TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1203: Tinh cung chi chiến (4)

Cơ hồ cùng lúc đó, phía trên đỉnh Ngọc xa chợt loé lên một đạo thanh sắc hồ quang, Hàn Lập liền quỷ dị hiện ra, không nói hai lời, tay áo liền vung lên, hơn mười khẫu kim sắc tiểu kiếm ngự không bay ra, hoá thành từng đạo kim mang, như mưa bắn xuống, đem toàn bộ ngọc xa bao phủ vào bên trong.

“Phá!!!”

Trung niên đạo sĩ sắc mặt đại biến, lập tức hét to một tiếng, ngón tay liền điểm nhanh lên chiếc Kính Bát Quái ở trên đỉnh đầu, thúc giục bảo vật này.

Nhất thời một cái quang trụ hắc bạch lưỡng sắc từ trong mặt kính phun ra, nhoáng lên một cái liền hoá thành một chùm quang tia hướng vô số kim mang nghênh tiếp.

Kết quả song phương ở phía ngoài thanh quang cùng nhau va chạm, phát ra những tiếng “uỳnh uỳnh” liên tiếp không ngừng.

Tại kim mang do tiểu kiếm không ngừng thúc giục, liền chớp động lao vào quang tia, liền chém cho quang tia thành vô số đoạn

Trung niên đạo sĩ thấy vậy vô cùng kinh hãi, cũng không kịp có phản ứng gì, thì trong nháy mắt phi kiếm đã đánh tới phía trên thanh sắc quang đoàn.

Đồng dạng một màn xuất hiện, thanh sắc quang đoàn chỉ hơi ngăn cản kim mang một chút, sau đó liền bị xuyên thủng mà qua, tất cả kim mang liền trực tiếp bắn vào hai người ở bên trong.

Lần này, lão giả họ Long cùng trung niên đạo sĩ đồng thời hồn bay thất lạc

Hai người đồng thời cả kinh cùng nhau độn quang chạy khỏi Ngọc xa, hoá thành thanh bạch lưỡng sắc độn quang hướng hai phía khác nhau bỏ chạy, trong chớp mắt đã thoát ra ngoài hơn mười trượng, tránh khỏi bị kim sắc tiểu kiếm chém xuống.

Đồng thời trong khi độn quang bắn đi tên Trung niên đạo sĩ liền vỗ lên linh thú túi ở bên hông, nhất thời bên trong linh thú túi một tiếng ô ô truyền ra, một con Xích Ngỗ Đại Linh điểu toàn thân trắng như tuyết, từ trong linh thú túi bay ra

Nay Linh Điểu có đôi mắt màu xanh ngọc, chiếc mỏ nhọn màu đỏ, một đôi trảo đen bóng

Đạo sĩ ngay khi thấy linh điểu hiện ra, trong lòng lúc này mới cảm thấy buông lỏng, lại tiếp tục hướng không trung chạy trốn, đồng thời trên tay cầm thêm một cái lệnh bài phát ra hồng quang lấp lánh, trên đó mơ hồ nhìn thấy chi chít phù văn ẩn hiện.

Nhưng ngay khi hắn chưa kịp thúc giục lệnh bài này, thì không gian phía trên đầu của hắn bỗng nhiên dao động, Hàn Lập từ trong thanh sắc hồ quang, thoáng cái hiện ra.

Hàn Lập liếc nhìn đạo sĩ phía dưới, trong mũi khẽ hừ nhẹ một cái, đồng thời trong mắt lam quang đại phóng.

Lúc này trong mắt đạo sĩ lộ ra vẻ kinh hãi, muốn thúc giục bảo vật trong tay, nhưng ngay khi đó thần thức như bị một dị vật nào đó hung hăng đâm trúng, trong nháy mắt trong đầu hắn truyền đến một cơn đau nhức dữ dội, tức thì trong miệng hét lên một tiếng thảm thiết, trong tai mơ hồ chảy ra một tia máu, trong tay cầm chiếc lệnh bài khẽ run lên, thiếu chút nữa rơi xuống.

Nhân cơ hội này, một tay Hàn Lập liền xoè ra phát chỉ, nhất thời năm đạo hồng ti loé lên phóng ra, trong tay còn lại chợt loé lên lục quang, một thanh mộc thước màu xanh liền hiện ra, hướng về phía con linh điểu màu trắng kia nhẹ nhàng vung lên.

Mấy cái hồng ti mang xích hồng hoả quang, thoáng cái hoá thành năm đại hoả tác bền trắc đem đạo sĩ trói buộc lại, làm cho hắn không có cách nào di động thân thể.

