TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1129: Nguyên từ thần quang

“Mặc kệ hắn là Đại Tấn tu sĩ hay không, có thể lấy được Hư Thiên Đỉnh rồi thoát đi, người này cũng coi như rất may mắn. Nếu không phải hai người chúng ta tu luyện Nguyên Từ Thần Quang, bài xích bảo vật ngũ hành, cộng thêm việc Hư Thiên tàn đồ nọ đối với tu sĩ Hậu kỳ chúng ta căn bản vô dụng, khiến chúng ta không cách nào tiến vào Hư Linh Điện, bằng không ngoại nhân làm sao mà lấy được Linh Bảo này.” Nam tử nói tới đây, trên mặt toát ra vẻ đáng tiếc.

“Nguyên Từ Thần Quang thật sự tu luyện đại thành, liền có thể đem Ngũ Hành chi lực trong thiên địa sử dụng, làm sao còn cần khu sử đồ vật Ngũ Hành, chỉ là ta và ngươi hai người vận khí không tốt, đến lúc tối hậu lại thất bại trong gang tấc.”

Nữ tử nghe nói thế, nở nụ cười khổ nói.

“Đúng vậy, nếu sớm biết như vậy, ban đầu ta cũng không lôi kéo ngươi cùng nhau tu luyện Nguyên Từ Thần Quang còn chưa hiểu rõ hết này. Ta rất xin lỗi ngươi vì việc này.” Nam tử kia sau khi trầm ngâm một lúc lâu, thanh âm trở nên có chút hối hận.

“Không phải lỗi của ngươi, nếu không tìm đường tắt khác, bọn ta cả đời cũng không thể tiến giai lên Hóa Thần Kỳ. Sự thật là như thế, nếu không phải tối hậu xuất hiện sai lầm thì ta và ngươi hai người thực sự đã tiến giai Hóa Thần Kỳ thành công, tối thiểu cũng có thể có thêm một ngàn năm thọ nguyên.” Nữ tử thập phần bình thản nói.

“Đúng vậy, không nghĩ tới một bước tối hậu khi tu luyện Nguyên Tử Thần Quang thì phải là tu sĩ không đủ Ngũ Hành Linh Căn trên người mới có thể. Nhưng nếu thực sự có hỗn loạn Linh căn như thế, đừng nói tu luyện đến xuất ra Nguyên Anh, mà chỉ sợ ngay cả Trúc Cơ, Kết Đan đều không thể vượt qua. Tu sĩ như vậy làm sao có tư cách tu luyện công pháp này. Không trách được công pháp này mặc dù được sáng tạo rất lâu rồi, nhưng không có ai thật sự tu luyện thành công. Cát Thiên Lôi ta lấy năm trăm năm thời gian tu luyện liền có thể tiến giai lên Nguyên Anh hậu kỳ, nói về thiên phú tu luyện tuyệt đối không dưới lịch đại Tinh Cung chi chủ trước đây. Càng một hơi vượt qua ba cửa ải khó được đồn đại là không thể vượt qua của Nguyên Từ Thần Quang, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, lúc tối hậu còn gặp phải kết quả như thế. Vị thượng cổ tu sĩ sáng lập Nguyên Từ Thần Quang này căn bản là cố ý bố trí cái bẫy này, muốn đem hậu nhân bọn ta vùi lấp. Thật không biết người này rốt cuộc dụng tâm ra sao, cách công pháp đại thành phía trước còn một sợi chỉ lại phải cần điều kiện mâu thuẫn như thế. Nếu lúc đầu biết như vậy, nói gì cũng không chọn tu luyện công pháp này.” Nam tử có chút kích động nói, hiển nhiên đối với thượng cổ tu sĩ sáng lập công pháp này oán hận tới cực điểm.

Nữ tử bên kia cũng thở dài thật sâu một tiếng, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng khuyên:

“Được rồi, mặc kệ thượng cổ tu sĩ sáng tạo công pháp này để vui đùa hay không! Nhưng Linh Căn của tu luyện giả làm sao có thể dễ dàng thay đổi. May mắn là bọn ta phát hiện sớm, trước thời gian liền đình chỉ tu luyện, nếu không ở Nguyên Từ Sơn tiếp tục tu luyện, Ngũ Hành chi lực trong cơ thể mà đột nhiên phát tác chỉ sợ sẽ nổ tan xác mà chết. Mà cũng phải nói, chúng ta phải cảm ơn Lục Đạo và Vạn Tam Cô bọn họ, nếu không phải bọn họ bức cho chúng ta phải xuất quan trước thời hạn thì làm sao mà phát hiện được dị biến trong cơ thể.”

