Đầu thật nặng! Đây là cảm giác đầu tiên của Hàn Lập sau khi tỉnh lại.
Khi hắn cùng Khúc Hồn bắt đầu truyền tống từ trong hoàng quang, hắn chỉ cảm thấy áp lực thật lớn từ bốn phía. Nhưng may mắn là Đại Na Di Lệnh trong tay hắn phát ra thanh quang nhàn nhạt, lập tức áp lực chung quanh hắn hoàn toàn biến mất. Nhưng ngay lúc này, linh lực trong cơ thể hắn bắt đầu điên cuồng rót vào trong lệnh bài.
Chẳng qua trong lòng Hàn Lập đã sớm có chuẩn bị, cũng không có kinh hoảng bao nhiêu. Những biến hóa này đều đã được nhắc đến trong những ngọc giản nói về “Đại Na Di Lệnh”.
Trong chốc lát sau, pháp khí liền đình chỉ hấp thu linh lực, hơn nữa, hoàng quang cũng đã tiêu tán. Hắn cùng Khúc Hồn đã xuất hiện ở một địa phương mơ hồ.
Ánh sáng rất tồi, Hàn Lập căn bản không thể nhìn thấy rõ tình hình ở bốn phía. Nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có những người khác tồn tại nơi đây, điều này khiến cho trong lòng hắn nhất thời an tĩnh hơn nhiều, vừa muốn nhấc chân bước ra khỏi pháp trận.
Nhưng khi một chân hắn vừa mới bước ra ngoài liền cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển, hai chân mềm nhũn ngồi trên đất, khó chịu thiếu chút nữa là nôn mửa tại chỗ.
Hàn Lập biết, đây không phải là là do khoảng cách truyền tống xa mà hắn có phản ứng như vậy hoàn toàn là do tu vi của hắn lúc này rất thấp.
Chẳng qua, hiện tại hắn cũng bất chấp việc này, mà vội vàng hướng đến Khúc Hồn hạ lệnh phá hư Truyền tống trận này đi.
Khúc Hồn mặt không thay đổi, rút ngân sắc cự kiếm, một kiếm phá hỏng Truyền tống trận.
Nhìn thấy như vậy, Hàn Lập mới chính thức yên lòng.
Hàn Lập liền ngồi dưới đất như vậy nghỉ ngơi trong chốc lát, rốt cuộc cũng thích ứng với cảnh sắc tối tăm trong này.
Lúc này, hắn mơ hồ cảm thấy nơi này phảng phất như là một căn phòng bỏ hoang, chẳng những cực kỳ tối đen mà còn có một mùi ẩm mốc nồng đậm.
Tùy ý lấy tay sờ phía dưới một cái, phía trên là một tầng bụi đất thật dày.
Chẳng qua, như vậy Hàn Lập lại càng cảm thấy an tâm hơn, tối thiểu là trước mắt không có điều gì nguy hiểm cả.
Sau nửa ngày, đợi cho cảm giác không thích ứng hoàn toàn biến mất, hắn dùng một tay chống đỡ thân hình đứng lên.
Sau đó, Hàn Lập từ trong túi trữ vật lấy ra một khối Nguyệt quang thạch, mọi vật trong phòng đều có thể nhìn thấy rõ ràng hơn nhiều.
Quả nhiên hoàn toàn giống với suy nghĩ của hắn, nơi này chính là một gian thạch ốc không người. Hơn nữa, bốn phía đều trống không, không hề có một vật nào, chỉ có một phiến thạch môn (cửa đá) ở phía trước.
Hàn Lập quay đầu nhìn truyền tống trận đã bị phá hư kia, do dự trong chốc lát. Liền đi đến trước thạch môn kia dùng sức đẩy mạnh nó.
Kết quả lại khiến cho Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn, thạch môn dễ dàng bị đẩy ra ngoài.
“Đây là…” Hàn Lập lộ ra vẻ giật mình.
Trước mắt hắn xuất hiện một cái cầu thang bằng đá màu xanh thật dài, chậm rãi đi lên phía trên, cũng không biết là chấm dứt ở đâu. Mà cầu thang này cũng bị phủ một lớp bụi thật dày, hiển nhiên đã lâu rồi không có người đi lại.
Hàn Lập quay đầu nhìn lại một chút ở căn phòng hắn đi ra, phát hiện cái hắn gọi là thạch ốc chỉ là một cái thạch động không lớn mà thôi.
Hàn Lập hơi trầm tư một chút, liền tự giễu lắc đầu vài lần, chậm rãi đi lên dọc theo cầu thang, mà Khúc Hồn ở phía sau hắn theo sát nửa bước không rời.
