Hai nữ cùng với ba gã nam tử theo sát các nàng không rời một bước vừa tiến vào vùng phụ cận của cửa hàng, Hàn Lập cũng đã đi ra khỏi căn phòng kia.
Nhìn hai nàng tiến vào cửa hàng, trong mắt Hàn Lập hiện ra một chút đăm chiêu.
Quan sát trong chốc lát, Hàn Lập cùng Khúc Hồn liền đi đến một ngã tư đường khác.
Các cửa hàng của phàm nhân ở hai bên ngã tư đường này đều giống nhau, cũng có một loạt các phòng lớn nhỏ tương đồng ở hai bên đường. Bên ngoài cửa hàng phân biệt thành “Ngô gia tạp hóa phô”, “Trần ký pháp khí phô”, “Ngũ hành luyện khí phô”, “Hoắc dương nguyên liệu phô”… năm tên trong bát môn.
Hàn Lập cũng không tiến vào các cửa hàng này mà đi dọc theo ngã tư đường, thẳng đến trung tâm Thiên Đô Nhai.
Bởi vì theo kinh nghiệm trước kia của hắn thì những cửa hàng có thực lực tốt nhất đương nhiên sẽ chọn những địa phương thuận lợi để hoạt động. “Vân Mộng Các” ở phía dưới kia, nơi mà Hàn Lập đang tiến đến gần, hắn cảm thấy tòa lâu các này có chút kỳ dị.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập không khỏi gia tăng cước bộ đi đến.
Lúc này, tại ngã tư đường có một số người tu tiên đang rảo quanh các cửa hàng. Trên phố bóng dáng các tu sĩ cũng rất nhộn nhịp, tấp nập.
Sau khi đi được mấy trăm trượng, Hàn Lập biết rằng mình đã tìm đúng địa phương.
Bởi vì trước mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, xuất hiện một quảng trường nhỏ.
Quảng trường này toàn bộ được phủ kín bằng những tấm ngọc bích bạch khiết đều nhau. Mà ở giữa khoảng sân lại không hề có một vật nào, lơ lửng giữa không trung chính là Vân Mộng Các, xa xa có thể nhìn thấy đại môn đóng chặt, không có một chút ý tứ nào là muốn tiếp khách.
Bốn phía xung quanh quảng trường là sáu ngôi lâu các nhỏ. Những tòa lâu các này đều cách nhau một khoảng cách nhất định, mơ hồ trong đó là thế giằng co. Ngoài sáu tòa lâu các này ra thì không có bất kì cửa hàng nào khác.
Nhìn thấy như vậy, Hàn Lập cẩn trọng quan sát tòa lâu các trên không trong chốc lát, sau đó hướng ánh mắt đến sáu tòa lâu các kia.
“Sơn hải các, Bạch Thủy Lâu, Ngọc Hoàn Cư…” Hàn Lập thì thào nhớ kỹ những tên của lâu các này, đồng thời cũng không ngừng đánh giá tình huống các tu sĩ ra vào lâu các đó, chủ ý muốn chọn một tòa lâu các có nhiều người đi vào nhất.
Nhưng một lúc sau, hắn nhíu nhíu mày, không khỏi cân nhắc lại tình huống.
Hóa ra, trong sáu tòa lâu các này thì số người ra vào cơ hồ tương đồng. Bởi vì ai ai cũng đi qua một vòng của sáu lâu các này rồi mới hưng phấn rời đi.
Duới sự buồn bực, Hàn Lập liền ngưng thần tập trung quan sát kỹ hơn.
Lúc này hắn mới phát hiện được sự khác biệt của sáu tòa lâu các. Bên ngoài của chúng đều được treo các lá cờ với các tiêu thức khác nhau nhưng vẫn đầy đủ thâm ý.
Trên lá cờ của Sơn Hải Các là một đầu quái thú màu lam. Bạch Thủy Lâu là một thanh tiểu kiếm màu vàng, Ngọc Hoàn Cư là một gốc linh chi thảo màu xanh..
Thấy như vậy, Hàn Lập mới cảm thấy là mình đã hiểu sai một việc.
Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Hàn Lập liền hướng đến Bạch Thủy Lâu, tòa lâu các gần nhất để đi đến. Khúc Hồn cũng lặng lẽ theo phía sau hắn.
Khi vào bên trong đại sảnh của Bạch Thủy Lâu, Hàn Lập nhận ra rằng bên trong cũng không hề nhỏ, nơi đây rộng khoảng hai mươi, ba mươi trượng.
Bốn phía có một loạt các giá đỡ được điêu khắc từ bạch ngọc, ở phía trên bày rất nhiều pháp khí phát ra ánh sáng lập lòe, khoảng gần trăm kiện. Chẳng qua, Hàn Lập nhìn sơ cũng biết rằng thứ tốt nhất trong những vật này cũng chỉ là thượng giai pháp khí mà thôi, căn bản hắn không để vào mắt.