“Hừ, Lục Đạo và Vạn Tam Cô chẳng qua là bại tướng của ta năm xưa, căn bản không đáng nhắc đến. Nếu không phải có hạn chế của Nguyên Từ Sơn, ta đã sớm đánh thẳng tới hang ổ bọn chúng, đem tất cả tiêu diệt. Mà chuyện này cũng không phải là tuyệt đối không thể.” Nam tử sau khi hừ một tiếng, thanh âm lại trở nên có chút kỳ quái.

“Lời này có ý gì, ngươi thực sự tìm được phương pháp thay đổi Linh Căn sao?” Nữ tử kia nguyên bản vẫn lạnh lùng thản nhiên, vừa nghe những lời ấy, không khỏi trở nên có chút kích động.

“Sau phát hiện vấn đề này, hơn một trăm năm qua ta vẫn liên tục đọc các loại điển tịch cổ xưa, tìm kiếm con đường giải nguy. Ta đã phát hiện một loại thượng cổ bí thuật có thể lợi dụng, kỳ thật thuật này cũng không thật sự tính là tăng thêm linh căn, mà là sau khi đem một kiện bảo vật chỉ có một thuộc tính trải qua huyết tế một phen, có thế đem cái đó thay thế Linh Căn bị thiếu để khu sử Ngũ Hành chi lực.”Sau khi chần chờ một lúc, nam tử mới mở miệng.

“Đơn giản như vậy sao!” Lần này nữ tử kia lại có chút không tin.

“Đương nhiên quá trình tế luyện và pháp bảo cần thiết tự nhiên có chút rắc rối, nhưng đối với chúng ta mà nói căn bản không thành vấn đề. Mấu chốt là phương pháp này nhiều lắm cũng chỉ có thể cho chúng ta sử dụng một loại trong ngũ hành, và lại không có cách nào huyết tế kiện bảo vật thứ hai, nếu không Nguyên Anh sẽ không cách nào thừa nhận, sẽ phản phệ khiến thân thể băng hoại.

Trừ phi chúng ta nguyên bản là Tứ Linh Căn trên người, nếu không phương pháp này thật sự vô bổ.” Nam tử bất đắc dĩ nói.

“Thì ra là thế, cái này đích xác đối với hai người có Thiên Linh Căn như chúng ta mà nói, không có chút tác dụng nào.”

(Tụi mài không có nhưng anh Hàn có)

Nữ tử nghe xong lời này, trong lòng trầm xuống, một tia hy vọng mới nổi lên, lại một lần nữa biến mất.

“Được rồi, chúng ta không nên vọng tưởng đến việc Nguyên Từ Thần Quang đại thành, tốt nhất hãy giải quyết những việc thực tế hơn đi. Thọ nguyên của chúng ta còn lại không tới trăm năm, căn bản không kịp tu luyện nữa, toàn bộ tâm tư hãy đặt trên người Ngọc Linh đi. Lần trước sau khi chúng ta xuất quan liền toàn lực bồi dưỡng nàng, cuối cùng như ý nguyện giúp nó kết thành Nguyên Anh. Đợi hài tử kia củng cố cảnh giới, rồi hơn mười năm sau sẽ dùng pháp lực mạnh mẽ trợ giúp nó đột phá Trung kỳ cảnh giới. Nếu như vậy, lấy tu vi Nguyên Anh trung kỳ sau này hẳn là miễn cưỡng có thể chấp chưởng Tinh Cung. Đương nhiên trước tiên, tuyệt đối không thể lưu lại hai tai họa Lục Đạo và Vạn Tiên Cô, nhất định phải diệt trừ đi.”Thanh âm nữ tử kia đột nhiên trở nên băng hàn, trong lời nói tràn ngập sát khí.

“Chỉ cần hai người chúng ta liều mạng, muốn trừ đi hai người này cũng không phải là việc khó.”

