TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 555: Xuất thủ dữ Truyền Tống trận

Hai ngày sau, ở một hòn đảo nhỏ phía Tây gần Song Phong đảo có một đạo ánh sáng màu hồng bay đến, khi sắp đến nới thì hào quang thu liễm lại lộ ra thân ảnh của một nam một nữ.

Đúng là hai người Hàn Lập cũng Phạm phu nhân.

Hàn Lập ngại nữ nhân này chậm chạp nên quyết định dùng độn quang mang nàng tới đây.

“Truyền tống trận đang ở trên đảo?” Đứng trên không Hàn Lập quay sang, lạnh nhạt hỏi

“Không sai! Trên đảo có tám đệ tử Diệu Âm môn trông coi Truyền tống trận, chẳng qua trong đó chỉ có hai người của ta còn lại đều là người của Vân Thiên Khiếu, chúng đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, ta không thể chỉ huy được.” Phạm phu nhân trịnh trọng nói.

“Biết rồi, gọi người của ngươi ra đi, những kẻ còn lại giao cho ta xử lý.” Hàn Lập trên mặt lóe lên sát khí.

“Được, tiền bối. chờ một chút!” Phạm phu nhân không chần chừ, lập tức đồng ý, ngón tay hé ra, xuất ra một lá Truyền âm phù.

Lá phù rung lên, hóa thành một đạo hỏa quang bay về phía tiểu đảo.

Hàn Lập thấy rõ, Truyền âm phù bay một vòng quanh đồi núi trên đảo rồi trực tiếp hướng tới một khu vực bay xuống.

Kết quả là đạo hỏa quang lóe lên, biến mất không còn tung tích, xem ra đã đi vào cấm chế.

Một lúc sau bay ra ba người hai nữ một nam.

Bọn họ thấy Hàn Lập cùng Phạm phu nhân liền bay tới.

“Tham kiến môn chủ!” hai nữ nhân trong số đó có vóc người đầy đặn, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp vừa đến nơi vội vàng thi lễ trước mặt Phạm phu nhân, sau đó tò mò nhìn Hàn Lập dò xét, khi thấy tu vi Kết Đan kỳ của Hàn Lập tất cả đều vô cùng kinh ngạc.

Về phần lão giả áo lam đằng sau hai nàng, khi thấy Phạm phu nhân chỉ ôm quyền mà thôi, nhưng khi thấy Hàn Lập thì sắc mặt nhất thời biến đổi, há mồm muốn hỏi điều gì đó.

Nhưng lúc này Hàn Lập đã nhận ra địch ta nên cũng không cho hắn cơ hội, trên mặt xuất hiện một tia sát khí, ngón tay điểm ra, một tia kiếm khí màu xanh xạ xuất nhanh như thiểm điện.

Sắc mặt lão giả kinh hoàng, nhưng kiếm quang thật sự quá nhanh, người này chỉ kịp kêu lên một tiếng, trên đầu đã xuất hiện một cái lỗ to như ngón tay cái, máu chảy ròng ròng, thi thể lập tức rơi xuống.

Hai nữ tử kia thấy cảnh này liền cực kỳ hoảng sợ.

Nhưng chứng kiến sắc mặt âm trầm, không chút thay đổi của Phạm phu nhân, hai người cũng hiểu được một chút, liếc mắt nhìn nhau rồi im lặng.

“Mấy người còn lại tại sao không muốn ra gặp ta?” Phạm phu nhân nhìn hai nữ nhân, thanh âm vô cùng lạnh lẽo.

“Năm người kia đều ở tại pháp trận, đệ tử mang môn chủ cùng tiền bối tiến vào.” Một nữ nhân da dẻ trắng hồng, thức thời lập tức trả lời.”Ừ, Lệ tiền bối sẽ ra tay, mấy người đó tuyệt không thể bỏ qua.” Khuôn mặt xinh đẹp của Phạm phu nhân trở nên vô cùng lạnh lùng.

Hai nữ nhân nghe thấy lời này lập tức xác định rõ Phạm phu nhân kêu người tới giúp đỡ, định ra tay với Vân Thiên Khiếu. Lúc này đã không còn do dự nữa, dẫn Hàn Lập cùng Phạm phu nhân trực tiếp hướng tới ngọn đồi nhỏ có pháp trận.

