Trong lòng Hàn Lập tự đánh giá, ngày cuối cùng nhiều lắm cũng chỉ có ba bốn tu sĩ cấp cao mà thôi. Các lão quái Nguyên Anh Kỳ không có khả năng đúng dịp này mà xuất hiện ở phụ cận vùng này được.
Dù sao nơi này không phải là ngoại hải, hải vực rộng lớn như vậy cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không có được bao nhiêu.
Nếu như thế mà nói, thì với tu vi của hắn hôm nay tự nhiên không có gì sợ hãi.
Mặc dù không muốn khiêu khích sự chú ý của người khác, nhưng nếu mấy tu sĩ này thật sự không biết tiến lùi, thì hắn cũng chỉ có thể ra tay mà thôi.
Giữ lấy chủ ý này, mặt Hàn Lập không chút thay đổi, nhắm hai mắt lại. Lão giả họ Chiêu kia thấy mấy người kia trở về nhanh như vậy, trên mặt lộ ra một tia cổ quái.
“Thế nào? Ba vị đạo hữu đã dò xét được tình huống trên đảo rồi sao?” Lão giả dường như đang muốn dò hỏi.
“Chúng ta một bước cũng chưa đi được, trên đảo có tu sĩ chiếm cứ, lại bày ra cấm chế. Đối phương điều khiển một số khôi lỗi cấp cao, khẩu khí cũng thật dọa người. Phỏng chừng là tu sĩ Kết Đan Kỳ. Ba người bọn ta không phải là đối thủ” Trong mắt nữ tử họ Mai kia hiện ta thần sắc kinh sợ nói.
“Tu sĩ Kết Đan Kỳ? Nói như vậy thiên tượng trên đảo quả thực có chút kì quái, không phải do tự nhiên mà hình thành. Chẳng lẽ là đúng là có bảo vật nào đó xuất thế?” Lão giả rùng mình, không khỏi thốt lên hỏi.
“Ai mà biết? Theo lý mà nói chúng ta là nhóm người đến đảo này sớm nhất. Người nọ dường đã đi lên đảo trước khi có thiên tượng, cũng đã lập ra pháp trận. Xem ra có điều gì đó ở bên trong” Bạch y nam tử khẽ vuốt cây sáo ngọc trong tay, đầu cũng không ngẩng lên nói.
“Bộ dáng đối phương như thế nào? Ba bị đạo hữu có thể nói một chút, nói không chừng lão phu có thể nhận thức được” Lão giả sau khi trầm ngâm một chút liền hỏi.
Nghe lão giả hỏi như vậy Mai Thị huynh muội cùng với bạch y nam tử không khỏi nhìn nhau.
“Sao vậy? Ba vị không thế nhìn thấy hình dáng của đối phương?”Lão giả nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi.
Bạch y nam tử nhìn thấy vẻ mặt lão giả như thế liền nhớ đến chuyện lúc trước, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
“Hừ! Chiêu huynh không tin, có thể tự mình xông vào. Đến lúc đó người ta có hạ thủ lưu tình hay không thì thật khó mà nói” Hắn không khỏi tức giận nói.
“Ha ha! Đạo hữu đừng hiểu lầm, lão phu chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Một khi trên đảo đã có tiền bối Kết Đan Kỳ, mặc kệ là người ta đang tu luyện công pháp hay thật sự là có bảo vật xuất thế, tự nhiên không chừa đường sống cho ta” Lão giả cười ha hả nói.
“Điều này cũng không nhất định, cho dù đối phương là tu sĩ Kết Đan Kỳ nhưng nếu chúng ta liên hợp hơn mười tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lại, cũng không phải là không có cơ hội liều mạng với đối phương” Nam tử họ Mai bĩu môi, có chút không cam tâm nói.
“Mai huynh cứ nói đùa. Không nói hiện tại không có nhiều tu sĩ Trúc Cơ Kỳ như vậy. Cũng không biết trên đảo thực sự có xuất hiện bảo vật có giá trị hay không, ai lại muốn đi đắc tội với một tu sĩ Kết Đan Kỳ chứ?” Bạch y nam tử lắc lắc đầu, không cho là đúng nói.
Vừa nghe được bạch y nam tử nói vậy, huynh trưởng của nữ tử kia nhất thời sắc mặt có chút khó coi, há miệng tính nói nhưng lại không thể phản bác được. Đành phải thở dài một hơi không nói gì.