Nam tử không thèm để ý nói.

“Tu sĩ họ Hàn kia xử lý thế nào đây! Hắn nếu có Hư Thiên Đỉnh trên người, lại có thể là Nguyên Anh trung kỳ. Vạn nhất ta và ngươi không ở đây, có thể hắn sẽ làm Loạn Tinh Hải địa biến. Nhưng từ khẩu khí trong truyền âm của Ngọc Linh, tựa hồ đối với người này ấn tượng không xấu.” Nữ tử có chút do dự.

“Ân! Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ, thiên phú tu luyện thật sự ghê gớm, cũng thực sự đáng giá để chúng ta lôi kéo.

Nhưng còn phải xem hắn có nguyện ý gia nhập Tinh Cung chúng ta hay không? Nếu như nguyện ý thì dễ rồi, chúng ta sẽ âm thầm hạ cấm chế, rồi lấy Hư Thiên Đỉnh cấp cho Ngọc Linh sau khi tiến giai lên trung kỳ sử dụng, cho hắn một chút bảo vật bồi thường là được. Còn nếu không muốn, chúng ta xuất thủ diệt đi, bỏ bớt một đại phiền toái sau này!” Lời nói của nam tử trở nên vô cùng lãnh khốc.

“Cũng chỉ có thể như thế mà thôi!” Nữ tử than nhẹ một tiếng, cũng không có ý tứ phản đối.

“Bất quá, truyền âm phù kia đã bị phá hủy một lần, xem ra đối phương cũng đã phát hiện. Chỉ sợ là trưởng lão bình thường không làm gì được hắn, xem ra chúng ta còn phải tự mình ra tay một chuyến.” Nam tử nhàn nhạt nói.

“Cho dù có được Linh Bảo, bất quá cũng chỉ là một tên Trung kỳ tu sĩ, không cần hai người chúng ta cần động thủ. Một mình ta là đủ rồi, nếu hắn đặt mình dưới sự bao phủ của Nguyên Từ Sơn, thì ngay cả khi hắn là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, cũng không phải là đối thủ của ta.” Nữ tử lại phi thường tự tin.

“Ừ, cũng được! Nhưng người nọ có Hư Thiên Đỉnh, danh tiếng lưu truyền tại Tinh Hải lâu như thế, uy lực của nó chắc hẳn sẽ không yếu đâu.” Nam tử cũng không phải đối, chỉ là dặn dò một câu.

“Chỉ cần là bảo vật Ngũ Hành, dưới Nguyên Từ Thần Quang uy lực đều sẽ giảm hơn phân nửa, ngươi không cần lo lắng.” Nữ tử khẽ cười một tiếng.

Lần này, nam tử trong động quật không trả lời, hiển nhiên cũng đồng ý lời nói của nữ tử kia.

Hàn Lập lúc này đây, cũng đã vào trong Thiên Tinh Thành.

Thiên Tinh Thành không hổ là Loạn Tinh hải đệ nhất thành, Hàn Lập tìm kiếm trong phường thị, muốn tìm kiếm một ít tài liệu bổ sung.

Hắn thuận tiện muốn bán ra vài cái pháp bảo “gân gà” không cần thiết để đổi lấy đại lượng linh thạch, sau đó tùy tiện tìm một cái khách sạn trú ngụ.

(Sự tích gân gà của Tào Tháo thì chắc ai cũng biết, đại khái là bỏ thì tiếc mà giữ lại cũng chẳng để làm gì.)

Nếu Lăng Ngọc Linh đã biết hắn mang Hư Thiên Đỉnh trên người, hắn tự nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức cầm khối lệnh bài kia trực tiếp đến truyền tống trận Thánh Sơn, vì vậy hắn đang chuẩn bị đợi đến buổi tối thì lẻn vào Tinh Không Điện trên núi.

Chỉ cần không phải Thiên Tinh Song Thánh tự mình gác truyền tống trận, hắn tự nhiên sẽ không để tu sĩ thủ vệ ở trong mắt.

Đương nhiên nếu như những nhân vật được truyền tụng đó thực sự xuất hiện, có ngăn được hắn hay không thì cũng chưa biết được.

