TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 448: Tiểu thạch sơn

"Sau khi phi hành dọc theo con đường nhỏ này mấy trăm dặm thì thấy phía trước một cái hạp cốc đã bị hạ cấm chế, nó không rộng nhưng dài hun hút. Bên trong và bên ngoài thật sự là hai thế giới riêng biệt.”

"Bên trong này có hai cái thông đạo, phân biệt là Huyền Tinh đạo và Dung Nham lộ. Một cái thì băng hàn lạnh thấu xương, nếu không chú ý sẽ bị đóng băng luôn thân thể. Cái kia lại cực kỳ nóng, có thể đốt cháy con người thành tro bụi. Chỉ khi nào đi tới đoạn cuối của hạp cốc thì mới thấy được một cổ truyền tống trận đưa ra ngoài. Lúc đó mới xem là vượt qua cửa thứ hai của Băng Hoả Lộ. Giống như lúc đầu hai lão gia hỏa của Tinh Cung đã nói, tất cả mọi người đều cùng có một ngày thời gian để thu thập thiên địa linh dược. Còn tự mình có thể tìm được thứ gì thì phải xem tạo hoá mà thôi." Huyền Cốt thượng nhân thản nhiên nói.

Nghe xong như thế, Hàn Lập liền định hỏi thêm vài điều nữa thì thần sắc của Huyền Cốt thượng nhân biến đổi, im lặng không nói.

Bởi vì ở chỗ truyền tống trận phía sau, bạch quang lại lần nữa lóe lên, có người liên tiếp đi ra.

Những người mới tới này cũng không thèm nhìn Hàn Lập và Huyền Cốt lấy một cái mà liền biến thành mấy đạo hào quang bay về phía dãy núi xa xa, bộ dáng khẩn cấp tìm kiếm bảo vật giống như mấy người trước đó vậy.

Nhìn thân ảnh của những người này đi xa rồi, Huyền Cốt nhíu mày, do dự một cái, hé miệng nói:

"Chúng ta cũng phải đi thôi! Nếu không đám Cực Âm đến, nói không chừng sẽ gặp chuyện không hay." Lời vừa thoát ra, hắn không đợi Hàn Lập có phản ứng, thân hình liền nhoáng lên, thoáng một cái biến thành đoàn mây mù, bay lên trời.

Hàn Lập thần sắc không thay đổi và cũng chẳng nói gì, đồng dạng hóa thành một đạo hào quang bám theo.

Ngay khi Hàn Lập và Huyền Cốt vừa bay đi khỏi, không lâu sau đó nhóm Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Cực Âm, Vạn Thiên Minh cũng trước sau được truyền tống tới.

Nhưng do chánh tà lưỡng đạo vì vậy chia ra làm hai bên do Man Hồ Tử và Vạn Thiên Minh cầm đầu.

Ngay khi Cực Âm vừa hiện thân liền đưa mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm Hàn Lập nhưng lại không thấy bóng dáng của hắn, trong lòng có chút thất vọng nhưng ngoài mặt thì vẫn như thường. Thậm chí thỉnh thoảng còn thấp giọng nói cười vài câu với nho sinh lão giả.

Tuy nhiên Ôn phu nhân nhìn thoáng qua mọi người rồi lạnh lùng nói:

“Ta muốn đi hái linh dược, sau đó sẽ trở về đình ngọc. Các ngươi muốn tranh đấu gì thì cứ tranh đấu, không nên lôi ta vào cuộc.” Nói xong như thế, mỹ phụ liền nhanh chóng hoá thành một đạo ngân quang phá không bay đi.

Chỉ còn lại song phương chính tà nhìn nhau.

Vạn Thiên Minh sau khi liếc đám người ma đạo vài lần, thần sắc ngưng trọng cùng với Thiên Ngộ Tử thấp giọng nói vài câu rồi đồng thời phóng lên không trung, không nói hai lời liền hợp lại thành một đạo hào quang ba màu bay theo một phương hướng nhất định.

Chỉ còn lại mấy lão quái ma đạo, không nhịn được trừng mắt nhìn nhau, không biết nên đuổi theo đối phương hay không, vì vậy bộ dáng có chút chần chờ, luống cuống.

Những không đợi bọn hắn phản ứng, mấy bóng người chính đạo sớm đã không thấy tung tích.

Cực Âm tổ sư thấy vậy, dị quang trong mắt lóe lên, ho khan một tiếng rồi mỉm cười nói:

"Thanh huynh, Man huynh! Tại hạ cũng muốn đi hái vài loại linh dược để trở về luyện đan, vì vậy xin phép cáo từ trước, chúng ta sẽ gặp nhau ở trước hạp cốc.”

