TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 509: Tái lâm ngoại hải

Mấy người đại hán cẩm y thấy Hàn Lập đi trước, thoáng chút chần chờ rồi cũng trước sau bước tới.

Thấy bảy người Hàn Lập ai nấy đều bước vào trong pháp trận, tu sĩ họ Kiền thoáng mỉm cười, tay bắt pháp quyết, đầu ngón tay dần hiện ra từng điểm bạch quang.

“Hai người bọn ta tự ý đưa các đạo hữu ra Ngoại Tinh Hải, mấy vị sẽ không ở Ngoại Tinh Hải nói lung tung gì chứ?” Hắn nhìn bạch quang trên đầu ngón tay đột nhiên lãnh đạm hỏi.

“Đương nhiên là không, tiền bối có tấm lòng bao dung như thế, bọn ta cảm kích còn không đủ thì sao lại làm những chuyện tiểu nhân như vậy? Huống chi dù bọn ta có nói thì cũng làm được gì hai vị tiền bối?” Đại hán cẩm y cực kỳ cơ trí, sắc mặt ra vẻ thành thật nói.

“Tốt lắm, các ngươi hiểu như vậy là tốt. Hai người bọn ta dù gì cũng có một chút địa vị trong Tinh Cung, dù cấp trên có biết thì cũng chỉ là la mắng một trận mà thôi. Bất quá nếu như có chút đồn đãi từ bên ngoài thì ta cùng Cố đạo hữu cũng sẽ không có nương tay đâu. Ngoài ra nghe nói các ngươi đều sợ bọn ta trở mặt, trên người ai cũng đều mang theo Cảm Ứng Châu, đúng là suy nghĩ rất chu đáo. Chỉ là nói đi thì cũng nói lại, hai người bọn ta cũng không vì chút linh thạch này mà làm xấu cả thanh danh của mình” Tu sĩ họ Kiền nhìn đại hán cẩm y, sắc mặt lạnh lùng nói, ánh mắt đồng thời cũng quét qua những người còn lại. Nhưng không hiểu vì sao tới Hàn Lập thì lão lại bỏ qua.

“Tiền bối anh minh, bọn vãn bối đúng là dùng lòng tiểu nhân để đo quân tử” Đại hán cẩm y cố mỉm cười, sau lưng mơ hồ toát mồ hôi lạnh.

“Hừ, không cần nhiều lời nữa, các ngươi tự lo cho tốt đi!” Tu sĩ họ Kiền không muốn nói nữa, ngón tay bắn ra, pháp quyết màu trắng trên đầu ngón tay đánh vào Truyền tống trận

Tức thì linh thạch bốn phía pháp trận bừng lên ánh sáng trắng. Tiếp theo đó, hình ảnh bảy người trong Truyền tống trận dần biến mất.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải nói là đưa Truyền tống phù giả cho bọn họ sao? Ngươi sao lại đem đồ thật ra vậy? Cái này hình như không giống như bọn ta thương lượng lúc đầu?” Lão giả hói đầu nhìn thấy đám người Hàn Lập cứ như vậy mà theo Truyền tống trận biến mất, khuôn mặt chợt biến sắc ngạc nhiên hỏi.

“Nếu như thật có thể đem Truyền tống phù giả ra, ngươi nghĩ ta lại đi hạ thủ lưu tình sao? Cái tên gia hỏa tặng bọn ta pháp bảo vốn là một lão quái vật Nguyên Anh Kỳ. Phù giả mà đem ra, chúng ta chẳng khác nào chọc lão nổi giận đem bọn mình giết sạch” Tu sĩ họ Kiền hừ lạnh sắc mặt nhăn nhó nói, rồi đưa tay lên trán lau mấy giọt mồ hôi.

“Nguyên Anh Kỳ? Kiền huynh, ngươi không phải đang nói chơi chứ? Người này rõ ràng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ thôi mà” Lão giả hói đầu ngẩn người sau đó kinh hãi nói.

Hán tử gầy gò lúc này vẫn còn chưa đi, nghe thấy lời này sắc mặt càng mờ mịt không hiểu.

“Cố huynh chắc cũng biết ta có một con linh thú “Yếm Não”. Nó vốn chẳng có bản lãnh gì đặc biệt nhưng về phương diện cảm ứng thần thức người khác thì lại đặc biệt nhạy cảm” Tu sĩ họ Kiền lật bàn tay, một con linh thú nhỏ như con mèo con hiện ra trong lòng bàn tay.

Linh thú này hai tai dài như tai thỏ, vừa xuất hiện thì hai con mắt xanh lục đã nhìn bốn phía đánh giá, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.

