TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 370: Khiêu chiến (hạ)

“Có gì buồn cuời chứ? Ta chính là có lòng tốt không muốn đả thương ngươi mà thôi!”

Vị tiên sư đối diện này thấy vẻ mặt có phúc không chịu hưởng này của Hàn Lập, không khỏi trở nên tức giận, càng ra vẻ “cao nhân”.

“Không có gì! Ta chỉ là nghĩ rằng tràng tỷ thí này tựa hồ so với ta tưởng tượng có lẽ thoải mái hơn một chút!” Hàn Lập dùng mũi chân điểm điểm mặt đất phía dưới, nói ra một câu kinh người.

“Cái gì?? Ngươi dám coi thường ta như vậy!” Trung niên tu sĩ này lập tức sắc mặt đỏ bừng, khoát tay một cái, trong tay đã xuất hiện một thứ trong suốt, nhưng hắn chưa kịp xuất ra vật trong tay thì bỗng cảm thấy một bóng người xuất hiện trước mắt, tiếp theo hai mắt tối sầm, chân mềm nhũn ngã xuống đất, chẳng còn biết trời đất gì nữa. Hàn Lập vác trung niên tu sĩ, thần sắc như thường từ bên trong đi ra.

Những tu sĩ khác trong đại sảnh gặp một màn này đều cảm thấy ngạc nhiên.

Chênh lệch tu vi giữa Hàn Lập và đối thủ, bọn họ đều biết rất rõ. Nhưng người thắng lại là Hàn Lập, việc này thực rất ngoài ý muốn.

Nhưng cũng không phải tất cả tu sĩ đều vô cùng kinh ngạc. Chỉ có lão giả trên mặt nhiều chỗ băng bó là lộ ra thần sắc cực kỳ cổ quái.

Hắn thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Lập, tuy không nói câu nào nhưng tựa hồ biết Hàn Lập đã ra tay như thế nào.

Hàn Lập “hắc, hắc “cười, bất động thanh sắc đem hai cái thẻ trúc đặt trước mặt lão giả, rồi đem đối thủ đang hôn mê đặt trên nền đất, xong liền đi về phía các tu sĩ chiến thắng.

Lão giả nhìn trung niên tu sĩ đang bất tỉnh dưới chân, nhẹ lắc lắc đầu, lộ ra một vẻ mặt cười mà không phải cười.

“Số tám!”

Lão giả nhìn mười tên tu sĩ không phải thượng tràng ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói:

“Kế tiếp dựa theo số hiệu để bắt đầu việc khiêu chiến, nếu là tự cảm thấy pháp lực bị tiêu tốn nghiêm trọng có thể trước hết nghỉ ngơi một chút. Đợi sau một lúc khiêu chiến lại, nhưng trong hôm nay toàn bộ khiêu chiến phải chấm dứt, nếu không sẽ bị mất quyền khiêu chiến. Hơn nữa khiêu chiến giả sẽ không được phép khiêu chiến với người đã đánh qua. Cho nên nếu thừa ra người thứ mười một, có thể chờ đến cuối cùng khiêu chiến một trong mười người chiến thắng một lần”.

“Tốt lắm, tiếp theo bắt đầu!”

Thấy lão giả nói xong rồi, tu sĩ số một vội vàng tuyển ra một gã đối thủ tu vi xem ra thấp nhất từ trong mười tên tu sĩ kia, đồng loạt tiến vào sàn đấu.

Đối thủ bị khiêu chiến kia chỉ có sáu tầng tu vi mà hắn là tu sĩ bảy tầng, xem ra xác xuất chiến thắng không nhỏ!

Nhưng chỉ sau thời gian một trén trà nhỏ, từ trong bạch quang đi ra trước lại là tên tu sĩ sáu tầng kia, còn tên tu sĩ số một sau một lát mới khắp người mang đầy thương tích đi ra.

Hắn mang vẻ mặt xấu hổ, không nói lời nào trực tiếp chạy vội ra khỏi đại sảnh.

Thấy một màn này, các khiêu chiến giả còn lại sắc mặt biến đổi, mà tu sĩ kia không cần nghỉ ngơi mà lập tức quay lại chỗ mười người đang đứng.

“Tiếp theo!” Lão giả không có một chút ngạc nhiên nào hô lên, tựa hồ việc tu sĩ kia giành chiến thắng là việc đương nhiên.

“Tiền bối, pháp lực của ta hiện tai chưa khôi phục, hãy chờ một lát nữa đi!” Tu sĩ số hai sắc mặt có chút đỏ lên nói.