Vì không muốn người khác chú ý, hắn cố ý chọn lựa một khách sạn không lớn và chỉ hiện lộ tu vi Kết Đan trung kỳ. Tự nhiên khiến chưỡng quỷ Luyện Khí Kỳ của khách sạn đối với Hàn Lập một mực cung kính, lập tức tìm một gian phòng đơn thượng hảo hạng, sợ, chọc giận vị tiền bối này.

Chờ tới canh ba, Hàn Lập liền yên lặng thi triển độn thuật, thần không biết quỷ không hay chuồn ra khỏi khách sạn.

Vị trí Tinh Không Điện trong ký ức của Hàn Lập hãy còn mới mẻ, hắn lặng yên hướng về phía vị trí đó trên cự sơn mà bay đi.

Dọc theo đường đi gặp tu sĩ tuần tra đa số là Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ tu vi, ngẫu nhiên có hai, ba tên tu sĩ Kết Đan, nhưng trong mắt Hàn Lập thì cũng không có gì đáng ngại, hắn thi triển bí thuật ẩn nấp, chờ mấy tên kia đi qua.

Tầng thứ năm mươi Thánh Sơn trong nháy mắt đã tới, trước mắt Hàn Lập xuất hiện một cung điện cao lớn.

Năm tháng cũng không thể lưu lại trên cung điện này chút dấu vết nào, tất cả đều độc nhất vô nhị giống như trước kia.

Hàn Lập trong lòng hơi có chút cảm khái, đang muốn không khách khí dùng bí thuật phá vỡ cấm chế tiền vào thì đột nhiên thần sắc khẽ động, thân hình sau khi nhoáng lên, bỗng nhiên hóa thành một luồng khói mỏng rồi tán loạn biến mất trong không trung đại điện.

Một lát sau, từ trên không trung một phương hướng khác, có vài bóng người như ẩn như hiện, từ xa xa vô thanh vô tức bay tới. Những người này thân hình mơ hồ, cơ hồ cũng bóng đêm dung hòa làm một thể, không dùng thần niệm quét kỹ, căn bản không thể phát hiện tồn tại của những người này.

Lén lút như vậy, chẳng lẽ là người của Nghịch Tinh Minh.

Hàn Lập trong lòng kinh ngạc, tò mò nhìn nhất cử nhất động của những người này.

Tu vi những người này đối với tu sĩ bình thường mà nói thì hoàn toàn không thấp. Dĩ nhiên có bốn tên Trúc Cơ Kỳ, hai tên Kết Đan kỳ, nhưng trong nhóm đó lại còn có một tên đê giai tu sĩ Luyện Khí Kỳ ba bốn tầng. Mà trên mặt những người này đều có một tầng khí màu tro xám che đậy, bộ dáng sợ người khác nhận ra.

Bất quá hai tên Kết Đan tu sĩ cầm đầu, bộ dáng rõ ràng là một nam một nữ.

Thấy trong những người này không có tu sĩ cấp Nguyên Anh, Hàn Lập cũng mất hứng thú, lười biếng dùng thần niệm nhìn lướt qua hình dáng những người này, chỉ là vẫn ôm tay trôi nổi trên không trung không nhúc nhích.

Mà những người này trong nháy mắt liền tiếp cận cửa điện Tinh Không Điện, thân hình tất cả đều ngừng lại.

Trong đó một tên tu sĩ Kết Đan vóc người cao gầy, đột nhiên lật bàn tay, nhất thời trong tay hiện ra một khối lục bích trận bàn to cỡ bàn tay, nhẹ nhàng đánh lên đó một đạo pháp quyết, trận bàn linh quang chợt lóe, tản mát ra bạch quang yếu ớt.

Còn vị nữ tử vóc dáng thon thả Kết Đan kỳ kia, khẽ lật bàn tay, trong bàn tay bỗng nhiên hiện ra một cây tiểu kỳ màu vàng, rung lên một cái, một đoàn sương mù màu vàng từ bên trong trào ra, trong nháy mắt đem mấy người phụ cận đều bao phủ trong đó. Lóe lên một cái, lập tức sương mù và mấy người kia đều biến mất.

Hàn Lập thấy pháp khí trận kỳ màu vàng nọ, lại có chút ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Đọc truyện chữ Full