TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1117: Oai lực của Băng Phượng

Tuy trong lòng hắn có chút hoài nghi Phong Ly Băng Diễm có quan hệ với con Băng Phượng này, nhưng hắn không muốn nghĩ nhiều về việc này nữa mà ngược lại có chút kỳ quái. Hoá thân Xa lão yêu đang nắm giữ Vạn Yêu Phiên, vì sao lại không trước hết hiệp trợ con Băng Phượng kia cùng công kích đối thủ, ngược lại chẳng hiểu lý do gì lại cứ lo chụp bắt mình trước.

Mỹ phụ trung niên kia rõ ràng là vị Tiểu Cực Cung Cung Chủ, cũng là một Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ.

Nhưng thoạt nhìn thì thấy thần thông của nàng thấp hơn Hàn Ly thượng nhân không ít, lại không có tu luyện qua bất kỳ loại Hàn Diễm nào nên khi đối đầu với con thập cấp yêu thú Băng Phượng, nàng phải nhờ thêm sự trợ giúp của hai gã Nguyên anh trung kỳ tu sĩ, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình mà thôi.

Dù sao Bạch Sắc Hàn Diễm của Băng Phượng có uy lực quá lớn. Ba người bị cuốn vào trong đó, một thân thần thông đều chỉ đành xếp xó.

Điều này cũng làm cho Hàn Lập chú ý. Lần đầu tiên hắn biết Cực Hàn Diễm có thể phát huy uy năng lớn đến như vậy, cơ hồ là thần thông pháp tắc nghịch chuyển thiên địa.

Trong tình thế này thì chỉ cần Xa lão yêu cọ quẹt thêm chút xíu thì ba em này lập tức đại bại ngay.

Chẳng lẽ Băng Phượng và Xa lão yêu có mâu thuẫn nên Băng Phượng không dám để chính mình nằm trong không gian cấm chế của Vạn yêu Phiên?.

Tâm niệm Hàn Lập chuyển động, trong nháy mắt hắn tự cấp cho một cái giải thích miễn cưỡng này.

Nhưng vào lúc này, một sự kiện phát sinh ngoài ý muốn đã xảy ra.

Cự Phiên trên không trung bỗng nhiên khởi động quay cuồng, một đoạn tàn thi và các bảo vật pháp khí bị hư hỏng từ trên Phiên rơi xuống trong Đại Điện.

Hàn Lập không kịp đề phòng, phát hoảng, nhưng sau khi định thần nhìn lại mới thấy khối tàn thi này mặc y phục của Tiểu Cực Cung tu sĩ, mà bộ dáng y phục chứng tỏ địa vị cũng không thấp, phải là một vị Nguyên anh trưởng lão của Tiểu Cực Cung.

Hàn Lập chợt ngộ ra trong Vạn yêu Phiên không chỉ có một mình hắn bị nhốt, mà còn có không ít tu sĩ của Tiểu Cực Cung. Trách không được Phiên này được tế ra giữa không trung chính là bảo vệ cho lối vào mà thôi.

Chỉ không biết các tu sĩ của Tiểu Cực Cung bị nhốt bao lâu rồi?

Nhưng có thể kiên trì đến giờ trong Vạn Yêu Phiên mà chưa bị giết hết toàn bộ, xem ra bọn này cũng đã sử dụng bí thuật thần kỳ tạm thời đối kháng cùng Vạn Yêu Phiên. Nếu không luận tu vi của hóa thân Xa Lão Yêu, cộng thêm thân các tu sĩ này bị vây trong không gian cấm chế của Vạn yêu Phiên, căn bản không có khả năng kiên trì lâu như thế.

Ha.ha. Một ngày chưa giệt trừ được toàn bộ các tu sĩ trong Phiên, chỉ sợ Xa lão yêu cũng chưa thể khu động Vạn Yêu Phiên quay qua diệt sát mình.

Trong tâm cân nhắc nhanh như chớp như vậy, Hàn Lập vững tâm bèn đưa mắt cẩn thận quan sát mọi nơi trong Đại Điện.