“Khí tức cùng thần thức của đối phương ban đầu đích thực được thu liễm rất thần bí, dù cho Yếm Não cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ. Nhưng khi ta đem cấm chế Truyền tống trận giải trừ thì đối phương có dùng thần thức lén tra xét pháp trận. Nhân cơ hội này linh thú mới phát hiện ra. Yếm Não thú của ta cho dù là tu sĩ Kết Đan trung kỳ nó cũng có thể phân biệt, tu sĩ hậu kỳ thì cũng có chút phản ứng. Nhưng còn lần này nó không ngừng ở trong tay áo ta run rẩy, căn bản không hề có chút phản ứng cụ thể nào. Điều đó cho ta biết thần thức của đối phương cao thâm không thể lường. Loại tình huống này chỉ xuất hiện khi ta đem nó đi gặp các vị Trưởng lão mà thôi” Tu sĩ họ Kiền vừa nói vừa đưa tay vuốt ve Yếm Não thú.

“Nói như vậy đối phương thật sự là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ” Lão giả hói đầu cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

“Dù cho không phải thì cũng là Kết Đan hậu kỳ, với tu vi đó thì giết ngươi và ta căn bản không tốn bao nhiêu sức lực” Tu sĩ họ Kiền khẳng định.

“Lần này nhờ có Kiền huynh cơ trí! Nếu như thật lấy ra giả phù ra thì chúng ta đúng là tự tìm đường chết. Ta thấy người này dễ dàng tặng chúng ta mỗi người một kiện pháp bảo mà không chút đau xót, thì ra là một lão quái vật. Chỉ là đem đối phương truyền tống ra Ngoại Tinh Hải không biết có phiền phức gì không?” Lão giả nghĩ ngợi một chút rồi giật mình hỏi.

“Phiền phức gì chứ? Đối phương chắc chắn là một tu sĩ tán tu Nguyên Anh Kỳ, có lẽ hắn không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giữa Tinh Cung chúng ta cùng Nghịch Tinh Minh nên mới mượn đường ra Ngoại Tinh Hải! Đương nhiên việc có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ từ tay chúng ta mà truyền tống ra Ngoại Tinh Hải tuyệt không thể để cho cấp trên biết. Bằng không chắc chắn sẽ bị nghiêm trị”.

Tu sĩ họ Kiền nhẹ nhàng nói với lão giả nhưng tới câu cuối thì sắc mặt chợt lạnh. Sau đó ánh mắt không chút hảo ý liếc qua nhưng hán tử gầy gò đang trợn mắt sững sờ đứng ở một bên.

Bị ánh mặt lạnh lẽo của tu sĩ họ Kiền nhìn, hán tử gầy gò rùng mình ớn lạnh bất giác như nghĩ ra chuyện gì đó.

Hắn vội vã lui về sau, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi nói:

“Những gì hai vị tiền bối vừa nói, ta không nghe thấy gì cả, càng sẽ không nói lung tung. Ta…”

Hán tử gầy gò chưa dứt lời thì một đạo hoàng quang vô thanh vô tức từ phía sau bay tới cuốn lấy một vòng, cả người hán tử tức thì bị chém làm mấy đoạn.

“Việc này tuyệt không thể để cho ai biết được. Dù giữa ta và ngươi vốn cho chút quan hệ, vốn muốn thả ngươi, chỉ đáng tiếc vận khí ngươi không tốt mà thôi” Lão giả hói đầu triệu hồi pháp bảo lạnh lùng nói.

Tiếp đó, một đạo hỏa cầu từ trong tay lão bay ra, trên thi thể bùng lên hỏa quang rồi biến thành tro bụi.

Tu sĩ họ Kiền thấy vậy mãn nguyện gật đầu, sắc mặt lộ vẻ an tâm.

Phía đầu kia của Truyền tống trận, Hàn Lập cùng sáu người trong ánh bạch quang xuất hiện trong một gian phòng cũ kỹ.

Ánh măt Hàn Lập liếc sơ qua thấy phía góc trong phòng có một tu sĩ Tinh Cung hơi gầy đang cùng một tu sĩ mặc áo màu tro nói gì đó.

Vừa thấy bảy người Hàn Lập xuất hiện, vị tu sĩ Tinh Cung thoáng nhíu mày đưa mắt nhìn, rồi không có chút hứng thú tiếp tục quay đầu nói chuyện với tu sĩ áo tro.

