TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1187: Độ Kiếp

Nửa tháng sau, thạch môn của mật thất tự mở ra, thanh quang loé lên, Hàn Lập và nhân hình Khôi Lỗi quỷ dị xuất hiện. Hàn Lập liếc mắt nhìn Khôi Lỗi, mỉm cười. Hắn sờ đầu, nhất thời trên đỉnh đầu hiện ra một con hắc lục sắc Nguyên Anh.

Lúc này sắc mặt của Nguyên Anh đờ đẫn, thân hình nó nhoáng lên, hoá thành một đạo ô quang tiến nhập vào trong nhân hình Khôi Lỗi không thấy bóng dáng. Một lát sau, hai con mắt đờ đẫn của Khôi Lỗi chợt chớp mấy cái, tràn ngập sinh linh chi khí, dường như lột xác trở thành người sống.

“Không tồi. Qua nhiên như ta tính toán. Sử dụng đệ nhị Nguyên Anh trong bí thuật phụ thể của Đại Diễn Bảo Kinh, cho đệ nhị Nguyên Anh trực tiếp điều khiển Khôi Lỗi, giải quyết được vấn đề không điều khiển được Khôi Lỗi ở khoảng cách quá xa. Xem ra về sau khi đi ra ngoài một thời gian ngắn thì có thể lưu lại đệ nhị Nguyên Anh và Khôi Lỗi trong động phủ được rồi” Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, khẽ vỗ tay cười nói.

“Hàn đạo hữu làm như vậy thật là một ý tưởng tuyệt diệu. Nhưng ngươi không sợ xuất hiện lại tình huống đệ nhị Nguyên Anh có nguyên thần tự chủ, rồi sẽ phải đi thu hồi lại đệ nhị Nguyên Anh, thật là muôn vàn trắc trở như lần trước sao?”

Trong tay áo Hàn Lập truyền ra tiếng nói vẻ không cho là đúng của Đồng tử.

“Điểm này không cần đạo hữu nói thì ta cũng đã nắm rõ. Nhưng lúc này đây, ta sẽ dùng thần thức hậu kỳ mới tham ngộ, động thủ cước trên nhân hình Khôi Lỗi. Trừ phi thần thức của đệ nhị Nguyên Anh mạnh hơn ta, nếu không ta sẽ tuỳ thời làm cho Khôi Lỗi tê liệt” Hàn Lập trả lời.

“Hắc, hắc. Xem ra đạo hữu đã sớm cân nhắc việc này. Lão phu chỉ thật đa sự” Đồng tử cười hắc hắc.

“Hàn mỗ cảm kích ý tốt của Thiên Lan đạo hữu. Kế tiếp, đạo hữu muốn độ biến hoá lôi kiếp ngay tại Tử Mẫu Phong hay là muốn ta tìm một chỗ bí ẩn khác giúp đạo hữu độ kiếp?” Hàn Lập chuyển đề tài, bỗng nhiên nhắc đến việc độ kiếp.

“Ở Tử Mẫu Phong có lẽ không thích hợp lắm. Dù sao khi biến hoá lôi kiếp, có cấm chế cũng không thể che dấu nơi trú ngụ. Tuy lão phu tin tưởng thần thông của đạo hữu nhưng tìm một nơi ổn thoả hiếm có dấu chân người thì tốt hơn” Đồng tử do dự một lát, rồi uyển chuyển đề nghị.

“Cũng được. Để ta gặp mặt Uyển nhi xong thì sẽ tìm cho ngươi một địa phương thích hợp” Hàn Lập không có ý tứ làm khó dễ, lẹ làng đáp ứng.

Sau đó hắn ra khỏi động phủ, trước hết đi gặp Nam Cung Uyển trong Lạc Vân Tông, xem tình hình tu luyện của nàng thế nào. Một ngày sau, Hàn Lập vô thanh vô tức ly khai Lạc Vân Tông, độn quang hướng phía Tây phóng đi. Năm ngày sau, Hàn Lập xuất hiện tại một cánh đồng hoang vu trong một khu vực cực kỳ hoang vắng. Phiến thổ địa này không có lấy một ngọn cỏ, liếc mắt nhìn quanh, chỉ thấy đất vàng và đá xám trắng lổn nhổn khắp nơi. Trước hết Hàn Lập đem khu vực này làm trung tâm, trải thần thức ra mấy vạn lý kiểm tra lại một lần. Chưa nói đến tu sĩ, mà cả người phàm đều không có lấy một mống.

“Thế nào? Địa phương này là giao giới giữa Khê Quốc và Hoa Vũ Quốc. Từ đây trải ra phạm vi hai ba mươi ngàn dặm đều không có một bóng người. Ngươi độ lôi kiếp ở đây chắc là ổn thoả?”