“Số ba!” Lão giả không để ý đến người này thật sự là pháp lực chưa khôi phục hay là có chút khiếp sợ mà trực tiếp hô lên số tiếp theo.

Mà vị tu sĩ tiếp theo sau khi nhíu mày suy nghĩ, cũng không tiếp chiến.

Mà tu sĩ số bốn tiếp theo mang vẻ mặt như đang làm một chuyện gì nguy hiểm, liều mạng chọn ra một gã đối thủ rồi cùng tiến vào sàn đấu.

Kết quả, một màn đồng dạng lại xuất hiện.

Nhìn tu sĩ số bốn mang thương thế không nhẹ, nhóm khiêu chiến giả còn lại không dấu diếm được vẻ sợ hãi.

Dưới tình huống này, hai gã tu sĩ kế tiếp đều cùng đem cơ hội khiêu chiến kéo dài ra sau. Bọn họ cho rằng, nhường cho người khác thi đấu trước mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.

“Số bảy!” Lão giả sau khi thần sắc biến đổi một chút, chậm rãi gọi lại số của Hàn Lập.

Hàn Lập im lặng không nói đi ra, dùng một ngón tay chỉ vào một gã đối thủ tu vi sáu tầng.

Tên tu sĩ kia là một hán tử khỏe mạnh, thấy Hàn Lập chẳng những không lùi bước mà còn tuyển hắn, nhất thời cười dữ tợn, bước mạnh hướng sàn đấu đi đến.

Hàn Lập thì ngược lại, chậm rãi bước đi, phảng phất như đang cân nhắc đối sách.

Sau khi thân hình tráng hán và Hàn Lập biến mất trong bạch quang, tất cả mọi người chú ý nhìn về hướng sàn đấu.

Trúc cơ kỳ lão giả thì lại nhắm hai mắt, tựa hồ bắt đầu dưỡng thần.

Nhưng sau đó chốc lát, da mặt hắn khẽ nhúc nhích một chút, tiếp theo trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, ánh mắt mở ra có vẻ kinh ngạc.

Tiếp đó, một bóng người từ trong bạch quang xuất hiện trên sàn đấu.

Chúng tu sĩ vội vàng ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy sau khi bạch quang tiêu tán người nọ lại là Hàn Lập. Cả người cao thấp cũng không hề có một chút vết thương nào, nhưng một tay lại kéo đối thủ cả người bị đốt cháy, nhàn nhã đi ra, bộ dáng vô cùng thoải mái.

Thấy lại một màn này, không chỉ riêng tất cả các tu sĩ khiêu chiến đều sợ ngây người, những người bị khiêu chiến còn lại cũng lộ ra vẻ khó có thể tin được.

Vị Văn Tường đang ở phía sau lão giả kia, miệng há hốc mồm, bộ dáng nhất thời không thể khép lại.

Hàn Lập đem đối thủ chỉ còn chút hơi thở này đặt trước mặt lão giả, rồi trước các loại ánh mắt kinh dị, quay trở lại vị trí lúc trước.

Mà các khiêu chiến giả khác thấy vậy, đều không tự kìm hãm được lộ ra một vẻ kinh sợ.

Thấy loại tình hình này, trong lòng Hàn Lập cười lạnh một tiếng.

Xem ra, vô luận đến địa phương nào, dùng thực lực để nói chuyện đều là cách có hiệu quả nhất.

Có lẽ chuyện Hàn Lập đại thắng ngoài ý muốn cấp cho những người còn lại sự tin tưởng thủ thắng, kết quả mấy người sau đó đều không trốn tránh nữa, trực tiếp chọn lựa đối thủ đại chiến một phen.

Nhưng vài người này không người nào không có kết cục trọng thương.

Thấy cảnh này, vài vị khiêu chiến giả còn lại sau cơn kinh hãi, hoàn toàn dập tắt ý nghĩ có thể chiến thắng trong lòng. Sau khi suy tính, đều từ bỏ quyền được khiêu chiến.

Dù sao nếu đã biết rõ không thể địch lại thì không nên cứng đầu, bọn họ không phải đầu gỗ.

Sau đó, lão giả đương trường tuyên bố chỉ có Hàn Lập một người thay Cố gia lấy được tư cách buôn bán giữa các đảo lớn.

Tiếp đó, lão giả đem một khối ngọc giản màu lam giao cho Hàn Lập, nói hắn đem cho người của Cố gia.