“Ta đã nói rồi, thượng cấp đã có quy định hiện tại Truyền tống trận chỉ có thể truyền một hướng. Chỉ có thể tới chứ không thể đi. Truyền tống phù trên người ta đã bị thượng cấp phái người thu lại hết, ngay cả ta cũng vô phương trở về. Đạo hữu dù có bức bách ta cũng vô dụng mà thôi” Vị tu sĩ trông coi Truyền tống trận tức giận nói.

“Vớ vẩn, mấy ngày trước chẳng phải có người vừa mới trở về sao. Ta vừa tới thì lại nói chỉ truyền tống một chiều” Tu sĩ áo tro giận dữ nói.

“Hừ, giải thích thì cũng đã giải thích rồi. Ngươi nghe hay không ta không có nhiệm vụ phải nói thêm gì nữa” Tu sĩ Tinh Cung trừng mắt nhìn đối phương, rồi không thèm để ý tới nữa mà ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

“Ngươi…” Tu sĩ áo tro thấy đối phương không thèm để ý tới mình, sắc mặt đỏ ửng nhưng không biết làm thế nào.

Động thủ với đối phương, hắn thật không có cái gan đó. Nhất thời tu sĩ áo tro nóng lòng chỉ biết đi tới đi lui.

Bất giác ánh mắt của hắn nhìn tới đám người Hàn Lập thì đột nhiên vui mừng.

“Không biết các vị đạo hữu có phải vừa từ Tinh thành tới đây?” Tu sĩ áo tro bước tới vài bước nhìn đại hán cẩm y trông bộ dáng là thủ lĩnh khách khí nói.

“Không sai, bọn ta chính là vừa từ đó tới đây, đạo hữu có việc gì sao?” Đại hán cẩm y nhìn đối phương cũng là Trúc Cơ hậu kỳ liền không dám chậm trễ trả lời nhưng trong lòng thầm đoán ra đối phương muốn hỏi gì rồi.

“Tại hạ Hứa Vân, đã tới Ngoại Tinh Hải được mấy năm. Có thể cho tại hạ hỏi một chút, hiện tại Nghịch Tinh Minh trong Nội Tinh Hải đã khai chiến chưa?”

Tu sĩ áo tro tràn đầy hy vọng hỏi.

Đại hán cẩm y thấy bộ dạng đối phương như vậy thật không biết đối phương muốn biết tin tức gì. Chỉ là có lẽ tình huống thực tề sẽ khiến đối phương càng thêm thất vọng.

Vì vậy hắn cũng không chút che giấu mà nói hết:

“Đích thực chính ma lưỡng đạo hợp sức thành lập Nghịch Tinh Minh. Hơn nữa đại chiến có vẻ là sắp bắt đầu. Mấy người bọn ta chính là không muốn bị kéo vào trong đó nên mới truyền tống tới đây. Chỉ sợ Hứa đạo hữu lúc này tạm thời không thể trở về được rồi”.

“Thế là thế nào! Ta không dễ dàng gì mới thu đủ tài liệu, đang muốn trở về luyện đan để khuyển tử phục dụng. Cứ như vậy chẳng phải lỡ việc rồi sao” Tu sĩ áo tro nghe thấy như vậy bất giác sững người, sắc mặt lộ vẻ đau khổ.

Những người khác nghe xong thật không biết nói sao.

Bọn họ vắt hết đầu óc nghĩ cách mới ra được Ngoại Tinh Hải, còn bây giờ ngươi này thì lại hao phí tâm trí để trở về. Đúng là bó tay.

“Tại hạ Dịch Kính, mấy người này là chí hữu của ta. Hứa đạo hữu nếu đã sống ở đây nhiều năm thì có thể nói sơ qua tình huống của Kỳ Uyên đảo được không. Bọn ta cũng sẽ không để đạo hữu nói không công, nguyện ý xuất ra chút linh thạch để trả thù lao” Trầm ngâm đôi chút, đại hán cẩm y chợt trở nên nhiệt tình nói với tu sĩ áo tro.

“Thù lao thì thôi đi. Vừa rồi các hạ trả lời vấn đề của ta thì coi như là đã hồi báo rồi. Đạo hữu có nghi vấn gì cứ hỏi, Hứa mỗ tuyệt sẽ không biết mà không nói” Tu sĩ áo tro dù đang rất đau khổ nhưng cũng ráng gượng lấy tinh thần trả lời.

Tức thì đám người đại hán cẩm y ai cũng lộ vẻ vui mừng.

Tới một nơi xa lạ bỗng dưng có người nói qua tình huống nơi này, tự nhiên với bọn họ là điều quá tốt.

Hàn Lập chứng kiến tất cả, chỉ khẽ mỉm cười, hai tay khoanh lại im lặng như muốn nghe đối phương nói những gì.

Đọc truyện chữ Full