Lúc này cơn đau nhức trong đầu đạo sĩ, mới tạm thời giảm xuống, nhìn thấy tình cảnh thân thể của mình, sắc mặt hắn liền trắng bạch không còn chút máu. Thân thể không thể nhúc nhích một chút nào, làm hắn cuống quýt dùng thần niệm thục giục Linh Điểu, muốn cho nó tới giải cứu mình, nhưng lại cảm thấy không có phản ứng nào.

Trung niên đạo sĩ vô cùng khẩn trương, ánh mắt hoảng loạn vội vàng nhìn thoáng qua tình hình xung quanh, mới phát hiện linh điểu ở phía trên không trung, không biết từ khi nào lại hiện ra một đoá ngân sắc quang liên.

Từ trên quang liên toả ra thất sắc phật quang, lại đem linh điểu gắn chặt vào trong đó, làm cho nó đứng bất động ở giữa không trung, bộ dạng giống như cũng bị trói buộc lại.

Đạo sĩ hiện ra vẻ kinh sợ, còn chưa kịp nghĩ bước tiếp theo phải làm như thế nào, thì trên đầu hắn nổi lên một luồng gió nhẹ, sau đó một đạo kim quang từ trong cơn gió tựa như tia chớp chém ra.

Đạo sĩ này liền hét to một tiếng, đầu của hắn sau khi bị kim quang lướt qua, nhanh tróng lăn xuống.

Thân hình Hàn Lập từ trong gió hiện ra, một lời không nói, hai tay liền vung lên, một tiếng xé gió liền vang lên, vô số đạo kim hồ quang đan xen vào nhau bắn ra, thoáng cái hoá thành một cái kim võng đem thi thể không đầu bao phủ vào bên trong, trên võng kim quang chớp động, thanh thế vô cùng kinh người.

Lập tức trong miệng Hàn Lập liền lẩm bẩm, hoả tác xung quanh tàn thi đột nhiên hoả quang đại phóng, một cỗ hoả diễm phun ra, trong nháy mắt đem thi thể hoá thành tro bụi.

Cơ hồ cùng thời điểm đó, một đoàn bạch quang bao quanh Nguyên Anh của đạo sĩ, lúc này trong tay Nguyên Anh đang múa may một chiếc thanh sắc như ý, từ trong hoả quang nhanh tróng độn ra, muốn cướp đường mà chạy.

Kết quả đâm thẳng vào kim võng.

nhất thời từng trận lôi minh phát ra, Nguyên anh bị kim võng ngăn lại tức thì bắn ngược trở lại, sau đó kim quang đại phóng, hồ quang bắn ra, kim võng hoàn toàn bạo liệt bung ra.

Nguyên anh ở trong hồ quang chói mắt nhất thời tan thành mây khói.

Hàn Lập khẽ thở nhẹ ra một một hơi, lúc này mới quay đầu nhìn lại phía lão giả họ Long.

Lúc này lão giả họ Long đã cách xa khoảng hơn bốn mươi trượng, mới vừa lấy ở bên hông một cái Thanh La hai mặt, đang do dự có có hay không đi tới giáp công đánh Hàn Lập, thế nhưng tên đạo sĩ dĩ nhiên lại nhanh tróng bị giết chết.

Trong lòng lão giả họ Long không khỏi trùng xuống, toàn thân phát lạnh!

Ngay khi ánh mắt Hàn Lập đảo qua, lão giả bỗng nhiên một tay vung lên, thanh quang chợt loé, rốt cuộc lại dùng chiếc thanh la cầm trên tay chém xuống cánh tay bên kia.

“Phịch”

Cánh tay rơi xuống, rồi nổ tung, tạo ra một làn huyết vụ, thoáng cái đem lão giả bao phủ vào trong đó, lập tức một tiếng thét thê lương phát ra.

Sau khi màn huyết vụ bao bọc toàn thân lão giả họ Long, thoáng cái hoá thành một đạo huyết ảnh nhàn nhạt, bắn nhanh lao đi, chỉ sau vài cái chớp động, huyết ảnh đã độn ra xa hơn trăm trượng, độn tốc cực nhanh, làm cho Hàn Lập vô cùng ngạc nhiên.

Hai mắt Hàn Lập khẽ nhíu lại, trên mặt thoáng chút do dự, huyết ảnh liền nhanh tróng biến mất ở cuối chân trời, không có cách nào phát hiện ra tung tích.

Hàn Lập vê vê cằm, rồi lắc đầu, trên mặt hiện ra một tia đáng tiếc.

Xem ra vị này quả thật có chút thần thông, lại có được phương pháp độn tốc so với Huyết Ảnh Độn của mình cũng không kém bao nhiêu. Nhưng lúc này đối với hắn cũng không muốn tổn hao khí lực đi truy đuổi lão giả này. Hiện giờ việc đi tới Thiên Tinh Thành còn quan trọng hơn.