Kết quả, hắn sáng mắt lên vì đã dễ dàng tìm được một ngọc đài cao lớn, rộng hơn trăm trượng, cao sáu bảy trượng. Đứng ở xa nhìn lại thấy trên ngọc đài đã có ba cái Truyền Tống Trận, một lớn hai nhỏ, nằm xếp hàng song song ở phía trên.

Hàn Lập mừng rỡ, đang muốn kháp quyết hành động, bỗng nhiên thần sắc chợt động, trên mặt hiện một tia cổ quái.

Nhân hình Khôi Lỗi đang đứng phía sau lưng liền mặc nhiên trảo một cái vào một nơi nào đó trong hư không.

Cách Hàn Lập mười trượng, không gian liền một trận vặn vẹo, một khẩu Hắc Sắc Đoản Đao chợt lóe lên lướt tới, chính là khẩu Ma Tủy Phi Đao bị mất tích vừa rồi. Bảo vật này không biết như thế nào lại tự hành thoát ly cấm chế, từ một nơi nào đó phản hồi.

Khôi Lỗi phất tay áo bào một cái, Ma Tủy Phi Đao chợt lóe lên biến mất, đã được thu vào trong tay áo.

Đuôi lông mày của Hàn Lập động đậy, nhưng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, quang thân linh quang chớp động, mang theo hơn một ngàn con Hỏa Nha và các loại phi kiếm, bảo vật, bắn nhanh đến ngọc đài.

Chỉ cần có thể thoát ly khỏi Hư Linh Đại Điện, hắn mặc kệ 2 phương Tiểu Cực Cung và yêu thú, ai thắng ai bại, ai tồn ai vong.

Một lát sau, đạo thanh hồng đã đi đến trung tâm Đại Điện. Chẳng qua đạo độn quang này không dám nghênh ngang trực tiếp đi thẳng mà đi đường vòng, từ phía rìa dần dần nhẹ nhàng tiến vào trung tâm.

Nhưng do hơn nửa Đại Điện bị ảnh hưởng khí cực lạnh của Băng Phượng. Hàn Lập đi đường vòng tự nhiên không khỏi bị ảnh hưởng. Lập tức trên người hắn lóe lên Tử Sắc Quang Diễm, toàn thân đã được che kín bởi Tử La Cực Hỏa.

Trong nhất thời bạch mông hàn khí bị Tử La Cực Hỏa bài xích ra ngoài, không ảnh hưởng gì được đến Hàn Lập.

“Kiền Lam Băng Diễm! Ngươi cũng là tu sĩ Tiểu Cực Cung. Đừng tưởng rằng biến dị Băng Diễm này chút xíu có thể che mắt được ta!”.

Tại nơi trung tâm, Băng Phượng đang đánh làm cho bọn ba người Tiểu Cực Cung liên tiếp thối lui về sau, thấy Hàn Lập nhảy vào trong Đại Điện rồi bị hút vào trong Vạn Yêu Phiên, rồi lại thấy hắn phá cấm vọt ra, quá trình đã khiến cho bọn họ kinh ngạc vạn phần. Từ nãy đên1 giờ nó vẫn phân thần chú ý đến nhất cử nhất động của Hàn Lập.

Khi Hàn Lập độn quang bay vụt đến, trong lòng nó gia tăng sự cảnh giác, nhưng lại thấy Hàn Lập đi vòng, từ một bên mà chạy, nó tính toán sẽ không để ý Hàn Lập nữa. Dù sao gã này có thể đào thoát khỏi Vạn Yêu Phiên, khẳng định không phải tu sĩ bình thường. Nếu đối phương không có y gây rối, nó cũng không nguyện trêu chọc thêm một cường địch làm phức tạp thêm vấn đề.

Nhưng trên người Hàn Lập lại xuất hiện Tử Diễm, đôi mắt của Băng Phượng bỗng nhiên phát đỏ, trong miệng phát ra tiếng kêu sắc nhọn, giống như bị Tử La Cực Hỏa kích thích, bộ dáng như hận thù sinh tử với Kiền Lam Băng Diễm.

