TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 593: Ủy thân chi cử

Trước mắt hải thú dài chừng ba bốn trượng, lân giáp màu xanh, răng nanh thật nhỏ, một đôi mắt cực đại, thoạt nhìn phi thường hung ác, gây cho người chú mục nhất là dưới tai sinh ra một đôi gấp khúc tiêm giác cốt thú, có vẻ càng thêm dữ tợn.

Hàn Lập dừng thân hình lại, cúi đầu cẩn thận đánh giá thân thể hải thú, đột nhiên thanh quang chợt lóe, một đạo kiếm quang bắn ra chém xuống phần eo hải thú, nhất thời thân thể một phân thành hai.

Sau một chiêu của Hàn Lập, một đoàn hắc hồ hồ, bay đến trên tay. Hắn không chút do dự đem phóng tới mũi ngửi nhẹ một chút, một cổ kỳ lạ cay độc hơi thở truyền đến, đồng thời mơ hồ hỗn tạp một chút mùi thơm nhàn nhạt.

"Quả nhiên là Hinh Nha Thú." Hàn Lập đem đoàn đồ vật, tiện tay ném đi, mặt lộ một tia cổ quái thì thào nói.

"Hinh Nha Thú?" Tử Linh nghe vậy không khỏi rùng mình, cùng Mai Ngưng liếc mắt nhìn nhau.

Cặp mắt hai người đều lộ ra tia nghi hoặc. Các nàng đều là lần đầu nghe được tên này.

"Hai người đương nhiên không biết hải thú này, chúng nó là một loại hải thú kỳ lạ ở nơi này, Loạn Tinh Hải không có." Hàn Lập tựa hồ nhìn ra hai người đang kinh ngạc, lãnh đạm cười giải thích nói.

"Nghe khẩu khí Hàn huynh, nơi này chẳng lẽ không phải Loạn Tinh Hải." Tử Linh mày xinh nhíu lại, có chút ngập ngừng hỏi.

"Không sai, nơi này xác thực không phải Loạn Tinh Hải. Ta mặc dù chưa có đi qua vùng biển này, nhưng là lại nghe người ta nói qua. Nếu là ta không có đoán sai, nơi này nên là Vô Biên Hải mới đúng " Hàn Lập nhìn quanh một chút mặt biển ngoài khơi, gật đầu cười khổ nói, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, im lặng không nói, tựa hồ hồi tưởng đã những sự tình đã qua.

"Vô Biên Hải!" Tên này, các nàng cũng chưa từng nghe qua bao giờ.

“Hàn huynh tựa hồ đối với biển cả có nhận thức nhất định, không biết có thể cấp cho tỷ muội chúng ta một chút tin tức về nơi này.” Tử Linh trầm ngâm chốc lát, mỉm cười dịu dàng hỏi.

“Đương nhiên không có vấn đề.” Hàn Lập thu hồi tâm tình, thong dong gật đầu đáp.

“Vô Biên Hải thật ra là tên mà người Thiên Nam gọi biển này, bởi vì biển này cơ hồ không ai có thể dò xét hết giới hạn của nó.” Hàn Lập từ tốn đem sự tình liên quan đến Vô Biên Hải nhất nhất nói ra, kỳ thật cận thận dị thường, đồng thời thầm nghĩ một chút vấn đề vẫn nằm sâu trong đáy lòng bấy lâu nay.

" Theo như lời Hàn huynh, Vô Biên Hải hẳn là ở phía bắc của Thiên Nam, hơn nữa này biển chẳng những ngư hà rất ít, mà ngay cả hải đảo cũng ko nhiều?!." Tử Linh kinh ngạc hỏi.

"Không sai, nhưng không phải là không có đảo nhỏ, căn bản không cách nào xác định cụ thể vị trí của chúng ta bây giờ, lại càng không biết cách Thiên Nam lục địa rốt cuộc có xa lắm không." Hàn Lập vân vê cái mũi, bình tĩnh nói.

Lời này vừa nói ra, nhị nữ không khỏi hai mặt nhìn nhau.

"Mặc kệ nói như thế nào, lấy chúng ta trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không cần lo thiếu linh thạch. Chỉ có tận lực bay về hướng nam. Hy vọng sẽ không cách lục địa quá xa." Hàn Lập ngẫm lại sau khi, quyết đoán nói.

"Cũng chỉ có như thế. Hy vọng có thể cát nhân thiên tướng!" Tử Linh khuôn mặt khiết ngọc lộ ra một tia bất đắc dĩ vẻ đồng ý nói. Mai Ngưng tự nhiên lại càng không hội có ý kiến gì.

Vì vậy, sau khi ba người phân biệt rõ ràng phương hướng, lúc này hướng về nam phi độn đi.