Tiếp theo, lão giả không khách khí hạ lệnh trục khách. Tất cả tu tiên giả đều bị hắn không khách khí mời ra khỏi đại sảnh.

Đến hành lang, Hàn Lập đem ngọc giản màu lam giao cho Cố đông chủ. Cầm ngọc giản trong tay, thần sắc trên mặt hắn thật sự là phấn khích vạn phần.

Đầu tiên có chút không tin, tiếp theo là kinh ngạc, cuối cùng mới là vẻ mừng như điên.

“Hàn tiên sư, lòng cảm kích đối với ngài, Cố mỗ cũng không muốn nói nhiều lời. Ngài hãy yên tâm, điều kiện Cố gia đã hứa sẽ tuyệt đối làm được cho tiên sư”.

Khi nói những lời này thì Hàn Lập, Cố đông chủ và Vương Trường Thanh đã ngồi trên thú xa, đang trên đường trở lại Cố gia trang.

Hắn tuy nói chuyện thân tình, cảm kích. nhưng hai tay lại gắt gao ôm lấy ngọc giản như sợ nó bay mất, bộ dáng thật sự có chút buồn cười.

“Ta tin rằng Cố tiên sinh sẽ không làm loại việc “qua cầu rút ván” này! Đặc biệt đối với một vị tu tiên giả mà nói” Hàn Lập lưng dựa vào thành xe, cười mỉm nói.

Nghe thấy lời nói tựa hồ mang ý cảnh cáo của Hàn Lập, Cố đông chủ và Vương Trường Thanh thần sắc tái nhợt,”Không dám”,”Không dám” liên tục.

Không lâu sau, Hàn Lập đã về tới mộc ốc trên núi, mà Khúc Hồn đang thành thật thủ tại nơi đây.

Sau ba ngày Hàn Lập chỉ ở trong phòng tái luyện khí, vị Vương Trường Thanh kia lại tìm đến đây.

Lần này hắn đến thông báo cho Hàn Lập, hắn có thể lên tiên sơn Đăng Tiên Các, giải quyết việc để có được tư cách ở lại Khôi Tinh Đảo vĩnh cửu, thuận tiện còn muốn Hàn Lập xác định nơi tu luyện về sau.

Dù sao tu tiên giả trên mỗi đảo đều có thể có được động phủ của chính mình.

Tuy nhiên bởi vì không tham gia đại hội tranh đoạt linh địa nên địa phương tìm được khẳng định linh khí ít một chút, nhưng cuối cùng cũng có thể có nơi tu luyện.

Hàn Lập xem lại đảm bảo thư được Cố gia đóng dấu, ngự khí nhằm thằng trung bộ Khôi Tinh Đảo bay đi, Khúc Hồn tự nhiên là lưu lại bảo vệ tiểu ốc.

Dọc theo đường đi, Hàn Lập bay qua bảy, tám tòa thành thị, cùng mười mấy trấn nhỏ, rốt cuộc trông thấy tiên sơn theo như lời Vương Trường Thanh.

Đó là một tòa cự sơn màu xanh cao ngất đến nửa tầng mây, có ba ngọn núi cao chọc trời, giống như là một tòa pháo đài nguy nga, khi thế rất oai nghiêm.

Dưới ngọi núi lớn có rất nhiều núi nhỏ, nhiều không thể đếm xuể.

Liếc mắt nhìn lại, Hàn Lập căn bản không biết núi này rộng lớn bao nhiêu.

Hàn Lập ngơ ngác nhìn cái gọi là “Tiên sơn”, có chút ngẩn người.

“A, đây không phải là Hàn đạo hữu sao?” phía sau Hàn Lập bỗng nhiên truyền đến một âm thanh tiếp đón.

Hàn Lập hơn kinh hãi, lại thấy có chút quen tai, vội vàng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy phía sau cách đó không xa, vị văn văn nhược nhược Văn Tường kia đang cười cười nhìn hắn, dưới chân đang dậm lên một cái luân tử (bánh xe) giống như pháp khí phi hành.

“Hóa ra là Văn đạo hữu, thật trùng hợp quá!” Hàn Lập sau khi rùng mình, liền cười ha ha nói.

“Hì hì! Đúng vậy, ta cũng không nghĩ gặp đạo hữu! Đối với việc đạo hữu có thể đánh bại tu sĩ của hộ vệ đội, ta thật sự là cực kỳ bội phục đó!”

“Hộ vệ đội?” Hàn Lập nghe xong từ này có điểm ngây người!

Đọc truyện chữ Full