Sau khi lùi lại mấy thước, thân hình miễn cưỡng dừng lại, hắn quệt một chút máu tươi nơi khóe miệng nhìn Lao Phạm Thanh nói:
- Một chiêu, còn có bốn chiêu.
- Bại hoại.... Bại hoại, không... Không nên đánh ca ca!
Hạ Huyên Huyên muốn xông vào ngăn cản Lao Phạm Thanh, nhưng mà Võ Tư Minh lại là kéo nàng không cho phép nàng đi ra ngoài.
Vũ Tư Minh lại làm sao không muốn đi ra hỗ trợ, nàng tâm tư mặc dù đơn thuần nhưng không phải là nữ nhân không có đầu óc, nếu Lăng Tiếu dám đáp ứng tiếp nhận công kích của đối phương, vậy thì chứng minh hắn có nắm chắc.
- Hảo hảo, lại còn có thể đứng lên, chiêu thứ hai!
Lao Phạm Thanh liên tục ứng hai câu, trong lòng cực sướng rồi, lại còn có người ngu không cần hoàn thủ, tùy ý làm cái cọc gỗ cho hắn đánh, vừa vạn có thể để cho hắn triển lộ uy phong.
Chiêu thứ hai, một đạo kim mang từ trong tay Lao Phạm Thanh chui ra, gầm thét về phía Lăng Tiếu oanh tới.
- Chiêu này xem ra đã dùng hết mười thành lực lượng rồi, tiểu tử kia đoán chừng không chết cũng phế đi.
- Thật không hiểu nổi, lại vì một cái tiểu dân đen mà đối đầu với Lao gia, đây không phải là tự tìm đắng sao?
- Có lẽ người này chính là đồ ngu đi.
- Như vậy rất tốt, tham gia tranh cử lại thiếu một người, chúng ta liền nhiều hơn một phần cơ hội.
... Nhóm thanh thiếu niên ở một bên xem náo nhiệt thấy vui khi người gặp họa thấp giọng nói.
Chiêu thứ hai, trực tiếp oanh lên trước ngực của Lăng Tiếu, phục trên người hắn bị đánh vỡ ra, cả người lại là bay ra ngoài.
- Hắc, đây chính là kết quả đắc tội bản thiếu gia.
Lao Phạm Thanh nhìn Lăng Tiếu nằm trên mặt đất cười nói, hắn cho là Lăng Tiếu dưới một chiêu này của hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, coi như là cao giai Huyền Sĩ ăn một chiêu này cũng phải bị thương nặng.
- Tiếp... Lại đến!
Lăng Tiếu lảo đảo bò dậy.
- Đại ca ca...
Ánh mắt linh động của Hạ Huyên Huyên không ngừng chảy ra nước mắt, cuối cùng nàng cắn cắn mu bàn tay của Vũ Tư Tuyết, tránh thoát tay của nàng, chạy tới bên cạnh Lăng Tiếu.
Hoa Hiểu Quế móc ra mấy viên đan dược đưa tới:
- Lão đại... Ngươi phải chịu đựng a!
Lăng Tiếu cự tuyệt đan dược của Hoa Hiểu Quế, hữu khí vô lực nói:
- Đem... Đem Huyên Huyên kéo ra, ta còn chịu được.
Hoa Hiểu Quế nhìn ánh mắt kiên định của Lăng Tiếu, thở dài một hơi, ôm lấy Hạ Huyên Huyên đi sang một bên.
- Không nghĩ tới mạng ngươi còn rất cứng, bất quá như vậy mới có ý tứ.
Lao Phạm Thanh lộ ra thần sắc hung tàn nói, kỳ thật ở trong lòng hắn cũng là kinh hãi:
- Chẳng lẽ người này có mặc phòng ngự giáp, lại bị một kích toàn lực của hắn mà không chết.
Tiếp theo, chiêu thứ ba, thứ tư liên tục hướng chỗ yếu hại của Lăng Tiếu oanh tới.
Oanh oanh!
Lăng Tiếu giống như đạn pháo bay ra thật xa.
- Ha ha, tạp chủng chết tiệt, lúc này ngươi chết đi.
Lao Phạm Thanh đắc ý cười ha ha nói.
Ai ngờ tiếng cười của hắn mới được một nửa, nhưng lại bị ngạnh sinh sinh nuốt lại.
Lăng Tiếu lại lần nữa giống như tiểu cường đánh không chết, kỳ tích mà đứng lên.
- Còn có... Còn có một chiêu, đến đây đi!
Lăng Tiếu khó khăn phun ra mấy chữ này nói.
- Người này quá biến thái đi, như vậy cũng không chết.
- Nói không chừng người này khẳng định mặc cao cấp phòng ngự vệ giáp, nếu không bị công kích mạnh như vậy, khẳng định là chết lềnh bềnh rồi.
- Đây là có khả năng, trừ phi dùng vũ khí, nếu không người này thật đúng là không chết được.
...
Người ở chung quanh lại bắt đầu không giải thích được mà nghị luận.