Hàn Lập trong độn quang ngẩn ra, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao lại thế này. Trong miệng Băng Phượng đột nhiên kêu lên một tiếng dài đầy oán độc, cái cánh (băng sí) nhắm ngay Hàn Lập đập một cái.

Băng sí vỗ ra, trong phút chốc vô số băng vũ giống như tên phá không bắn ra, sau đó từng cái hóa thành một khẩu tinh oánh phi kiếm dài nửa xích, khỏang chừng năm sáu trăm cây, dày đặc phô thiên cái địa phóng tới Hàn Lập.

Đang phi độn trong không trung, Hàn Lập thấy cảnh này, nhất thời tim nhảy thình thịch.

Có nhiều kiếm quang đồng thời cuốn đến như vậy, chưa nói đến uy lực, chỉ về số lượng đã khiến cho người kinh tâm động phách, huống chi các phi kiếm này đều là từ băng vũ của một con thập cấp yêu thú biến thành, uy lực tuyệt đối sẽ không nhỏ tí nào.

Không kịp nghĩ nhiều, chẳng những hắn không dừng độn quang lại mà còn tăng tốc lên thêm ba phần, nhưng đồng thời từ trong độn quang bay vụt ra hơn trăm đạo kim sắc kiếm quang và vô số Hỏa Nha trực tiếp nghênh đón tinh oánh phi kiếm.

Tiếng động ầm ầm nổi lên, kim quang bạch mang đan vào nhau, lấp lóe. Một đoàn Xích Hồng Quang Diễm trong Bạch Mang Hàn Khí bạo liệt nổ tung, tạo thành một cây trụ lửa cao mấy trượng.

Thanh Trúc Phong Vân Kiếm liên thủ với Hỏa Nha, trong nhất thời đã ngăn cản được công kích của Băng Vũ Phi Kiếm.

Có được phút giây trì hoãn này, đạo thanh hồng lại tiếp tục chui ra khỏi trung tâm Đại Điện, bắn nhanh đến một cao thai tại một góc trong Đại Điện.

“Di!...” Đầu Băng Phượng thấy tình cảnh này liền ngẩn ngơ. Không tưởng được một kích vừa rồi ngay cả nửa khắc cũng không thể làm đối phương trì hoãn.

Chẳng qua con yêu này vô cùng thống hận với người có Kiền Lam Băng Diễm. Trong lòng nó đã sớm qui kết Hàn Lập chính là người năm xưa hóa thân. Sát khí trong lòng nó đại thịnh, thân hình khổng lồ hơi mơ hồ, từ bản thể bỗng hóa thành ba hư ảnh giống nhau như đúc.

Hai hư hảnh vẫn tiếp tục đánh về bọn Tiểu Cực Cung, còn hư ảnh còn lại liền vỗ cánh một cái, bạch quang trên cánh phát ra. Một tiếng “Sưu….” Phát ra, hư ảnh này ngay tại chỗ đã biến mất.

Hàn Lập tự nhiên chú ý đến hành động của Băng Phượng. Vừa thấy cảnh này, hắn rùng mình, trong nháy mắt tắt độn quang, dừng ngay lại tại chỗ.

Giờ phút này hắn chỉ cách Truyền Tống Trận cỡ trăm trượng mà thôi.

Nhưng hắn cũng không muốn ráng để mà cuối cùng chui đầu vào mồm của con Băng Phượng kia.

Sắc mặt Hàn Lập âm trầm, hai tay chà xát đồng thời giương lên.

Tiếng sấm thanh vang lớn, hơn mười đạo Kim Hồ cỡ ngón cái đồng thời trong lòng bàn tay bắn ra, lấy Hàn Lập làm trung tâm, trải rộng ra phạm vi hai ba mươi trượng, tạo thành một Kim Sắc Đại Võng, đem toàn bộ khu vực này bao phủ hết vào bên trong.

Cơ hồ cùng lúc đó, tại một nơi nào đó cách Hàn Lập mười trượng, không gian hơi vặn vẹo, trong bạch quang chớp động, đầu Băng Phượng kia xuất hiện.

Gương mặt Hàn Lập trở nên lãnh khốc, hai tay nhất thời bắt quyết.