Vài ngày sau, Mai Ngưng cùng Tử Linh hoàn toàn tin tưởng Hàn Lập phán đoán.

Bởi vì đoạn đường trên, xác thực như Hàn Lập nói như vậy, căn bổn không có bất cứ đảo nhỏ xuất hiện, trong biển cũng khắp nơi tử khí trầm lắng bộ dáng, trừ vài loại hung mãnh biển thú ra. Càng lại một con yêu thú cũng không có nhìn thấy.

Điều này làm cho nhị nữ lần đầu nhìn thấy không khỏi kỳ quái.

Không biết là bởi vì cùng chung hoạn nạn, ba người trong lúc ở chung phi thường hòa hợp, dọc theo đường đi nói cười một chút, mà Hàn Lập đối mặt hai vị giai nhân xinh đẹp như hoa, có khi cũng cảm thấy động tâm.

Bất quá sau khi đến Vô Biên Hải, hắn trong đầu cũng bắt đầu hiện lên hình ảnh của một băng sương nữ tử.

“Nam Cung Uyển” không biết nữ tử Yểm Nguyệt Tông từng có duyên cùng hắn hợp thể rốt cục đang như thế nào. Đối với nữ tử này trong lòng hắn luôn luôn có một loại tình cảm khó hiểu. Không biết là lưu luyến si mê trìu mến, hay là tức giận, phảng phất muôn vàn tư vị. Hắn cũng không thể rõ ràng được.

Cứ như vậy ba người nhất nhất phi hành ba bốn tháng, rốt cục tại một ngày cũng thấy được một màu xanh biếc xa xa phía chân trời. Ba người dĩ nhiên mừng rỡ, vốn sắp sửa buông xuôi, nhất thời hưng phấn cực kỳ hướng đại lục phi độn mà đi.

Khê Quốc thuộc về phần đông bắc của Thiên Nam, diện tích Việt Quốc có phần nhỏ hơn một chút, chỉ lớn bằng hai phần ba mà thôi, nhưng lại bị chia làm bảy châu phủ.

Trong đó Mẫn Châu chính là gần ngay cạnh Vô Biên Hải, cũng là một châu lớn nhất trong bảy châu. Mà Phong Nhật Thành là Mẫn Châu chủ phủ, cũng là thành thị lớn nhất của Mẫn Châu.

Hàn Lập hôm nay mang theo Mai Ngưng cùng Tử Linh nhị nữ, hiện tại đang ở trong một tửu lầu của một tòa thành nhỏ ven biển tại Mẫn Châu, nhẹ nhàng nói chuyện với nhau.

“Hàn huynh, ta đang nghĩ ngươi vì sao lại nói được ngôn ngữ của nơi đây, hóa ra ngươi xuất thân tại Thiên Nam này, dấu diếm tỷ muội chúng ta thật tốt a!” Tử Linh hờn rỗi liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái, nói.

Trước đó không lâu, Hàn Lập hướng nhị nữ nói đại khái xuất thân của mình, làm cho nhị nữ phải một trận kinh ngạc.

Bất quá, cũng may hai người lúc trước thấy Hàn Lập đối với Vô Biên Hải quen thuộc như thế tâm lý cũng đã đoán được một hai phần trên mặt cũng không có xuất hiện sự quá ngạc nhiên.

“Chuyện này cũng có gì đâu. Hàn mỗ cũng chỉ là lúc vô ý chạy đến Loạn Tinh Hải, chính mình cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã trở về Thiên Nam.” Hàn Lập cười cười nói, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

“Đã như vậy Hàn huynh sẽ là địa vị là chủ nhân, nhất định phải hảo hảo chiêu đãi hai tỷ muội chúng ta.” Tử Linh hé miệng cười giỡn nói. Giờ phút này nàng bởi vì sợ hãi dung nhan tuyệt sắc của mình gây nên phiền toái, đã khôi phục hình dáng thanh tú khi mới đầu gặp Hàn Lập, nhưng khi nàng cười vẫn là vũ mị vô cùng.

“Hắc hắc! Lúc trước, ta bị người ta đuổi giết đến Loạn Tinh Hải, sớm đã cùng sư môn mất đi liên lạc, thì còn cái gì là địa chủ, bất quá khối ngọc giản ta chế tạo bên trong có ngôn ngữ cùng văn tự phiên dịch của Thiên Nam. Nhị vị hiện tại nhất thời không thể quay trở lại Loạn Tinh Hải. Trước học cái này để về sau còn dùng.” Hàn Lập từ trong túi trữ vật lấy ra hai khối trong suốt màu trắng ngọc giản đưa cho hai nàng.