“Mở!” Trong đó có một nữ nhân xuống trước, nhân tiện cầm một lệnh bài lấp lánh hồng quang trong tay, mở đường.

Lúc này một đạo hào quang từ lệnh bài bắn ra hướng tới ngọn đồi kia.

Từng làn sóng hào quang giãn ra, sau đó đột nhiên hiện lên một cái cửa đá màu vàng cao khoảng bốn, năm trượng.

“Chính là ở đây, tất cả bọn họ đều có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tiền bối phải cẩn thận.” Nữ nhân da dẻ trắng hồng kia nhìn Hàn Lập mỉm cười đề tỉnh.

“Biết rồi!” Hàn Lập không chút thay đổi nói, sau đó khoát tay, một đạo cột sáng màu xanh bắn ra.

“Ầm” Cánh cửa đá bị đánh nát vụn, khuôn mặt Hàn Lập không chút thay đổi, trực tiếp xông vào.

Hai nữ tu sĩ thấy vậy không khỏi lo lắng nhìn nhau nhưng Phạm phu nhân đối với Hàn Lập lại tin tưởng mười phần, vừa nói chuyện cùng hai nữ nhân vừa vội vã đuổi theo.

Sau khi tiến vào thạch môn chính là một thông đạo rộng chừng ba bốn trượng, hai mắt Hàn Lập không khỏi nhíu lại.

Bởi vì không biết có phải là do cửa đá bị chấn nát nên có hai người bay tới.

Hàn Lập căn bản không nhìn dung mạo đối phương, hé miệng bắn ra hai khẩu phi kiếm màu xanh lấp lánh, bay vụt về phía hai tên kia.

Hai người đối diện cả kinh, không rõ đã phát sinh chuyện gì, một tên phóng ra một cái khăn lụa màu đỏ, tên kia phóng ra một cái tiểu thuẫn màu vàng, định tạm thời ngăn cản thế công.

Kết quả quang mang “vù” một tiếng xuyên qua hai pháp khí khiến cho linh khí của chúng tiết ra ngoài, rơi hết xuống đất, sau đó quang mang lại lóe lên, hai tiếng kêu thảm vang lên, thân thể hai tên kia ngã vật xuống đất.

Hàn Lập đi nhanh qua thi thể, không hề có ý định dừng lại, tiến về phía trước.

Hai thanh tiểu kiếm tự động quay về, bay xung quanh thân hình của hắn.

Theo phía sau chính là Phạm phu nhân thấy thế vô cùng vui vẻ nhưng phải trì hoãn một chút để xử lý hai cái thi thể kia.

Chờ ba nữ nhân xuyên qua thông đạo tới một cái đại sảnh lớn hơn trăm trượng thì Hàn Lập đã chắp hai tay sau lưng, đứng ở giữa phòng.

Dưới chân hắn là một Truyền tống trận nhỏ, mặt không chút biểu tình, cúi đầu chăm chú nhìn, dường như đang nghiên cứu cái gì đó.

Xung quanh có ba thi thể bị trảm thành mấy khúc, một cổ huyết tinh chi khí tràn ngập cả đại sảnh.

Thấy một màn này, Phạm phu nhân khuôn mặt vô cùng vui vẻ, ra lệnh cho hai nữ tử kia dọn dẹp còn chính mình thì duyên dáng đi qua.

“Xem ra pháp lực của tiền bối đã đến mức thông huyền, giết tu sĩ Trúc Cơ kỳ giống như giết gà mà phải dùng dao mổ trâu vậy!” Nữ nhân này đi đến bên Hàn Lập mỉm cười khen ngợi.

“Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đối với ta mà nói không tính là cái gì, pháp trận này theo như lời ngươi nói chính là Truyền tống trận?” Hàn Lập tâm trí hoàn toàn đặt vào trận pháp dưới chân, chỉ ứng phó một câu mà thôi, rồi sau đó ý tứ dẫn dắt đến vật đang nằm trước mắt.

“Không sai! Tiền bối cũng nhìn ra pháp trận này đã kiến tạo được tám, chín phần. Chỉ cần có thêm Huyễn Mộng thạch là lập tức có thể sử dụng, mà Huyễn mộng thạch hai ngày trước tiền bối cũng đã tận mắt nhìn thấy, thiếp thân thực sự không có lừa gạt tiền bối chứ!” Đôi mắt sáng trong của Phạm phu nhân chuyển động nói.