Tất cả Kim Hồ run lên, không chút khách khí tạo thành một cái lồng hướng Băng Phượng chụp xuống.

Con Băng Phượng này thấy tình hình như vậy, có chút ngoài ý muốn, nhưng không có vẻ gì bối rối. Ngược lại, cái mỏ nhọn hé ra, hướng về phía Kim Hồ trong không trung.

Một cỗ Bạch Sắc Cự Phong từ trong mỏ phún ra. Cự phong này vừa xuất hiện trong không trung liền phát ra tiếng huýt gió đại chấn, đem Kim Võng thổi cho xiêu dạt ngã trái ngã phải, không thể nào tiếp tục chụp xuống. Rồi trong cuồng phong, kim võng tấc tấc vỡ vụn, một lát sau liền tiêu thất vô tung vô ảnh.

Hàn Lập kinh hãi, vội vàng tế ra Bát Linh Xích trong tay áo. Nhưng con Băng Phượng kia lại nắm tiên cơ, công kích trước.

Một đôi băng sí đồng thời hướng về Hàn Lập, hung hăng đập một phát.

Tiếng Phong Lôi nổ mạnh phát ra, một mảng lớn Bạch Sắc Hàn Diễm Khí từ trong không trung hiện lên, hơi ngưng trệ một chút, liền cuồn cuộn lên cao hơn ba mươi trượng, kinh đào hãi lãng, thổi quét đến Hàn Lập.

Mà thân hình Băng Phượng lại nhoáng lên, chui vào trong Bạch Mông Hàn Khí.

Lập tức thân thể khổng lồ của yêu vật này lóe lên bạch quang, trong hàn khí đã biến mất, ẩn nấp vô tung ảnh.

Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng của Hàn Lập run rẩy một chút, trong mắt thoáng hiện lam quang, một tay được bao phủ một đoàn Tử Diễm, vội vàng nhấc lên, vung lên về phía trước.

“Phốc xuy………”.

Một đạo Tử Mông Quang Diễm dâng lên, lập tức chắn ngay trước người Hàn Lập.

Hàn Lập đã không khách khí đánh ra một tầng Tử La Cực Hỏa chướng bích. Hai loại hàn diễm nhanh sắc hai màu trắng tím khác nhau có một trận va chạm, đan vào nhau. Đều là cùng loại Cực Hàn Diễm nhưng lại như thủy hỏa bất dung, không ngừng quay cuồng, nhưng rõ ràng Bạch Sắc Hàn Diễm uy lực hơn xa Tử La Cực Hỏa. Một lát sau, Tử Diễm chướng bích bắt đầu chớp động run lên, có khuynh hướng lui về phía Hàn Lập.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống. Hắn cắn răng một cái. Bát Linh Xích chợt lóe lên biến mất. Hai bàn tay lặng yên án trên Tử Sắc quang mạc. Nhất thời Tử Diễm như tìm được nguồn phát tiết, từ trong hai cánh tay tuôn ào ạt vào chướng bích. Nguyên bản Tử Bích đang bị nghiêng về phía Hàn Lập liền một lần nữa chậm rãi dựng thẳng lại.

Nhưng vào lúc này, trong cự lãng phía đối diện chợt lóe bạch quang. Một đôi lợi trảo lớn cỡ một xích, bỗng nhiên từ trong Hàn Diễm phóng ra như tia chớp chộp xuống đôi tay Hàn Lập.

Trên trảo không ngừng lấp lóe hàn quang, vẻ vô cùng sắc bén. Cho dù Hàn Lập đã từng luyện qua bí thuật luyện thể Minh Vương Quyết, nhưng nếu bị cự trảo này chộp trúng, khẳng định đôi tay hắn sẽ bị phế không thể nghi ngờ.

Chẳng qua Hàn Lập đã sớm có dự phòng (plan B), một cánh tay phất tay áo một cái, từ trong bắn ra hai luồng thanh ti, nghênh đón lợi trảo đang chụp xuống.

Sau đó thanh quang chớp động, linh ti đã trói nghiến lợi trảo lại như đòn bánh tét.

Đọc truyện chữ Full