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn liền quay đầu nhìn thoáng qua con Linh Điểu kia vẫn bị Bát Linh Xích giam cầm ở trên không trung, rồi tại ngón tay hắn liền bắn ra một đạo kim sắc kiếm quang lao tới con Linh Điểu đang không thể động đậy được, liền chém nó ra thành hai mảnh rơi xuống.

Loại Linh Điểu này từ nhỏ đã được người ta dùng máu để nuôi dưỡng, căn bản không có khả năng bị người khác thuần hoá, Hàn Lập tự nhiên cũng không muốn lưu lại con Linh Điểu này.

Sau đó hắn liền hoá thành một đạo thanh hồng, hướng thẳng tới Thiên Tinh Thành lao đi.

Lúc này đây, dưới sự độn tốc toàn lực của hắn, chỉ trong khoảng thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, độn quang liền xuyên thủng qua cấm chế của Phong Hoả Thiên Tuyệt Trận, tiến vào phía trên bầu trời cự đảo.

Hàn Lập thân hình khẽ động một chút, thoáng cái dừng lại, rồi nhìn thoáng qua Thiên Tinh Thành ở phía xa.

Chỉ thấy thành này to lớn vô cùng, nó được bao quanh bởi những bức tường cao vút, hiện giờ toàn thành được bao trùm bởi một tầng quang mạc dầy đặc màu lam nhạt, mà phía trên quang mạc có một đám thanh hồng sắc hà quang không ngừng lao vào trong quang mạc, tại quá trình tiếp xúc nó gây ra những tiếng nổ kinh thiên động địa liên miên không dứt, Hàn Lập thần sắc khẽ động, không hề chần chờ thẳng hướng Thiên Tinh Thành bắn nhanh tới.

Chỉ sau vài cái chớp động, thành hồng liền bay tới trước một cái cửa thành, nhưng bị lam sắc quang mạc kia ngăn trở lại.

Mà những tu sĩ của Tinh Cung đứng phía sau quang mạc, lúc này đương nhiên đã phát hiện ra sự tồn tại của Hàn Lập. Sau một hồi thanh âm chói tai, phía trên cửa thành liền hiện ra hơn mười tên tu sĩ của Tinh Cung với chiều cao không đồng đều. Tất cả đều dùng ánh mắt kinh dị đánh giá Hàn Lập.

Suy cho cùng thì tại các tu sĩ của Nghịch Tinh Minh đang tấn công cấm chế, nhưng Hàn Lập lại như thế nào một mình tiến vào được đây.

Không biết người này lai lịch như thế nào, nhưng kể từ khi bị người của Nghịch Tinh Minh bao vây đến nay, cũng không có người nào có thể đi được tới phía ngoài cửa Thiên Tinh Thanh.

Hàn lập tuy không đứng gần đó, nhưng với thần thông linh nhãn của hắn, mặc dù khoảng cách cực xa, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng thần sắc của các tu sĩ trên tường thành.

Hắn cũng không thèm nói lời nào, bàn tay liền lật chuyển, nhất thời trong tay liền xuất hiện một cái lệnh bài trên đó khắc ‘Tinh Cung khách khanh trưởng lão’, sau đó hắn phất lên, nhất thời lệnh bài hướng quang mạc từ từ bay đi, khi nó bay tới trước quang mạc thì tự động dừng lại, rồi huyền phù ở tại nơi đó.

Trên cửa thành các tu sĩ sau một hồi xôn xao, có mấy tên cao giai tu sĩ, lại không ngừng đánh giá chiếc lệnh bài này, đột nhiên trong đó có một tên tu sĩ sắc mặt đại biến, bỗng nhiên quay người lại rồi cùng với mấy tên tu sĩ khác nói với nhau những thứ gì đó.

Tức thì trên mặt mấy tên tu sĩ đều hiện ra vẻ giật mình, trong đó một tên vội vàng lấy từ trong người ra một cái trận kỳ, hướng về phía lam sắc quang mạc ở ngoài cửa thành huy động vài cái.

Quang mạc nhoáng lên một cái, lệnh bài “vèo” một tiếng, hoá thành một đạo hoàng quang nhập vào trong quang mạc, sau đó chớp động vài cái, liền bắn ra khỏi quang mạc vào trong cửa thành, tựa như quang mạc như là một vật vô hình.

Hàn Lập lạnh lùng nhìn một màn này, nhưng hắn vẫn huyền phú ở phía trước quang mạc không một chút nhúc nhích.