Cầu thang cũng có vẻ rất dài, đến khi Hàn Lập đi qua một khúc quanh liền phát hiện lối ra, nhưng lại bị một khối đá núi lớn chắn ở phía trước.
Hàn Lập khẽ nhíu màu, không do dự ra một mệnh lệnh cho Khúc Hồn.
“Phá vỡ nó ra”.
Hàn Lập nói xong, liền lui về phía sau một bước.
Mà Khúc Hồn lại nhanh chóng tiến lên, giương ngân kiếm trong tay lên cao, chém khối đá này tựa như là đậu hũ vậy.
Nhất thời từ bên ngoài truyền đến ánh nắng thật chói mắt, đồng thời cùng với nó còn có luồng không khí mới mẻ nữa.
Hàn Lập hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra một cái thật dài…
Từ lúc truyền tống đi đến nơi đây, sau khi phát hiện trong không khí có mùi vị lạ, hắn cũng không dám hô hấp nhiều, thẳng đến khi bị buộc phải nín thở, hôm nay cuối cùng hắn cũng đã giải phóng ra bên ngoài.
Chẳng qua hắn còn có điểm nghi hoặc, không khí trong này như thế nào lại có chút ẩm ướt, còn có một ít vị mặn nữa. Cái đó cùng với không khí trước kia hắn ngửi được có chút không giống nhau!
Mang theo nghi vấn này, Hàn Lập từ bên cạnh Khúc Hồn đi qua, sau đó híp con mắt đón ánh mặt trời bắt đầu quan sát xung quanh.
Cảnh sắc nhìn thấy khiến cho hắn hoàn toàn chết đứng.
Chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn lại, nơi nơi đều là nước xanh vô tận, nhìn không đến được điểm cuối.
Hàn Lập ngạc nhiên cả nửa ngày, sau một thời gian dài mới hồi phục lại được tinh thần.
“Chẳng lẽ đây chính là đại hải trong truyền thuyết?” Hàn Lập nghi hoặc trong lòng như vậy, đồng thời còn có vài phần kinh hỉ.
Phải biết rằng, trước đây Hàn Lập gặp thủy vực lớn nhất chỉ là một con sông hơn mười trượng mà thôi
Mặt biển rộng lớn khôn cùng như vậy, hắn ngẫu nhiên cũng có nghe nói qua, nhưng hôm nay là chính mắt nhìn thấy, khiến hắn hơi bị sốc.
Quan sát trong chốc lát, Hàn Lập mới chú ý đến vị trí của chính mình, nhưng hắn lại lộ ra một tia nghi hoặc khó hiểu.
Chỉ thấy nơi hắn đứng chính là một vách đá cao chót vót, mà ở dưới chân vách đá không xa chính là bờ biển thật lớn, từng đợt từng đợt sóng biển không ngừng đánh vào bờ đá.
Thấy như vậy, Hàn Lập sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư.
Xem màu sắc của nước biển này cùng với Vô Biên Hải trong truyền thuyết hoàn toàn bất đồng, trong sách nói màu sắc của đại hải bình thường đều giống nhau. Xem ra hắn đã được truyền tống khỏi Thiên Nam, giờ chẳng biết là bờ biển ở nơi nào.
Chẳng qua cũng phải nói lại, địa danh nào đối với hắn cũng không có gì khác nhau. Dù sao cũng đã rời khỏi Thiên Nam, hắn cũng chẳng có ý tưởng nào, chẳng biết đường nào cả.
Nghĩ như vậy nên Hàn Lập cũng không có lập tức ngự khí bay đi, mà là nhắm mắt lại, chậm rãi phóng thần thức của mình ra, nhìn xem vùng phụ cận có người tu tiên nào tồn tại hay không.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, thần thức của Hàn Lập đã thu trở lại, gương mặt hiện ra thần sắc kì quái.
Hắn cũng không nói một lời nào liền phóng xuất ra Thần Phong Chu, người chợt lóe liền đứng lên trên pháp khí, sau đó không chút che dấu bay lên cao quan sát.
Lên cao hơn mười trượng, Hàn Lập mới dừng Thần Phong Chu lại, đứng ở trên pháp khí quan sát xung quanh.
Tất cả các phương hướng mà hắn nhìn thấy đều mang một màu lam đậm. Những cơn sóng biển nhộn nhạo khiến cho Hàn Lập có chút hoa mắt.
Phía dưới hắn chính là một cô đảo bên trong phạm vi mười dặm xung quanh đây. Mà nơi hắn đi ra chính là một ngọn núi đá nhỏ trên cô đảo này mà thôi.
