TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 539: Ba đầu sáu tay

Sau khi từ Văn Tư Nguyệt hỏi ra vị trí sào huyệt của Liệt Phong Thú, Hàn Lập cấp cho nữ tử này một bình đan dược để nàng dùng, trong lòng Văn Tư Nguyệt tất nhiên là rất cảm động, lập tức vui mừng vội vàng bế quan tiến hành luyện hóa đan dược.

Mà Hàn Lập thì lại tiến tới một gian động khác để nghiên cứu tấm đồng vừa mới lấy được.

Hắn ngồi xếp bằng tại mật thất, đánh giá cẩn thận vật ở trong tay.

Tấm đồng chỉ có một mặt là có khắc chữ, mặt còn lại là một đồ hình vô cùng kỳ quái, miêu tả một quái vật ba đầu sáu tay.

Quái vật này phùng mang trợn mắt, sáu đôi tay hướng lên trời không hiểu là có dụng ý gì.

Hàn Lập khẽ nhíu mày, sau khi xem xét một lúc liên đem quyển sách da thú ra, so sánh hai loại văn tự.

Lúc này hắn mới phát hiện ra kiểu chữ trên tấm đồng kia hầu như là giống với kiểu chữ trên quyển sách da thú tuy cũng có đôi chút sai biệt nho nhỏ, dường như chúng có cùng một nguồn gốc với nhau nhưng biểu hiện ra bên ngoài lại khác nhau.

Không thể truy ra thêm được chút kết quả nào nữa Hàn Lập đành phải từ từ rót linh lực vào tấm đồng.

Đồng thời khi pháp lực tiến vào bên trong thì tấm đồng đột nhiên lại phát ra âm thanh trầm thấp rõ ràng, tự mình rung động.

Bỗng nhiên hào quang tỏa sáng, từ trên tấm đồng bắn ra một cột sáng chiếu lên trên vách đá đối diện.

Một bức họa vô cùng cổ xưa dần dần xuất hiện.

Ban đầu Hàn Lập vô cùng hưng phấn nhưng vừa nhìn thì người bỗng nhiên giật mình ngẩn ra.

Đó là một yêu thú hình người toàn thân lấp lánh ngân phiến (vảy bạc), trên đầu mọc ra một cái ừng.. đây chính là con yêu quái đã xuất hiện đầu tiên trong bứa tranh. Bộ dáng của nó giống như trên miếng kim loại có ba đầu sáu tay, điểm khác duy nhất chính là nó chỉ có một đầu mà thôi.

Trong khi Hàn Lập đang cực kỳ buồn bực thì quang mang chợt lóe, yêu thú trong bức họa liền ngồi xuống đất, hai tay bắt một cái pháp quyết vô cùng cổ quái, thân thể vặn vẹo, méo mó, biểu diễn một tư thế vô cùng kì quái.

Điều này khiến cho Hàn Lập vô cùng ngạc nhiên

Sau một lát pháp quyết trong tay biến đổi thêm một lần nữa, thân thể tiếp tục vặn vẹo, hoán đổi thành một kiểu ngồi kỳ quái khác.

Cứ như thế, cách mỗi đoạn thời gian thì nó lại thay đổi pháp quyết và tư thế một lần, giống như là đang tu luyện một loại công pháp gì đó.

Ước chừng sau nửa canh giờ thì hào quang trở nên ảm đạm rồi bứa tranh biến mất.

Hàn Lập để tâm suy ngẫm lại thì thấy yêu thú trong bức tranh thể hiện tất cả là ba mươi sáu tư thế.

Hàn Lập vuốt vuốt mũi, xem xét vật ở trong tay, thần mặt tràn đầy vẻ cổ quái.

Tuy hắn không biết trên tấm đồng này ẩn chứa những nội dung gì nhưng theo cái cách mà bức tranh thể hiện thì đây hoàn toàn không phải là vật thuộc nhân loại mà nó ghi lai công pháp tu luyện của yêu thú.

Hắn trước kia hoàn toàn không biết là yêu thú cấp cao cũng có công pháp tu luyện. Yêu thú chẳng phải trời sinh đã có năng lực tự hấp thu linh khí để tu luyện sao?

Từ công pháp tu luyện có thể biến hóa thành nhân hình thì có thể thấy công pháp này tuyệt đối không phải là loại thường.

Nhưng khi Hàn Lập nhìn tấm đồng trong tay bất giác lại dở khóc dở cười.