Mà tại phía trước những giá đỡ này, có bốn năm tên tiểu nhị mặc áo xanh đang tiếp đón bảy tám gã tu sĩ muốn chọn mua một ít pháp khí trong đó.
Khi Hàn Lập cùng Khúc Hồn tiến đến, một tiểu nhị áo xanh liếc mắt nhìn ra Khúc Hồn là một tu sĩ Trúc cơ kỳ, tuy nhiên lại không thể cảm ứng được pháp lực chính xác của đối phương, ánh mắt gã tiểu nhị sáng ngời, vội vàng tiếp đón.
Sau khi thi lễ với Khúc Hồn, gã rất nhanh nhạy hỏi:
“Vị tiền bối này, muốn pháp khí gì đây? Những pháp khí bình thường đương nhiên cũng không thể lọt vào mắt của tiền bối. Không bằng tiền bối theo tại hạ tới phòng trong, để chưởng quầy giới thiệu một chút những pháp khí đỉnh giai mới để tiền bối quan sát xem sao?”
Nghe nói như thế, Hàn Lập thản nhiên cười nhưng cũng không hề lên tiếng, Khúc Hồn lạnh lùng mở miệng đáp: “Đi trước dẫn đường, để ta xem một chút”.
Nghe khẩu khí của Khúc Hồn như vậy, tên tiểu nhị kia càng cao hứng.
Hắn liền tươi cười tránh sang một bên mời hai người Hàn Lập đi vào, đồng thời cũng xin cáo lui đi mời chưởng quầy đến.
Tên tiểu nhị vừa rời đi liền có một nữ tỳ mang hai chén thanh trà mời khách, rồi lập tức yên lặng thối lui ra ngoài.
Hàn Lập cũng không khách khí, từ tốn nâng chung trà lên thưởng thức, chốc lát sau, một trung niên nhân tướng mạo cổ kỳ (già nua, kỳ quái), có ba hàng ria mép dài đi đến.
Người này thần sắc thoải mái, hai mắt cười híp, nhưng sau khi xem rõ ràng tu vi của Khúc Hồn thì không khỏi cả kinh, lập tức ôm quyền nói: “Thật sự không ngờ, đạo hữu đã đạt đến “Giả Đan” cảnh giới, thật sự là thất kính! Thất kính! Tại hạ Tào Lộc, chưởng quầy nơi đây, cầu chúc đạo hữu nhanh đến ngày thành tựu Kim Đan”.
Hắn nói lời này mang theo một thần sắc trịnh trọng, làm Hàn Lập không khỏi rùng mình.
Tâm niệm hắn chuyển động cực nhanh, hiểu được trong lời đối phương nói cảnh giới Giả Đan chính là nói đến tu vi đỉnh cao Trúc Cơ kỳ của Khúc Hồn, liền lệnh cho Khúc Hồn đứng dậy thuận miệng trả lời:
“Đạo hữu thật khéo nói, thành tựu Kim Đan nào có dễ dàng như vậy? Nhưng lần này tại hạ tiến đến quả thật muốn chuẩn bị đôi chút cho việc tiến lên Kết Đan. Nhưng đến ngày tháng nào có thể cũng không hề biết rõ, hiện tại chẳng biết có thể tìm kiếm được “Tuyết Linh Thủy” cùng “Thiên Hỏa Dịch” để chuẩn bị không nữa? Rất mong đạo hữu có thể chỉ điểm một lần”.
Lời nói của Khúc Hồn quả thật khách khí cực kỳ, bởi vì tướng mạo của trung niên nhân trước mắt này cũng chính là một tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ.
“Ha ha, sự tình này thì cần có Lục Liên Điện chúng ta đồng thời tiến hành mới được, tại hạ liền thay đạo hữu liên hệ đến Âu Dương đạo hữu của Ngọc Hoàn Cư, nếu như có những vật này liền mang đến ngay cho đạo hữu”.
Vị chủ quầy này cũng không hề suy tư, lập tức mở miệng đáp ứng. Sau đó hắn nhanh chóng lấy ra một cái truyền âm phù, nhỏ giọng nói mấy câu rồi biến nó thành một đạo bạch quang bay ra khỏi phòng.
Kế tiếp, vị Tào chưởng quầy này nhiệt tình tiếp chuyện cùng Khúc Hồn, quả thực rất muốn tìm hiểu sư môn của Khúc Hồn là ai.