Vào lúc này, tấm lệnh bài khách khanh trưởng lão đều được tất cả các tu sĩ trên cửa thành nhìn qua một lần, lập tức trên mặt những người này đều lộ ra biểu tình vừa mừng lại vừa sợ, trong đó một người hướng Hàn Lập chỉ trỏ rồi nói gì đó, sau đó từ trong người hắn lấy ra một cái Truyền Âm phù, rồi hắn khẽ phất tay lên một cái, phù liền hoá thành một đạo hoả quang hướng vào phía trong thành lao đi.

Tiếp theo người này từ trong tay áo móc ra một cái trận bàn pháp yểm, rồi hướng lên trận bàn bắt quyết niệm thần chú, sau đó điểm chỉ vài cái, bỗng nhiên Hàn Lập nghe thấy tiếng nói chuyện của người này.

“Bên ngoài không biết có phải chính là Hàn tiền bối phải không? Mong tiền bối thứ tội!!! Bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt, mà ta trước kia cũng không có nhìn thấy qua dung mạo của tiền bối, vì vậy hiện giờ cũng không tiện cho trưởng lão vào thành, nhưng ta đã phát ra Truyền Âm Phù thông báo cho cung chủ rồi, chắc không lâu nữa Cung Chủ sẽ tự mình tới đây.

Những lời này cũng không có xuyên qua Lam sắc quang mạc, mà thông qua cái trận bàn kia, trực tiếp truyền vào trong tai của Hàn Lập.

Hai hàng lông mày của Hàn Lập khẽ nhíu lại, chỉ thản nhiên gật đầu, rồi hai tay hắn để sau lưng đứng bất động tại chỗ.

Kết quả, thời gian hắn đứng đợi cũng không có quá lâu, chỉ mất khoảng thời gian ăn xong một bữa cơm. Sau đó ba đạo kinh hồng chói mắt từ bên trong thành hướng về phía hắn đang đứng nhanh trong bay tới, khi tới trước cửa thành liền hạ xuống.

Trong đó có hai nam và một nữ, trong đó nữ tử đứng ở giữa hai nam nhân kia, mặt khác xem bộ dạng hai người kia tựa như nữ tử này chính là người cầm đầu. Mà nữ tử này nhìn trông vô cùng xinh đẹp, dung mạo của nàng làm cho Hàn Lập cảm giác vô cùng quen thuộc.

Đúng là bộ dáng của Lăng Ngọc Linh khi mặc nữ trang.

Hai gã nam tử phân biệt đứng ở hai bên, một gã trông khoảng ba mươi tuổi trên người khoác một bộ hoàng bào tu sĩ, còn một tên khác lại là một lão giả râu tóc bạc trắng, ba người đứng ở phía trên cửa thành, hướng về Hàn Lập nhìn lại. Ngoài ra những tên thủ vệ còn lại, tất cả đều cúi đầu đứng sang một bên, ngay cả thở cũng không dám.

“Đúng là Hàn đạo hữu, thật là tốt quá! Ta còn tưởng rằng hắn sẽ không tới? Người đâu, mau mau mở ra cấm chế, để cho Hàn huynh tiến vào bên trong thành.”

Lăng Ngọc Linh đôi mắt chớp động, trên mặt hiện ra vẻ hưng phấn, lập tức hướng những tu sĩ khác phân phó.

“Cung chủ!!! Việc này không tốt? Người này không biết có thể tin được không? Vạn nhất do Nghịch Tinh Minh phái người giả trang tới, quả thật là một phiền toái lớn.”

Tên hoàng bào tu sĩ trên mặt hiện ra vẻ mặt chần chờ khuyên can nói, bộ dáng tựa hồ cũng không xác định được thân phận của Hàn Lập.

“Yên tâm đi, không phải là giả đâu. Chiếc lệnh bài Khách Khanh trưởng lão được chế tạo ra, trong thiên hạ chỉ có một cái mà thôi. Hơn nữa thần thông của đối phương, trong Loạn Tinh Hải này không ai có thể đơn đả độc đấu với hắn, mà có thể cướp được vật này.”

Lăng Ngọc Linh lắc lắc đầu nói.

Nghe thấy Lăng Ngọc Linh nói như vậy, hoàng bào tu sĩ cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, cũng chỉ có thể chậm rãi gật đầu.

Những tên thủ vệ tu sĩ nghe thấy vậy, cũng không hề do dự, tức khắc lấy từ bên hông ra một cái trận kỳ hoặn một cái trận bàn, mấy người cầm trong tay pháp khí nhất tề vung lên, nhất thời các màu quang hà liền hiện ra, tất cả đều đánh lên quang mạc trước cửa thành.

Đọc truyện chữ Full