Cho dù hắn biết văn tự viết về cái gì nhưng dám tu luyện công pháp của yêu tu sao?

Hơn nữa hắn bây giờ cũng không thiếu công pháp cấp cao, trọn bộ Huyền Âm kinh vẫn đang yên ổn nằm trong túi trữ vật đó.

Chẳng trách vị tu sĩ kia lại đem nó ra giao dịch, làm ra vẻ bí ẩn nhưng trên thực tế chỉ là vật vất đi mà thôi.

Hàn Lập nghĩ thế, trong lòng không khỏi buồn bực.

Văn tự viết trên tấm đồng nếu là truyền thừa của yêu tu thì cho dù hắn có tìm hiểu điển tịch của nhân loại bao nhiêu đi nữa cũng chẳng có manh mối gì.

Như vậy nội dung bên trong quyển sách da thú nọ chẳng cần phí tâm cũng hiểu được, phỏng chừng nó cũng là một loại công pháp yêu tu nào đó mà thôi.

Hàn Lập thở dài, vẻ mặt chán nản, ném hai thứ đó vào trong túi trữ vật, bước ra khỏi mật thất.

Hy vọng sụp đổ tự nhiên trong lòng hắn có chút thất vọng.

Nhưng hắn cũng rất nhanh điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị ròi khỏi nơi này tiến vào “thâm uyên hải vực”.

Bạn Yêu Thảo đối với hắn mà nói mới chính là chuyện quan trọng nhất, có quan hệ trực tiếp đến việc tu vi của hắn có thể tiến lên thêm một tầng nữa hay không!

Trong mấy năm nay, sau khi hắn phục dùng mấy viên châu ngũ sắc kia thì thấy về phương diện tư chất tu luyện có chuyển biến theo hướng tốt hơn.

Hiện tại mặc dù hắn không thể sánh với những người thiên phú trời cho như có “Thiên linh căn “ hay “Dị linh căn” nhưng về mặt hấp thụ và chuyển hóa linh lực cũng tuyệt đối không thấp hơn tu sĩ tam linh căn.

Bổ Thiên đan đúng là danh bất hư truyền, Hàn Lập đối với việc ngưng kết Nguyên Anh của mình lại thêm một phần hy vọng.

Khi hắn đi ra khỏi mật thất thì Văn Tư Nguyệt lại đang tu luyện, phỏng chừng nếu không tốn hai, ba tháng thời gian thì có lẽ cũng sẽ không xuất quan.

Hàn Lập cũng không có ý định quấy rầy nàng ta, sau khi lưu lại một số kiện pháp khí cùng cách khống chế pháp trận của động phủ thì rời khỏi nơi này.

Đứng ở trên không, sau khi xác định rõ ràng phương hướng, Hàn Lập liền hóa thành một đào hào quang bay về phía Thâm uyên.

Dọc đường khi gặp một vài yêu thú, hắn không hề do dự, ra tay tiêu diệt.

Thỉnh thoảng cũng gặp một số tu sĩ nhân loại, Hàn Lập cũng chẳng thèm để ý, trực tiếp bay qua.

Một tháng sau, tại vùng biển phụ cận Thâm uyên hải vực xuất hiện bóng dáng của Hàn Lập.

Hiện tại hắn bắt đầu thu liễm tu vi, ẩn nặc tung tích của bản thân.

Đây chính là hang ổ của yêu thú cấp cao, Hàn Lập tất nhiên là vô cùng cẩn thận, không dám có ý khinh thường chút nào.

Quả nhiên trên đoạn đường tiếp theo Hàn Lập thường xuyên gặp phải các loại yêu thú, may mà có Ẩn thân thuật thần diệu mới có thể an toàn tiến gần hải vực này.

Mấy ngày sau, Hàn Lập dừng lại, đứng trên không trung, nhìn hòn đảo nhỏ lờ mờ xuất hiện ở xa xa, khuôn mặt của hắn lúc này vô cùng trịnh trọng.

Theo lời của Văn Tư Nguyệt thì đây là sào huyệt của yêu thú cấp tám.

Hắn cũng không dám ngang nhiên xông vào, nếu Liệt Phong Thú đang ở bên trong thì chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao!

Cũng chính vì vậy mà hắn cũng không có gan dùng thần thức tra xét hòn đảo.

Vì thế hắn tìm mỏm đá trồi lên khỏi mặt nước, cách xa hòn đảo và bố trí một cái huyễn trận nhỏ.

Một bên hắn tiến hành tu luyện, một bên lại kiên nhẫn giám thị hòn đảo này.