Nhưng sau khi Hàn Lập nhận thức vị trung niên lạ lẫm này trong chốc lát liền thao túng Khúc Hồn mơ mơ hồ hồ nói chính mình là tu sĩ vừa ra ngoài lịch lãm, bởi vì trong lúc vô ý gặp được sư điệt Hàn Lập này, khiến hắn có ý muốn ở lại Khôi Tinh Đảo trong một thời gian.
Nghe xong những lời này, vị Tào chưởng quầy lại phát ra những nụ cười càng sáng lạn, mức độ nhiệt tình làm cho Hàn Lập có cảm giác hơi khó chịu.
Đang lúc Hàn Lập đang hoài nghi trong lòng, cân nhắc xem thử đối phương rốt cuộc có dụng ý gì thì bên ngoài có một vị đại hán mặc trường bào màu xanh nhạt đi vào.
Sắc mặt của người này hơi hồng, dáng người khôi ngô, uy mãnh cực kỳ.
“Tào đạo hữu, như thế nào lại muốn Tuyết Linh Thủy cùng với Thiên Hỏa Dịch đây? Chẳng lẽ có người muốn kết đan sao?” Đại hán sau khi tiến vào liền trực tiếp nói lớn, kế đó liền đảo đôi mắt xung quanh một vòng rồi dừng lại trên người của Khúc Hồn.
Quan sát hành động của người này khiến cho Hàn Lập nhíu nhíu mày. Hắn biết đối phương không hề hào phóng giống như biểu hiện bên ngoài, ngược lại tâm cơ rất thâm trầm.
Trong lòng rùng mình, đối với những người này hắn cần phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Đương nhiên, Hàn Lập cùng Khúc Hồn biểu hiện thần sắc rất bình thường, thậm chí còn mang một ít bộ dáng tươi cười.
“Ha ha, Âu Dương Đạo hữu, ta giới thiệu cho ngươi một chút. Vị này là người mới đến Khôi Tinh Đảo, Khúc đạo hữu. Vị này chính là sư điệt của Khúc đạo hữu, đã định cư tại Khôi Tinh Đảo, Hàn đạo hữu. Chính là Khúc đạo hữu đã tiến đến “Giả Đan” cảnh giới, cũng là người muốn tiến lên Kết Đan” Tào Lộc chỉ chỉ Khúc Hồn cùng Hàn Lập cười cười nói.
“Ha ha, tại hạ xin chúc mừng Khúc đạo hữu! Nếu đạo hữu quả thật kết đan thành công thì từ nay về sau Loạn Tinh Hải chúng ta cũng có thêm một trụ cột rồi!” Đại hán mở miệng rộng nói, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình.
Nhưng ngay lập tức, hắn như nhớ đến điều gì liền vỗ mạnh cái ót của chính mình, phảng phất có chút ngượng ngùng nói:
“Ngươi xem đầu óc của ta, nhìn Khúc đạo hữu nhất định đang rất nóng vội về sự tình của ‘Tuyết Linh Thủy’ và ‘Thiên Hỏa Dạ’. Nhưng mà cũng yên tâm, hai thứ này ta đều đã mang đến, phân lượng cũng đủ cho hai người tiến hành kết đan”.
Đại hán nói xong liền lấy trong người ra hai cái hộp ngọc hào quang màu vàng, đặt lên bàn trước mặt hai người Hàn Lập.
“Đây là hai hộp đựng linh vật, dùng cực ngọc mang thổ thuộc tính ở dưới biển sâu điêu khắc mà thành, cũng có thể xem như là một món dị bảo. Chẳng qua, nếu so với giá trị của hai linh vật bên trong thì không đáng nói tới”.
Lời nói của đại hán phảng phất như không thèm để ý nhưng Hàn Lập lại ẩn ẩn nghe ra trong đó một chút tự đắc.
“Thật sự làm phiền đạo hữu” Khúc Hồn bất động thần sắc đáp lời, sau đó mở hai cái hộp ngọc ra.
Chỉ thấy bên trong một cái hộp là một dạng chất lỏng trong suốt, sau khi mở liền có một luồng hàn khí phóng đến hướng Khúc Hồn. Hộp còn lại hoàn toàn tương phản, một chất lỏng màu hỏa hồng có vẻ cực kỳ nóng.
Khúc Hồn quan sát hồi lâu rồi mới hài lòng đóng hai cái hộp lại, bình tĩnh nói với đại hán: “Hai vật này không biết đạo hữu muốn thu lấy bao nhiêu linh thạch mới nguyện ý để lại cho tại hạ đây?”
Tuyết Linh Thủy cùng với Thiên Hỏa Dịch tuy không hiếm hoi như linh thảo ngàn năm nhưng cũng là những linh vật rất khó cầu ở thế gian, lại là thứ rất cần để phụ trợ gia tăng hiệu suất kết đan, Hàn Lập tự nhiên nằm trong tình thế bắt buộc phải có.