“ Hừ! Nữ cái gì, ngươi muốn nói ta là bà già sao!” Thanh âm nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
Hàn Lập vừa nghe những lời đó, có chút cười khổ, không hề tiếp lời, thu lại phi kiếm đang bay quanh đỉnh đầu, mới chậm rãi đáp lời:
“ Mặc kệ ngươi là nam hay nữ, cũng đều phải nói cho ta biết lai lịch của ngươi.”
“ Lai lịch? Ta không phải là khí linh của Cổ Bảo nằm trong tay ngươi sao!” Bạch hồ hơi ngồi thấp xuống, nhìn vào ánh mắt của Hàn Lập, bình tĩnh nói.
“ Ta đương nhiên biết ngươi là khí linh. Nhưng ta chưa nghe qua khí linh có thể đoạt xá.” Hàn Lập nhíu mày, thanh âm lạnh lẽo nói.
“ Điều này chứng tỏ ngươi là dạng cô lậu quả văn. Ta không phải là một ví dụ sao?” Bạch hồ phảng phất như trề môi một cái, không chút để ý đáp trả.
Hàn Lập nghe những lời đó, nhất thời im lặng.
Nhưng một lát sau, hắn bỗng nhiên giơ Ngọc Như Ý trong tay lên,
“ Ngưoi muốn làm cái gì?” Trong mắt Bạch hồ bắn ra thần sắc kinh hãi, nhìn Hàn Lập, lạnh lùng hỏi.
“ Không có gì? Hàn mỗ chỉ thấy kỳ lạ, các hạ dĩ nhiên đã đoạt xá thành công thân thể của Yêu hồ, Ngọc Như Ý này hơn nửa là vô dụng. Nhưng nếu ta đem nó đập nát, không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì?” Hàn Lập thở dài một hơi, bình tĩnh nói.
Vừa nghe lời đó, nhất thời biểu tình của Bạch hồ đại biến, ngưng thị nhìn Hàn Lập với ánh mắt ngoan lệ, nhưng chỉ nhìn một lát, nó tựa như nhớ đến cái gì đó, đột nhiên khí thế toàn bộ biến mất.
“ Ngươi không cần phải thử dò xét ta. Chính xác, nếu như ngươi phá huỷ Ngọc Như Ý, khí linh trên thân ta tự nhiên cũng theo đó tan thành mây khói. Dù sao thân là khí linh, ta đã hợp nhất với Ngọc Như Ý rồi.” Bạch hồ lạnh nhạt nói.
Sau đó ngân quang trên người nó loé sáng, một cỗ khí tức khổng lồ liền phủ xuống thân thể Bạch hồ.
Hàn Lập rùng mình, trên mặt có chút kinh hãi.
“ Không cần lo lắng. Ta dùng thú thân cùng ngươi nói chuyện có chút bất tiện. Hiện tại hoá thành hình người đã.” Bạch hồ lạnh lùng nhìn Hàn Lập một cái, trong miệng thốt ra một câu.
Hàn Lập nghe thấy lời này. Trong lòng ngẩn ra, sau đó hơi an tâm.
Lúc này, thân thể Bạch hồ phóng ra ngân quang chói mắt, Hàn Lập theo bản năng thối lui về sau hai bước.
Hắn nhìn thấy ở bên trong ngân quang, Bạch hồ phiên thân một cái, nhanh chóng biến thành xích loã thiếu phụ có thân hình mê người. Đợi đến khi cô ta đứng thẳng, Hàn Lập phát hiện, ngoại trừ lục quang trong mắt đối phương đã biến mất, biến thành hai con ngươi trong suốt ra, dung nhan của nữ tử này giống hệt như lúc trước khi bị đoạt xá.
Xem ra hình thái nhân loại của yêu thú, một khi định hình rồi thì không cách nào cải biến.
Trong lúc Hàn Lập còn đang suy nghĩ, hai tay thiếu phụ theo bản năng che những chỗ nhạy cảm trên thân thể. Chần chừ một lát, có chút ngại ngùng nói:
“ Đạo hữu có y sam không? Hình dáng ta thế này có chút không quen.” Nói xong câu đó, trên gương mặt tú lệ của nữ tử, lộ ra một tia ngượng ngùng.
Hàn Lập có chút ngây người.
Sau đó hắn không chút do dự, móc từ trong túi trữ vật ra một bộ y sam, quăng cho đối phương.”
“Đa tạ đạo hữu!”
Thiếu phụ thấp giọng cảm tạ một câu, ngọc thủ nhấc một cái. Đem xiêm y của nam tử nhẹ nhàng mặc lên trên người, thân thể mềm mại xích loã đầy xuân quang nhất thời bị che khuất hơn phân nửa.