Hàn Lập sờ sờ cái mũi của chính mình, không khỏi cười khổ.
Phiền toái này không nhỏ chút nào nhỉ.
Mặc dù nơi đây không hề có bất kì nguy hiểm gì, nhưng hắn có thể ở trên đảo này tu luyện sao? nơi đây linh khí rất thấp đó.
Bởi vì muốn điều chế linh dược cũng cần một địa phương có nhiều linh khí mới được. Nếu không được hắn cho lục dịch vào thì ngày hôm sau linh thảo cũng sẽ bị chết đi. Hơn nữa, những linh dược cực kỳ trân quý lại càng cần nhiều linh khí hơn rất nhiều, điều này cũng khiến cho Hàn Lập cũng cảm thấy bất đắc dĩ!
Hàn Lập điều khiển Thần Phong Chu, bay quanh đảo một vòng lớn. Rốt cuộc khẳng định vùng phụ cận tiểu đảo này không có bờ biển hay là bóng dáng của một hòn đảo nào khác cả. Hơn nữa, ở trên đảo này ngoài tảng đá cây cối cùng một ít những con rắn nhỏ ra cũng không hề có động vật còn sống khác.
Vì thế hắn cũng chỉ có thể thở dài quay về sơn động.
Sau khi tiến vào trong sơn động, Hàn Lập không nói lời nào liền ở ngay động khẩu vùi đầu ngủ một hồi.
Dù sao mấy ngày hôm trước phải chữa trị trận pháp liên tục không ngừng nghỉ khiến cho tinh thần và sức lực của hắn đã bị cạn kiệt. Hết thảy phiền toái phải chờ cho đến khi tỉnh ngủ và khôi phục lại tinh lực rồi giải quyết đi.
Vì thế, dưới sự bảo hộ của Khúc Hồn, Hàn Lập có một giấc ngủ ngọt ngào trong một ngày một đêm.
Nhưng sau khi tỉnh ngủ, Hàn Lập một mình trên đỉnh núi, nhìn đại hải đến xuất thần.
Chẳng biết qua bao lâu, Hàn Lập mặt không chút thay đổi ngự khí bay xuống dưới núi. Sau đó dưới một vách núi tìm một khối nham thạch không lớn lắm trở lại động khẩu phá hỏng kia lấp kín lại.
Tiếp theo, hắn mang theo Khúc Hồn bay vòng vùng phụ cận trong chốc lát liền dễ dàng xác định được nơi mặt trời hạ xuống, không hề quay đầu mà bay đi luôn.
Theo suy đoán của Hàn Lập, một khi đã có người kiến thiết truyền tống trận trên đảo này, vùng phụ cận khẳng định là phải có hòn đảo nào đó hay là lục địa mới đúng. Nếu không, ai lại ăn no rửng mỡ kiến thiết một cổ truyền tống trận quý giá tại một cô đảo như vậy?
Đương nhiên, Hàn Lập cũng không biết phương hướng nào mới phải. Nhưng hắn đã nghĩ rất tốt, chuẩn bị dọc theo phương hướng này bay vài ngày đêm. Nếu như không có tu sĩ nào hoặc là không có tung tích của phàm nhân thì hắn sẽ theo phương hướng kia trở lại.
Tuy loại phương pháp này cực kì ngu dốt nhưng Hàn Lập đứng trên mặt biển lạ lẫm này lại chính là lựa chọn duy nhất hiện nay của hắn. Dù sao bên trong túi trữ vật có rất nhiều linh thạch, hắn cũng không sợ không đủ cung ứng trong khi tu luyện.
Có lẽ hôm nay vận khí của Hàn Lập không tệ lắm, hắn phi hành trong nửa ngày liền phát hiện một hải thuyền thật lớn trên mặt biển.
Hàn Lập mừng rỡ trong lòng.
Dù sao giao tiếp cùng một ít phàm nhân thì an ổn hơn rất nhiều so với tiếp xúc người tu tiên.
Nhưng Hàn Lập hơi ngạc nhiên chính là hình dáng con thuyền này có chút cổ quái, thuyền lớn như thế nhưng lại không có một cây cột buồm cũng như cánh buồm nào cả.
Mà ở đầu thuyền, có hơn mười con cá thật lớn Hàn Lập chưa bao giờ thấy qua đang bơi ở phía trước kéo thuyền đi tới.
Những con cá này tuy thân hình khổng lồ, hàm răng sắc bén thế nhưng hắn có thể cảm ứng được trên người chúng không hề có chút linh khí nào, cũng không phải là yêu thú trong biển. Nếu không, Hàn Lập cũng không dể dàng gì mà tiến sát thuyền như vậy.