Nói xong như thế. Cực Âm tổ sư vung ống tay áo lên, một luồng hắc vụ to lớn thoát ra đem thân hình của Ô Sửu ở bên cạnh bao phủ vào trong. Gió lạnh nổi lên, sau đó hai người liền biến mất vô ảnh vô tung.

Man Hồ Tử thấy cảnh này, thần sắc khẽ biến, vẻ mặt có chút âm hàn.

Còn lão giả áo xanh kia cũng nhướng mày lên, lộ xuất vẻ mặt ưu tư.

“Tên gia hỏa Cực Âm này chạy thật nhanh! Xem ra độn thuật của hắn ngày càng tinh diệu. Thanh đạo hữu, nếu như không có việc gì thì cùng ta đi hái Thọ Nguyên Quả đi. Nếu có ngươi trợ giúp một tay thì việc đối phó với ma núi thủ hộ linh thụ sẽ nắm chắc hơn vài phần. Sau khi xong sẽ chia cho ngươi một phần. Niên kỷ của ngươi không còn nhỏ nữa, nếu có loại quả này thì tuổi thọ sẽ tăng lên không ít đó." Man Hồ Tử quay mặt nói với nho sinh lão giả đang cúi đầu suy nghĩ.

Nho sinh lão giả, Thanh Dịch cư sĩ nghe xong liền ngẩn ra. Nhưng hai mắt chớp động vài lần, lộ xuất một tia xấu hổ đáp lời:

"Man huynh, thật sự xin lỗi! Thanh mỗ cũng có chuyện quan trọng trong người, vì vậy không thể bồi tiếp Man huynh một chuyến. Chúng ta gặp nhau ở trước cốc khẩu vậy!”

Nói xong lão giả chắp tay chào rồi bay đi, còn sắc mặt Man Hồ Tử lúc này lại phát xanh có chút đáng sợ.

"Hừ! Tưởng rằng bổn đảo chủ phải có các ngươi hỗ trợ thì mới có thể lấy đượcThọ Nguyên Quả sao? Chờ khi vào tới nội điện ta sẽ cho các ngươi sáng mắt ra!" Man Hồ Tử thấp giọng thì thào tự nói một mình, rồi sau đó dậm chân, người liền bay lên không trung, tiếp theo hoàng quang lóe lên vài cái, biến mất vô ảnh vô tung.

Lúc này, Hàn Lập bay theo sau đoàn mây mù do Huyền Cốt hóa thành, sau khi đi được hơn hai thời thần thì dưới chân không còn là đại thảo nguyên cực kỳ bằng phẳng nữa mà là một dãy núi uốn lượn, dài ngàn dặm.

Núi non trùng điệp nối tiếp nhau, cực kỳ hùng vĩ.

“Địa phương mà ngươi nói có còn xa không? Ta hoài nghi nếu bay thêm nữa thì sẽ đến đoạn cuối của không gian này mất!” Hàn Lập được bao bọc bởi một đoàn kiếm quang màu xanh, có chút không kiên nhẫn cất tiếng hỏi một câu.

Phía trước từ trong đám mây tuyền ra một tiếng cười lạnh, tiếp theo Huyền Cốt không hề khách khí trả lời:

"Ngươi cho rằng loại linh vật như Cửu Khúc Linh Sâm sẽ ở nơi dễ dàng tìm được hay sao? Nếu dễ như thế thì không đến lượt ngươi đâu. Tiểu tử, nhà ngươi muốn có miếng ngon thì phải chịu nhẫn nại một chút mới được.”

Nghe lời nói có nửa phần giáo huấn của đối phương, hàn mang trong mắt Hàn Lập chợt lóe nhưng hắn cũng không nói gì thêm.

Dù sao với tuổi tác và lịch duyệt của Huyền Cốt thì lão đích xác đủ tư cách dùng loại khẩu khí này để lên lớp hắn.

Trong lòng hắn tuy có chút không thoải mái nhưng cũng chẳng hé miệng nói gì.

Nhưng vẫn cứ như vậy bay đi thêm một hồi lâu nữa mà chưa thấy có dấu hiệu sắp đến, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng Hàn Lập trở nên bất an, đối với lão quái Huyền Cốt tăng thêm vài phần chú ý, sợ đối phương xuất kỳ bất ý ám toán mình.