“Hì hì! Đa tạ Hàn huynh!” Tử Linh đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau lại cười hì hì tạ ơn nói, thân thủ tiếp nhận ngọc giản.

Mai Ngưng mặt cũng lộ tia cảm kích, thấp giọng cảm ơn.

“Bất quá, hai vị sau này có dự tính gì không. Tại hạ thì chuẩn bị thám thính một chút tin tức xem sau một trăm năm Thiên Nam rốt cục có những biến hóa gì, bên cạnh đó tìm một động phủ lập tức bế quan khổ tu. Bởi vì tại hạ mơ hồ cảm giác được giống như tu vi đã đến Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh, tựa hồ chuẩn bị ngưng kết Nguyên Anh.” Sau khi Hàn Lập nói xong ngưng chén trà thơm nhẹ nhàng mân mân bất động thanh sắc chú ý phản ứng của hai nàng.

“Ta kỳ thật mới kết đan không lâu, cảnh giới vẫn cần phải củng cố, cũng có ý định tìm một động phủ tu luyên một khoảng thời gian. Còn Mai Ngưng muội muội, có tính toán gì không.” Tử Linh tự đánh giá một chút, sau đó thu ba lưu động nói.

“Ta… ta không biết. Ta hiện tại chỉ là Trúc Cơ Trung Kỳ lấy tư chất mà nói, hy vọng Kết Đan rất xa vời. Trừ phi có thể tìm được nghịch thiên linh đan diệu dược, nếu không chỉ có tìm một vị cao gia tu sĩ, ta làm thiếp thân của người ta. Có lẽ thông qua thuật song tu, còn có chút hy vọng kết đan thành công!” Mai Ngưng chần chờ một chút thì thào nói ra làm Hàn Lập cùng Tử Linh giật mình.

“Làm thiếp thân cho người ta, vậy không phải là ủy khuất cho muội sao? Điều này làm sao được?” Tử Linh quay đầu phản đối nói.

Hàn Lập nghe xong, thì nhíu mày nhưng không có nói cái gì.

“Là địa vị thiếp thân, cũng tốt hơn so với làm lô đỉnh cho người khác. Vạn nhất gặp phải một kẻ cao giai tu sĩ tâm địa bất chính, đem Mai Ngưng muội muội làm lô đỉnh luyện thuật thái bổ, cái này cũng không phải là sự tình không có khả năng. Thật sự là rất không ổn thỏa.”

Mai Ngưng nghe xong lời này, hàm răng cắn môi đôi môi đỏ mọng im lặng không nói, trên mặt tràn đầy vẻ buồn bã.

“Chính là muội muội thật muốn mượn song tu thuật, làm thiếp cho người ta, vậy. cũng phải tìm một vị quen biết mới ổn thỏa. Tỷ nói người như Hàn huynh vậy, ta cảm thấy huynh ấy là người phi thường đáng tin cậy. Hẳn sẽ không làm cho muội bị ủy khuất.” Tử Linh thấy vẻ mặt của Mai Ngưng như vậy, con ngươi có chút vừa chuyển chợt giống như nhớ tới cái gì, che miệng cười nói ra.

Lời này làm cho Hàn Lập giật mình ngẩn ra, nhân tiện dường như không có việc gì sờ sờ cái mũi. Mà Mai Ngưng thì “A” một tiếng, vẻ mặt đỏ ửng có vẽ diễm lệ mê người. Nhưng theo sau đầu cúi thấp không nói tựa hồ không phản đối lời Tử Linh nói.

Dù sao Hàn Lập tu vi cao, đã đến Kết Đan Hậu Kỳ, cũng sắp chuẩn bị ngưng kết Nguyên Anh. Mà sau khi cùng chung hoạn nạn ở Âm Minh Chi Địa, tính tình của hắn nàng cũng mơ hồ có thể hiểu được biết đối phương không phải là loại người bạo ngược âm độc.

Kể từ đó, cho dù không có tư cách là song tu bạn đồng hành của đối phương, nhưng làm thị thiếp của Hàn Lập nàng cũng đã hài lòng.

Dù sao đi nữa, với tu vi nữ tu, sớm muộn phải phụ thuộc vào một vị nam tu cường đại, nếu không tại tu tiên giới một bước cũng khó đi, một khi không cẩn thận liền bị người bắt mang đi, lần lượt chịu mọi loại khổ hành.

Đặc biệt sau khi huynh trưởng của nàng gặp nạn, nàng chỉ còn lại cô độc một mình, tự nhiên càng có thể xuất hiện loại tao ngộ đáng sợ này.

Không khí trong gian phòng, thông qua một câu nói của Tử Linh mà có chút ám muội dị thường.

Đọc truyện chữ Full