Hàn Lập nhìn thấy thế, thần sắc nhất động, nhất cử nhất động của nữ tử này đều tràn đầy phong vị tao nhã khó nói lên lời, quả thực so với đa số tiểu thư khuê tú con nhà đại gia còn tư văn ôn nhã hơn nhiều. Thật sự khiến người khác khó mà tin được kiếp trước của cô ta là một con Ngân lang.
Thiếu phụ mặc quần áo xong, mới ngẩng mặt, chậm rãi nói với Hàn Lập:
“ Ngươi có thể gọi ta là Ngân Nguyệt. Về phần lai lịch của ta không phải không muốn nói cho ngươi biết mà là bản thân ta cũng không nhớ rõ. Nói vậy chắc ngươi cũng biết. Yêu tinh hồn của chúng ta một khi bị luyện thành khí linh, thần trí hoàn toàn biến mất. Chỉ có thể ngoan ngoãn chịu sự khu sử của chủ nhân Cổ bảo mà mình ký thân. Nhưng không biết vì sao, từ ngày ta có ý thức đến nay, liền mơ mơ hồ hồ nhớ lại một phần sự tình của kiếp trước, tuy còn rất ít, nhưng cũng đủ để ta có một phần năng lực chủ động. Ta loáng thoáng nhớ lại, ta là một thành viên của Ngân Nguyệt lang tộc. Cái tên Ngân Nguyệt này cũng chính bởi vậy mà lấy ra đặt cho bản thân. Còn về trước đây gọi là gì, ta không nhớ được.” Tuỳ theo lời nói, thiếu phụ cũng nhẹ nhàng bước lên vài bước, phảng phất như dần dà đã thích ứng đối với thân thể mới.
“ Ngân Nguyệt lang tộc? Ta chưa thấy trong điển tịch có nói đến loài yêu thú này?” Hàn Lập sờ sờ cằm, nghi sắc chợt loé nói.
“Đây là một phần ký ức tàn khuyết. Không biết chừng có lẽ nhớ lầm.” Tú mi của Ngân Nguyệt nhíu nhíu, khẽ nói.
Nghe những lời này, Hàn Lập không nói gì nữa.
“Được rồi, cho dù Ngân Nguyệt cô nương không nhớ lai lịch của bản thân. Nhưng thân là khí linh lại biết đoạt xá, chuyện này là sao? Đừng nói với ta, tất cả các khí linh đều có dạng năng lực này, nếu không tu tiên giới sớm đã đại loạn.” Hàn Lập trầm ngâm một lúc, ngưng trọng hỏi.
“ Ngươi cho rằng ta tuỳ tiện thân thể nào cũng đoạt xá sao?” Thiếu phụ cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.
“Lời này là ý gì?” Hàn Lập giương mắt hỏi lại nữ tử.
“ Vừa rồi ta thi triển công pháp, nghiêm chỉnh mà nói kỳ thật không coi là đoạt xá, mà là năng lực thiên phú của Ngân Nguyệt nhất tộc chúng ta, chỉ là thôn phệ linh hồn thôi. Dùng nguyên thần xuất khiếu của bản thân, trực tiếp công kích nguyên thần hay hồn phách của người khác. Đương nhiên lúc hồn phách của đối phương bị cắn nuốt hoặc mạnh mẽ đuổi ra khỏi thân thể xong, Ngân Nguyệt nhất tộc bọn ta liền có thể tạm thời định cư luôn ở trong thân thể mới. Chỉ là thời gian không thể quá lâu, không thì nguyên thần sẽ bị thân thể đồng hoá hết, không thể nào độn xuất ra ngoài được. Hơn nữa dạng năng lực này là con dao hai lưỡi, thần thức Ngân Nguyệt lang tộc bọn ta trong thời kỳ tiên thiên tịnh không hề cường đại hơn so với yêu tộc khác, vạn nhất gặp phải một đối thủ có nguyên thần đặc biệt cường đại, thì khác gì vất bỏ đi tiểu mệnh của bản thân. Cho nên không dám sử dụng bừa bãi. Nhưng đối với người không có thân thể như ta mà nói, tựa hồ như không sao cả.” Ngân Nguyệt khẽ nhếch đôi môi gợi cảm, giảng giải khiến cho Hàn Lập cả kinh.
Nữ tử nhìn thấy thần sắc đại biến của Hàn Lập, mở miệng định nói gì đó, tựa hồ đoán được những lời trong lòng Hàn Lập, lập tức cướp lời nói trước:
“ Không cần hỏi ta vấn đề về thôn phệ linh hồn, ta cũng không biết như thế nào cả, dường như trời sinh ra liền biết sử dụng như thế nào rồi. Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, loại thôn phệ linh hồn này có rất nhiều hạn chế ngặt nghèo. Không phải thích là có thể thi triển được. Mà ta cũng không phải là thân thể ban đầu của Ngân Nguyệt. Dựa vào trạng thái khí linh thi triển loại thiên phú này, cơ hồ là việc không thể. Nếu như không phải ở đây may mắn đụng phải Tứ đồng linh hồ, ta cũng không cách nào đoạt xá được. Nếu không trước đến nay ta sao phải một mực ở trong Ngọc Như Ý. Bởi vì trong trí nhớ, Tứ đồng yêu hồ này dường như thiên sinh là bị Ngân Nguyệt lang tộc chúng ta khắc chế, hơn nữa cái thân thể yêu hồ này, kỳ thực sớm đã bị phân thần của Thi Tiêu đoạt xá qua một lần, cũng không phải chủ nhân đích thực của thân thể. Cho nên ta mới có thể may mắn đoạt xá thành công.” Ngân Nguyệt bình tĩnh nói.
