bản.

 

“Thành gia, có ý gì?”

Đọc truyện chữ Full