Nếu không xác định được động tĩnh của yêu thú kia thì hắn cũng không dám khinh địch hành động.

Đáng tiếc là Nghê thường thảo đối với yêu thú cấp tám thì đã không còn có tác dụng, nếu không hắn đã không lâm vào tình cảnh khổ cực như thế này.

Hiện tại cũng chỉ đành ủy khuất bản thân một chút vậy.

Mỗi một ngày trôi qua Hàn Lập ở trên mỏm đá vẫn chăm chú nhìn về hòn đảo nhỏ kia, thời gian chờ đợi cũng được mấy tháng nhưng không hề có yêu thú xuất hiện.

Hàn Lập cho dù có kiên nhẫn cách mấy thì giờ đây cũng nhịn không được.

“Chẳng lẽ yêu thú kia không có ở nơi này? Hay là Liệt Phong Thú đã rời đi và đây là một hòn đảo trống không?” Hàn Lập có chút nghi thần nghi quỷ suy đoán

Lại thêm một tháng nữa trôi qua mà không có chút thu hoạch nào.

Cuối cùng nhẫn nhìn không được, Hàn Lập đành phải hạ quyết tâm, tiến vào xem một lần cho biết.

Hắn không thể cứ ở tại nơi này chờ đợi mấy năm được.

Rạng sáng ngày thứ hai, trời vừa mới lờ mờ, Hàn Lập đã thu liễm linh khí toàn thân, lặng lẽ tiến tới hòn đảo nhỏ.

Sau nhiều tháng âm thầm quan sát hắn đã nắm rõ nơi này như lòng bàn tay rồi, bay đến sườn một tòa núi đá giống như là lời Văn Tư Nguyệt miêu tả, trong mắt hắn hiện ra hình dáng của mấy khối đá to lớn che cho động khẩu bí mật, to khoảng mấy chục trượng.

Đồng tử của Hàn Lập hơi co rút lại, bắt đầu thi hành trên người nhiều loại pháp thuật phụ trợ khác nhau, sau đó thân hình của hắn dần dần biến mất.

Sau khi ẩn hình, hắn cẩn thận đi vào, thần thức chậm rãi tỏa ra, dò xét bốn phía.

Cái hang này vô cùng sâu, càng tiến vào sâu bên trong, cảm giác ẩm ướt ngày càng tăng.

Thời gian một tuần trà qua đi, Hàn Lập đã xuất hiện ở tại một khúc rẽ, hắn dừng chân, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.

Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, dùng thần thức hướng tới phía trước dò xét.

Một lát sau, nét mặt hắn không dấu nổi vẻ kinh ngạc

Hàn Lập chần chờ một chút, sau đó cắn răng đi qua chỗ ngoặt.

Đột nhiên trước mặt bỗng sáng ngời, đúng là một cái động thiên nhiên khổng lồ, diện tích rộng đến hơn trăm trượng là ít, còn cao có lẽ hơn mười trượng.

Thạch bích trên đỉnh thạch động lóe ra lục quang nhàn nhạt, ở giữa có một hồ nước màu xanh, tỏa ra sức nóng.

Có rất nhiều loại cây kỳ quái mọc xung quanh hồ nước.

Khi ánh mắt Hàn Lập nhìn thấy trong đám cây cỏ đó một vài cọng cỏ đen đúa cao khoảng một tấc thì không giấu nổi vẻ kinh hỉ.

Đây chính là Bạn Yêu Thảo - thứ mà hắn cần.

Cũng chỉ có Bạn Yêu Thảo ở gần yêu thú cấp tám mới có màu đen, còn nếu yêu thú cấp thấp hơn thì sẽ có màu xám. Hàn Lập nhìn về cái hồ ở giữa, nét vui mừng chợt hiện ra, thần sắc trở nên vô cùng khẩn trương

Nếu mà Liệt Phong Thú đang ở trong động thì tám chính phần là ở trong hồ. Hắn đã sớm dùng thần thức tra xét cái hồ này nhưng mà nó sâu không thể tưởng tượng được, sau khi quét qua một đoạn liền hoảng sợ, thu hồi thần thức.

Hàn Lập liếm liếm môi, không còn do dự nữa, thân hình chợt lóe lên, đột nhiên xuất hiện tại bờ hồ, tiếp theo hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ túi trữ vật, ngay tức thì một cái hộp ngọc hiện ra, tay kia nhanh chóng phất về phía có Bạn Yêu Thảo.

Đọc truyện chữ Full