“Nơi này đích thực là địa phương độ lôi kiếp tuyệt hảo! Hàn đạo hữu. Trước hết ngươi phóng xuất bản thể của ta, để cho ta ngồi đây minh tưởng ba ngày chờ độ kiếp” Trong đỉnh truyền ra thanh âm vui sướng của Đồng tử.

“Không có vấn đề!” Hàn Lập đáp ứng phi thường thống khoái. Hắn hướng ngón tay về Hư Thiên Đỉnh, đạn chỉ. Một tiếng “Phanh” nhỏ vang lên, đỉnh tự hành mở ra. Tiểu đỉnh xoay chuyển, một cỗ thanh hà quét ra, hiện ra một thân thể yêu thú nửa xích, đầu trâu thân giao.

Yêu thú này bay ra khỏi thanh hà, lập tức lăn tròn một cái, trong nháy mắt hình thể cuồng trướng cao lớn hơn trượng, cả thân thể phát ra thanh quang lập loè.

“Làm phiền đạo hữu làm hộ pháp cho lão phu trong chốc lát” Từ miệng yêu thú này nói ra thanh âm của Đồng tử, lập tức thân giao trầm xuống, trực tiếp hạ xuống mặt đất. Cuối cùng hạ lên một khối bạch thạch, thân hình bất động.

Hàn Lập nhìn hành động của yêu thú, vẫn không nói cái gì, nhưng thân hình nhoáng lên, hạ xuống một một khối thạch đầu kế bên, khoang chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.

Hai người, một yêu một thú, cứ như vậy ngồi suốt ba ngày ba đêm.

Đến ngày thứ tư, Thiên Lan thánh thú mở hai mắt ra:

“Lão phu đã điều tức pháp lực thân thể đến trạng thái tốt nhất, tối thiểu nắm chắc sáu bảy thành có thể vượt qua lôi kiếp. Ở giai đoạn đầu đạo hữu không cần ra tay, lão phu vẫn chống đỡ được. Chỉ vào giai đoạn cuối, đạo hữu ngăn chặn tam ba lôi kích thì lão phu vô cùng cảm kích”

“Thì ra là thế. Hàn mỗ nhớ kỹ rồi. Nếu cần trước khi độ kiếp, đạo hữu không ngại nuốt thử một giọt này” Hàn Lập nhàn nhạt đáp ứng, nhưng bỗng nhiên lật tay, trong tay xuất ra một cái huyền băng tiểu bình phát ra trận trận hàn khí, ném về phía yêu thú.

“Đây là cái gì?” Yêu thú có phần kinh ngạc, kinh nghi tiếp nhận, mở nắp bình ra, dùng thần niệm hướng vào bên trong:

“Hàn tuỷ? Đạo hữu có loại dược này?” Thiên Lan thánh thú kinh hỉ hét to.

“Thứ này do Hàn mỗ ngẫu nhiên kiếm được một ít ở Đại Tấn. Nghĩ tình đạo hữu đã từng truyền thụ Ngân Uyên văn tự, tại hạ tặng đạo hữu một giọt, hy vọng đạo hữu không chê ít” Hàn Lập sờ sờ cằm, thản nhiên nói.

“Ha, ha. Không ít. Một chút cũng không ít. Hàn tuỷ không thể so sánh với thứ khác được, cũng là đồ hiếm ở Linh Giới. Thứ này ngẫu nhiên xuất hiện một tí thì đã bị Yêu Tộc chúng ta phân chia sạch sẽ, chỉ có thể gặp không thể cầu”.

Thiên Lan thánh thú hưng phấn dị thường, ngừng lại một chút, rồi quay đầu nhìn Hàn Lập nói thêm:

“Cho dù chỉ một giọt, với ta cũng đủ cũng đủ rồi. Ơn đạo hữu tặng thuốc, lão phu sẽ không quên, về sau tất cáo hậu báo”.

Câu cuối cùng này của yêu thú thể hiện sự thành khẩn.

Hàn Lập nghe vậy chỉ cười mà không nói điều gì, lại vỗ vào túi trữ vật, nhất thời nhiều trận kỳ trận bàn xuất hiện trong tay. Hắn bắt đầu trong phạm vi hơn trăm trượng bố trí một cái cấm chế pháp trận phức tạp.

Sau thời gian uống xong một chén trà nhỏ, thân hình Hàn Lập lại nhoáng lên, trở lại chổ cũ. Ở phụ cận xung quanh hiện lên tầng tầng nhũ bạch sắc mê vụ.

“ Pháp trận này dùng để phòng ngừa một ít chuyện ngoài ý muốn xuất hiện. Ta sẽ canh giữ ở ngoài pháp trận, hộ pháp cho đạo hữu. Chuyện độ lôi kiếp chỉ còn do đạo hữu dựa vào chính mình” Hàn Lập nhìn yêu thú, chậm rãi nói.