“Huynh trưởng, nếu nơi này thật sự quá nguy hiểm, hay là huynh muội chúng ta đừng có đi vào, hãy rời xa đây” Nữ tử họ Mai nhìn nam tử bên cạnh dịu dàng nói.
Nam tử kia nghe được lời này trên mặt liền lộ ra vẻ chần chờ.
Tuy biết rõ lần này có tu sĩ Kết Đan Kỳ ra tay, không có khả năng có thể thu hoạch được gì nhưng thật vất vả mới có thể gặp được một lần dị bảo xuất thế, hắn cũng không muốn buông tha như vậy mà rời khỏi.
Dù sao đối với tán tu huynh muội bọn họ mà nói, cơ hội như vậy thật sự là chỉ có thể ngộ không thể cầu.
“Đi? Muốn rời khỏi sao! Trước khi ta chưa cho phép, đừng ai cho rằng có thể rời khỏi!”
Không chờ cho nam tử họ Mai kia quyết định, thì một câu nói lạnh như băng mơ hồ từ bốn phía truyền đến.
Mai thị huynh đệ cùng với bạch y nam tử chấn động, lập tức nắm lấy Túi trữ vật, vẻ mặt kinh hãi nhìn khắp bốn phía.
Nhưng bốn phía lại không hề có gì, thực sự là không có bóng dáng của ai cả.
“Chiêu đạo hữu, đây là chuyện gì?” Nam tử họ Mai hướng đến lão giả hỏi, đồng thời thả thần thức ra, không ngừng tìm tòi ở vùng phụ cận quanh đó.
“Mấy vị đạo hữu không cần phải hỏi ta. Ta cũng giống như các vị thôi, không thể rời khỏi đây” Vẻ mặt lão giả bất đắc dĩ cười khổ nói.
Nghe nói như thế, ba người liền ngẩn ra. Đang lúc không biết có nên tin tưởng lão giả hay không thì ở cách đó hơn mười trượng có hoàng quang chợt lóe lên, một bóng trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
Quanh bóng trắng này có bạch khí quẩn quanh, thân hình mơ hồ, giống như là ảo ảnh vậy.
Người này xuất hiện lập tức khiến cho bọn người Mai thị huynh muội bị dọa nhảy dựng lên, đồng thời xuất ra pháp khí thủ hộ trước người, vẻ mặt kinh hãi nhìn đối phương.
“Hừ! Mấy tiểu bối các ngươi, còn muốn động thủ với ta” Bên trong bạch khí truyền ra âm thanh cực kỳ lạnh lùng, mơ hồ chứa sự tức giận.
“Không dám. Chỉ là không biết chúng ta sao lại đắc tội với tiền bối, vì sao không cho huynh muội chúng ta rời đi” Nữ tử họ Mai tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt của bóng trắng nhưng từ linh khí dao động trên người đối phương toát ra, cũng làm cho nàng khẳng định đây là một tu sĩ Kết Đan Kỳ, sắc mặt không khỏi trắng bạch đi, chuyển lời giải thích.
“Đắc tội với ta? Các ngươi không xứng! Ta chỉ không muốn cho chuyện nơi đây có nhiều người biết mà thôi. Khi chưa biết rõ ràng trên đảo này có bảo vật hiện thế hay không. Ai cũng không được rời khỏi nơi này nữa bước, nếu không ta lập tức ra tay giết kẻ đó” Bóng trắng dường như cực kỳ cao ngạo, không khách khí ra lệnh.
Bọn người Mai thị huynh đệ nghe vậy, chỉ có biết trợn tròn mắt.
“Một khi đã như vậy, không biết khi nào tiền bối lên đảo tìm kiếm?” Bạch y nam tử thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi hỏi.
“Yên tâm, lập tức sẽ làm thôi. Chẳng qua trước đó, các ngươi lên đảo gặp phải chuyện gì tỉ mỉ kể lại cho ta nghe một lần” Bóng trắng cười lạnh một tiếng nói.
Ba người nghe xong lời này không khỏi nhìn nhau, trong đó đôi mày của nữ tử họ Mai khẻ nhíu lại, sau đó trấn định nói.