Đồng minh kiểu bọn họ không thể tin tưởng nhau được!

Từ đầu Hàn Lập cũng không tin lần trước đối phương đến phiến không gian này lại vô duyên vô cớ bay xa như vậy.

Bởi vì bình thường muốn tìm được linh dược thì phải bay đến các dãy núi có linh khí sung túc mới đúng, trong số chúng có vài ngọn núi cho dù Hàn Lập phi hành trên không trung nhưng cũng cảm ứng rõ ràng linh khí ba động cực kỳ dày đặc.

Linh thảo do chúng dưỡng dục chắc chắn là những thứ cực kỳ trân quý.

Mà đối phương lúc trước vì sao cứ xem như không thấy, trực tiếp bay qua nên càng lúc càng làm cho Hàn Lập thêm hoài nghi.

Không biết là nhìn thấy được vẻ hoài nghi đó hay là do hắn im lặng khiến cho Huyền Cốt cảm nhận được sự không ổn, cho nên từ phía trước truyền đến âm thanh của lão quái.

"Ta đã từng tới phiến không gian này hai lần. Ngay lần đầu tiên ta đã may mắn phát hiện được Cửu Khúc Linh Sâm do lúc đó ta đang đuổi theo một con Linh Cầm Thử Hổ bay một mạch rất xa. Nếu không cũng chẳng có cơ duyên gặp được nó. Dù sao theo giá trị trân quý mà nói, Cửu Khúc Linh Sâm cơ hồ là một loại tiên gia bảo vật, nói cái gì cũng sẽ không xuất hiện tại nơi đây. Theo ta phỏng đoán thì dưới sự phong bế của không gian và linh khí dày đặc bao nhiêu năm, thiên địa tạo hóa xảo hợp mới tự động sinh ra một cây. Căn bản không ở trong dự liệu lúc trước của cổ tu sĩ. Hắc hắc, hôm nay lại tiện nghi cho tiểu tử ngươi!” Trong câu cuối của Huyền Cốt mang theo một phần ý tứ hâm mộ cùng tiếc hận.

"Như vậy sao?!"

Hàn Lập nghe xong, mặc dù vẫn còn bán tín bán nghi, tuy không có buông lỏng cảnh giác nhưng tóm lại cũng an tâm hơn một chút.

Hai người một trước một sau bay thêm một đoạn thời gian dài nữa thì đoàn mây mù phía trước bỗng nhiên ngừng lại, lơ lửng ở trong không trung không nhúc nhích.

"Tới rồi, chính là nơi này nhưng đừng loạn động đi xuống. Lực cảm ứng của Cửu Khúc Linh Sâm này rất lớn, chỉ cần tình hình có chút dị thường, nó sẽ chui vào đã núi không hiện thân nữa. Phải xem xét cẩn thận rồi hạ thủ mới là thượng sách. Nếu không sẽ trắng tay quay về đó.” Huyền Cốt thượng nhận nhìn xuống phía dưới, ánh mắt chớp động không ngừng, không nhanh không chậm mở miệng nói.

"Tiền bối không tìm sai chỗ chứ? Nơi này là địa phương có linh vật hay sao?" Hàn Lập đảo mắt nhìn qua một lần, không khỏi lộ ra một tia cổ quái hỏi.

Ngay phía dưới hai người chỉ là một tòa núi đá nhỏ bình thường, không những không có lấy một cành cây ngọn cỏ, mà linh khí cũng ít đến đáng thương, so với những ngọn núi lớn gần đó thì thực sự kém rất xa.

Hàn Lập khó có thể tin ngọn núi này là nơi có Cửu Khúc Linh Sâm.

"Hắc hắc, tiểu tử ngươi kinh ngạc không ít phải không! Trước khi chưa nhìn thấy Cửu Khúc Linh Sâm ta cũng như thế nhưng chính xác nó tiềm phục ở đây." Đám mây mù từ từ tiêu tán, lộ ra thân hình của Huyền Cốt thượng nhân, cười mà không cười nói với Hàn Lập.

Nếu đối phương đã khẳng định như thế thì Hàn Lập cũng không nói thêm gì nữa, cặp mắt vẫn chú ý đến cử động tiếp theo của đối phương.

Huyền Cốt thượng nhân thì không hề để ý gì tới Hàn Lập mà nhìn chăm chú xuống phía dưới, hai mắt đột nhiên bắn ra huyết mang dài khoảng một tấc, khiến cho Hàn Lập nhìn thấy trong lòng thất kinh.

Đọc truyện chữ Full