“Điều này tự nhiên. Hoá hình lôi kiếp, uy lực của thiên lôi thì cấm chế bình thường của Nhân Giới làm sao ngăn cản nổi. Đúng rồi, khi bản thân ta độ kiếp, thuận thuỷ nhân tình, có thể đưa đạo hữu một chút ưu đãi” Yêu thú như chợt nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên hai mắt loé ra kỳ quang.

“Ưu đãi?” Hàn Lập kinh ngạc hỏi.

“Đúng. Chuyện tình này tất cả người ở Linh Giới đều biết. Nhưng ở Nhân Giới lại không có mấy ai biết.” Thiên Lan thánh thú cười hắc hắc, bỗng nhiên môi nhúc nhích truyền âm. Hàn Lập kinh nghi nghe, nhưng trên mặt dần dần giật mình, cuối cùng lộ ra tia hưng phấn.

“Nếu việc này là thật, đích thật là một cơ hội khó gặp. Vừa lúc Hàn mỗ mang trên người loại pháp khí này, có thể thử một lần” Hàn Lập gật gật đầu nói.

“Ha, ha. Việc này tự nhiên không có giả. Chẳng qua đạo hữu cần phải bắt lấy thời cơ tốt để ra tay, nếu không vạn nhất xảy ra sai lầm, kết quả lại không đẹp” Yêu thú nói vẻ ngưng trọng, thức tỉnh Hàn Lập.

“Chuyện này đạo hữu cứ yên tâm. Trong lòng Hàn mỗ có chừng mực mà” Hàn Lập mỉm cười trả lời.

“Ta xem Hàn đạo hữu cũng không phải là loại người liều lĩnh. Bây giờ lão phu sẽ gọi tới thiên lôi, chuẩn bị độ kiếp. Khụ. Nếu lão phu không tinh thông một ít bí thuật ẩn nặc, chỉ sợ vừa ra khỏi đỉnh thì hoá hình lôi kiếp đã lập tức đến nay bên người rồi”

Thiên Lan thánh thú thở dài một hơi, thân hình không gió tự trôi nổi, chậm rãi bay lên trời cao. Trong lòng Hàn Lập rùng mình, không nói hai lời, hoá thành một đạo thanh hồng, loé lên chui ra ngoài pháp trận. Lập tức trong mắt hắn chớp động lam mang, trong trùng điệp bạch sắc mê vụ, ngưng thần nhìn hành động của yêu thú.

Chì thấy trong bạch sắc mê vụ, yêu thú đã bay lên cao cách mặt đất hơn ba mươi trượng, rồi ngừng lại phiêu động trong không trung.

Hàn Lập nhìn thấy đến đoạn này, thần sắc chợt động. Rồi lập tức, một tiếng rống to kinh thiên động địa truyền ra, một cỗ yêu khí cường đại theo gió phóng lên cao, mơ hồ trong lúc đó, tựa hồ Thiên Lan thánh thú thi triển bí thuật gì đó làm cho hình thể cuồng trướng thêm một lần nữa.

Yêu thú này đã hoàn toàn tiết lộ yêu khí bát cấp yêu thú ra ngoài.

Chỉ trong một công phu hít một hơi thở, trong không trung trong phạm vi ngàn dặm nguyên bản không có một áng mây đột nhiên truyền đến một tiếng sét đánh. Lập tức trong phạm vi ngàn dặm bỗng nhiên cuồng phong gào thét. Nhiều đám mây đen từ trong trống rỗng hiện ra, toàn bộ không trung trong nháy mắt trở nên tối đen dị thường, tiếng sấm phát ra báo hiệu sắp có mưa lớn ngập trời.

Hàn Lập thấy cảnh này không khỏi lấy làm kỳ quái.

Theo hắn biết, mảnh hoang địa này luôn luôn khô ráo, trong vòng mấy chục năm nay không có được một giọt mưa. Nhưng hiện giờ vị Thiên Lan thánh thú xuất ra yêu khí liền lập tức xuất hiện thiên tượng này. Xem ra yêu thú này độ hoá hình lôi kiếp không phải là chuyện đùa. Trong lòng Hàn Lập thầm nghĩ như vậy. Nhưng rồi hắn tiếp tục mím môi, hai mắt nheo lại tập trung tinh thần quan sát.

Đúng lúc này, trong pháp trận ở phía dưới, phát ra tiếng yêu thú rít lên kinh người, uy năng của hôi sắc yêu phong đại trướng thêm mấy lần hoá thành một đạo hôi bạch sắc cụ phong trực tiếp nhảy vào đám mây đen, đem toàn bộ lôi điện mây mù quét sạch sành sanh.

Đọc truyện chữ Full