“Nếu phu nhân đã nói thế thì Vân Thiên Khiếu sẽ do ta xử lý nhưng mà pháp trận này thực sự truyền tống tới Hoàng Minh đảo ở Nội Tinh hải sao? Theo ta được biết kia đó chính là một hòn đảo trung bình, người Ma đạo tại sao lại đem pháp trận thiết kế ở đó vậy?” Hàn Lập nhìn pháp trận, nhướng mày hỏi.

“Cái này thiếp cũng đã nghe Vân Thiên Khiếu nói qua, nghe nói ở Hoàng Minh đảo nguyên thời thượng cổ có một cái Truyền tống trận bị hỏng, Ma đạo liền cải tạo một chút rồi đem sử dụng, tuy nhiên nó chỉ có thể truyền đi mà không thể truyền lại nên ma đạo cũng không có sử dụng nhiều. Nếu không phải chỉ có Truyền Tống trận đó mới có thể truyền tống cự ly dài đến đến Ngoại Tinh hải thì Vân Thiên Khiếu cũng không có tuyển chọn nó. Tiền bối đi đến sẽ không gặp phải rắc rối gì đâu.” Phạm phu nhân vội vàng giải thích cho Hàn Lập nghe, nàng hiện tại cũng biết Hàn Lập đối với việc truyền tống rất coi trọng, tự nhiên không dám chần chờ.

Nghe thấy thế Hàn Lập gật đầu, cũng không có nói thêm gì

Chỉ cần nơi đây không có lão quái Nguyên Anh kỳ nào trấn thủ thì bằng vào thần thông của mình, hắn dù vào đầm rồng hang hổ cũng không phải lo lắng nhiều

Dù có mạo hiểm hắn cũng vẫn liều bởi vì so với bay từ Ngoại Tinh hải về Nội Tinh hải vẫn tốt hơn nhiều.

Hơn nữa Hàn Lập tự tin Phạm phu nhân căn bản cũng chẳng cần dối gạt hắn làm gì.

Cẩn thận đánh giá Truyền tống trận vài lần, Hàn Lập xoay người nhìn Phạm phu nhân nói:

“Nhanh kêu trận pháp sư tới đây, hoàn thành trận pháp, ta giúp ngươi giết Vân Thiên Khiếu, sau đó phải lập tức truyền tống ngay. Hiện tại trở về đợi vị Vân trưởng lão đi, theo như ngươi nói thì nhiều lắm năm, sáu ngày nữa hắn sẽ xuất hiện để tự mình chủ trì sự tình phường thì ở Song Phong đảo”.

Nói xong hết thảy, sắc mặt Hàn Lập âm trầm, bước nhanh ra ngoài.

Thời gian từng ngày, từng ngày trôi qua, trong lòng Hàn Lập không nhịn được trở nên lo âu, hắn rất rõ ràng một điều rằng nếu thời gian lưu lại một chỗ càng dài thì khả năng bị yêu thú Phong Hi tìm đến trước cửa càng lớn.

Nhưng khiến Hàn Lập bất đắc dĩ chính là theo lời của Phong Hi, cái Phong Linh kính kia sẽ tiêu biến nhưng đến nay điều đó vẫn chưa xảy ra. Không biết đoạn thời gian mà tên yêu thú kia nói rút cuộc là dài bao lâu, chẳng lẽ là một năm, hay nhiều hơn, vài chục năm sao? Hay đó chỉ là lời lừa gạt?

Hắn mấy lần dùng Phệ Kim Trùng đã biến nhỏ đột nhập vào trong bụng thôn phệ từ từ Phong Linh kính nhưng ngay lần thử thứ nhất đã biết phương pháp này căn bản không được.

Phệ Kim Trùng muốn thôn phệ nó thì trước tiên phải phá Ích Tà Thần Lôi, thế nhưng chỉ cần tầng ngoài của Ích Tà Thần Lôi khẽ động, Phong Linh kính lập tức phát tác, khiến hắn phải vội vàng bổ sung kim sắc điện hồ.

Vì thế nếu không phải việc tiêu diệt Vân Thiên Khiếu chẳng phí chút sức lực nào thì hắn căn bản sẽ chẳng ở lại địa phương này lâu như vậy.

Dù sao thì trong lòng hắn vẫn có chút gì đó thấp thỏm bất an, cảm giác như sẽ xảy ra điều gì không hay.

Đọc truyện chữ Full