Hoa Hiểu Quế lại là đối với Lăng Tiếu càng ngày càng bội phục rồi:
- Lão đại không hổ là lão đại, tinh thần đánh không chết này đáng giá học tập.
Trong mắt đẹp của Võ Tư Tuyết lưu chuyển lên quang thải khác thường, đồng thời lại xen lẫn mấy phần lo lắng.
Chỉ có Hạ Huyên Huyên thay đại ca của nàng cảm thấy vạn phần khó chịu.
Thân ảnh của Lăng Tiếu cũng từ đây vĩnh viễn khắc ở trong lòng Hạ Huyên Huyên.
Ở một cái góc nhỏ, một đạo bóng hình xinh đẹp cũng nhìn chăm chú vào hết thảy trong sân, quanh thân tản ra hàn khí nhàn nhạt khiến cho người ta không dám thân cận.
- Mẹ kiếp, ngươi khẳng định có mặc phòng ngự vệ giáp, nếu không không thể nào không có chuyện gì, lần ước định này không tính.
Lao Phạm Thanh xanh mặt quát lên.
Coi như là cao giai Huyền Sĩ đứng bất động cứng rắn nhận mấy chiêu toàn lực của hắn cũng tuyệt đối không thể nào đứng lên, mà người này lại là một lần lại một lần bò dậy, thật sự quá ghê tởm.
Lăng Tiếu híp mắt không nói gì, một tay đưa tới trước ngực, xé rách xiêm y, cơ ngực bền chắc rõ ràng hiện ra ở trước mặt mọi người.
Một ít thiếu nữ trẻ tuổi không khỏi kinh hô một tiếng, sau đó khuôn mặt đều đỏ hồng lên, không dám nhìn tới, có mấy người to gan, lại là không hề kiêng kỵ nhìn cơ ngực của Lăng Tiếu.
Hào sảng nữ nhân Ngọc Liệt Diễm của Song Nguyệt thành cùng một đường đi tới với Lăng Tiếu thì trực tiếp nhìn chằm chằm vào cơ ngực của Lăng Tiếu, đôi mắt đẹp nở rộ ra vài tia quang thải kinh ngạc nói:
- Di, không nghĩ tới tiểu bạch này còn có mấy phần cơ nhục, thoạt nhìn rất bền chắc, bị oanh mấy chiêu lại không tổn hại chút nào.
Đừng xem Ngọc Liệt Diễm bình thời bộ dáng tùy tiện hào sảng, kỳ thực tâm tư của nàng rất chặt chẽ, nhìn một cái liền chú ý đến trước ngực của Lăng Tiếu lại không có bất kỳ vết thương nào.
Lời này của nàng nói ra rất nhỏ, nhưng mà cũng dẫn tới chú ý của mấy người bên cạnh nàng, trong lúc nhất thời những người kia đều lâm vào trong trầm tư.
- Đường đường là Lao gia đại thiếu gia cũng nuốt lời sao?
Lăng Tiếu hữu khí vô lực nói.
Lao Phạm Thanh nhìn Lăng Tiếu ở trần, mặt liền biến sắc, trong lòng cũng đang nghi ngờ:
- Người này làm sao có thể còn chưa chết, nhất định là đang vùng vẫy giãy chết, đúng, nhất định là vùng vẫy giãy chết.
- Lão tử không tin ngươi là đánh không chết.
Lao Phạm Thanh song quyền hợp lại cùng một chỗ, hướng lên bầu trời giơ cao quyền lên, kim sắc quang mang như trụ phóng lên cao, trong lúc nhất thời tại chỗ tinh oánh nhanh chóng sáng lên, lộ ra vẻ cực kỳ tráng quan.
- Kim Quyền Song Kích!
Quanh thân Lao Phạm Thanh hiện lên kim mang chi sắc, quát to một tiếng, song quyền ngưng tụ công kích Kim thuộc tính mười hai tầng xuất ra hướng Lăng Tiếu bao phủ mà đi.
Một chiêu này ngay cả mấy thanh niên cường giả xung quanh cũng trở nên ngưng trọng, hiển nhiên bọn họ đều đang suy nghĩ đổi lại là chính mình có năng lực thừa nhận một chiêu này hay không.
Không khí chung quanh cũng bị kim mang cắt đến phát ra tiếng vang tê tê.
Lăng Tiếu đối mặt với một chiêu này không có chút nào động dung, chỉ là ánh mắt quá mức khác thường, ở trên da thịt trần trụi của hắn lặng lẽ nổi lên kim hoàng chi sắc nhè nhẹ.
Người không nhìn kỹ chỉ cho là màu sắc bình thường của da, kỳ thật đây là dấu hiệu Lăng Tiếu vận hành Kim Cương Ngũ Biến quyết.
Ầm!
Kim mang mãnh liệt oanh tạc ở trên người Lăng Tiếu, hắn lại lần nữa giống như đạn pháo bay ra ngoài.
Tất cả mọi người cho là Lăng Tiếu lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.