“Tứ đồng linh hồ! Đây không phải là Tuyết vân hồ sao?” Hàn Lập nhìn kỹ hai con ngươi trong mắt đối phương, tịnh không có chỗ nào là yêu quái cả, không khỏi nghi hoặc hỏi lại.
“ Tứ đồng linh hồ, ý nói đến tình hình của Yêu hồ sau khi tu vi đại thành, nó có thiên phú là ma đồng, từ ý nghĩa nào đó mà nói, so với Ngân nguyệt lang bọn ta thì linh hồn thôn phệ càng thêm đáng sợ. Cơ hồ trong lúc cười nói, liền có thể vô hình giết chết kẻ địch. Nhưng dựa vào bề ngoài mà nói, nó đích xác không khác gì so với Tuyết Vân Hồ bình thường, đáng tiếc một khi thi triển công pháp liền lập tức bị hoá thân của ta nhận ra.” Ngân Nguyệt mỉm cười, bất giác toát ra một phần mị ý đến mê người.
“ Tu vi của Yêu hồ vừa nãy cũng đạt tới thất cấp yêu thú, lẽ nào vẫn chưa tính là tu vi đại thành. Hơn nữa, nó một khi tu vi đã không đột phá lên hoá hình kỳ bát cấp, vì sao có thể sớm biến ảo thành nhân hình. Hơn nữa ngươi giống hệt như Yêu hồ lúc chưa bị đoạt xá, tu vi tại sao lúc cao lúc thấp thế. Đừng có nói với ta, ngươi cũng giống như Yêu hồ, có thể ẩn nặc tu vi khiến ta không cách nào phát giác.” Hàn Lập trề môi, nói ra nghi vấn của mình.
“Ha ha! Câu hỏi của đạo hữu thật không ít ah. Nhưng ta cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi không nói chuyện cùng người khác. Đây cũng là chuyện bình thường thôi. Yêu hồ kia vì sao có thể hoá hình được, ta đích xác không biết. Phỏng chừng là Thi Tiêu kia mắt thấy tình hình không ổn, thi triển công pháp gì đó, tạm thời đem tu vi của bản thân mạnh mẽ tiếp thêm vào một bộ phận nào đó trên hoá thân của Yêu hồ. Cho nên tu vi trước sau mới cách biệt lớn đến vậy. Tu vi chân chính của Tứ đồng yêu hồ này vẫn chính xác là yêu thú cấp thấp mà thôi. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân cấm chế, Yêu hồ này cho dù được tiếp thêm tu vi, nhưng vẫn không cách nào rời quá xa bản thể của Thi Tiêu. Còn nhân thân hoá hình của ta ngày hôm nay, thi triển mật thuật cũng không khác biệt gì nhiều, có thể tạm thời đưa tu vi đề thăng lên trình độ yêu thú thất cấp thậm chí bát cấp. Nhưng qua một đoạn thời gian, tu vi này liền từ từ hạ xuống, hồi phục lại thú thân. Lần sau muốn biến thành hình người, ít nhất cũng là sự tình của một tháng sau.” Thiếu phụ nói ra khiến cho Hàn Lập giật mình, hiểu rõ sự tình.
Sau đó, Hàn Lập không hỏi thêm gì nữa, mà cúi đầu suy ngẫm lại những lời nói vừa rồi.
Hơn nửa ngày sau, hắn mới bình tĩnh nói:
“Mấy lời này tuy không khiến ta giải được hết nghi hoặc, nhưng cuối cùng khiến Hàn mỗ biết được đại bộ phận nguyên nhân. Phần tiếp theo, ta chỉ cần hỏi thêm Ngân Nguyệt đạo hữu một câu nữa thôi. Hiện tại sau khi đã có thân thể, bước tiếp theo ngươi đã chuẩn bị gì chưa?”
Nghe Hàn Lập hỏi một câu có ý vị sâu xa, trên mặt Ngân Nguyệt lộ ra biểu tình như cười mà không cười.
“Nếu như ta nói, muốn rời xa Hàn đạo hữu, tự mình tu luyện. Đạo hữu sẽ không định giết ta chứ?” Ngân Nguyệt cười dài hỏi một câu.