“Thật ra, chúng ta cũng không có điều gì có thể nói, cơ bản là bị đối phương điều khiển hơn mười khôi lỗi cấp cao mà kinh sợ thối lui. Lúc ấy…” Nữ tử đem sự tình phát sinh trên đảo cẩn thận nói qua một lần.
“Có thể điều khiển hơn mười khôi lỗi cấp cao? Quả thật không phải là điều mà tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có thể làm được. Xem ra mấy người các ngươi còn có chút thông minh, nếu như trì hoãn thêm một chút nữa thì bây giờ đã không đứng ở đây rồi” Bóng trắng nghe nói xong liền im lặng, một lúc sau mới cười hắc hắc nói.
Sau đó bóng trắng không nói nhiều, thân hình chợt nhoáng lên hóa thành một đạo hoàng quang trực tiếp bay xuống tiểu đảo.
Các tu sĩ khác vui vẻ trong lòng, đang muốn thoát thân thì từ xa xa vọng lại một câu.
“Nghe cho kỹ, trước khi ta trở về nếu người nào có dũng khí rời khỏi đây, đừng trách ta trở mặt đuổi giết. Ta cũng không phải là một người độ lượng gì” Âm thanh dần dần tiêu tán trong tiếng gió. Mà mấy người lão giả chỉ biết nhìn nhau không nói gì.
Nhìn thấy hoàng quang đi xa, mấy người bọn họ tự nhiên đều có tâm tư riêng. Nhưng sau khi đánh giá được sự lợi hại trong đó thì vẫn là sợ hãi tu sĩ Kết Đan Kỳ kia, không người nào có dũng khí rời đi.
Cơ hồ trong lúc đó, Hàn Lập ngồi trong tiểu cốc kia mở mắt ra.
“Vốn cho rằng ngày mai ngươi mới đến, không nghĩ đến lại là một gia hỏa thiếu kiên nhẫn” Hàn Lập thì thào tự nói, dường như có chút bất mãn.
Ngay lúc này, thần sắc Hàn Lập vừa động, quay đầu nhìn về hướng khác, trên mặt lộ ra sự trầm ngâm.
“Lại là một tên gia hỏa khác. Xem ra trước tiên thu thập một người rồi tính sau. Tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không có thể bị dọa mà thối lui được” Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời khẽ thở dài nói.
Nói xong những lời nà, Hàn Lập không hề chần chờ vỗ tay vào Túi linh thú ở bên hông.
Ba đàn Phệ Kim Trùng bay ra khỏi miệng túi. Ở trên đầu sau khi xoay một cái liền ngưng kết thành một thanh cự mâu ba màu.
“Đi!” Hàn Lập nhìn cự mâu, trong miệng khẽ hô một tiếng.
Tiếng xé gió vang lên, không còn thấy bóng dáng của cự mâu đâu nữa.
“Một khi đã muốn chết thì đừng có trách ta” Nhìn về phía cự mâu biến mất, sát khí trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên.
Bóng trắng biến thành một đạo hoàng quang bay lên trên tiểu đảo, nhưng độn quang này sau khi đi đến bên bìa đảo liền dừng lại.
Sau đó bạch khí tản đi, lộ ra một vị trung niên tu sĩ sắc mặt tái nhợt, đôi môi không có chút máu.
Hắn nhìn về phương hướng của thiên tượng phát ra, dị sắc trong mắt chợt lóe ra.
Sau đó bạch khí lại xuất ra quanh thân, thân hình mơ hồ không thể nhìn rõ. Một lát sau cả người bỗng nhiên biến mất.
Khi bạch ảnh thi triển độn thuật ẩn nặc muốn tiến vào bên trong xem xét thì ở một địa phương khác của tiểu đảo xuất hiện hơn mười đạo độn quang, mười mấy đạo hồng quang này đều vây quanh một thú xa hoa lệ.
Chiếc xe này dài khoảng sáu bảy trượng, hoàn toàn được làm bằng gỗ quý. Trên mặt phù chú tầng tầng, bạch quang nhàn nhạt.
Phía trước xe có ba đầu quái điểu màu xanh kéo đi, mấy quái điểu này đều lớn tương đương nhau, sáu mắt bốn cánh, dự tợn hung ác nhưng lại bay cực nhanh, trong nháy mắt liền đi đến vùng không trung phụ cận của tiểu đảo.