TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1226: Kim Cương

Mắt thấy vô số kim mang bắn tới, hai tay tăng nhân tiếp tục kết pháp ấn, tựa hồ rất tin tưởng phật châu hóa thành quang mạc trước người.

Hàn Lập thấy vậy thì trong tâm khẽ hừ lạnh.

Tất cả các phi kiếm đều bùng phát quan mang, uy lực lại tăng thêm ba phần.

“phốc phốc!” Hàng loạt tiếng nổ vang lên, kim mang bắn tới đều dừng lại trên quang mạc, giống như tiếng cành cây khô bị bẻ gãy, khô khốc. Quang mạc kia chỉ rung động lên một chút nhưng không hề bị xuyên thủng.

Thần sắc Hàn Lập khẽ động, âm thầm bắt kiếm quyết.

Nhất thời hơn trăm đạo kiếm quang quanh thân ngân bào tăng nhân đồng rời run lên, bắn về phía trời cao.

Nhất thời hào quang bắn ra bốn phía, một vòng kim sắc kiêu dương bùng lên.

Sau khi hào quang chợt toét thì một cây kim kiếm dài cả trượng đã xuất hiện.

Hàn Lập lại khẽ điểm một chút.

“Xoạt!” – Kim quang trên kim kiếm ảm đạm, nhưng lại xuất hiện ra hàn quang nhũ bạch sắc, một lớp băng thật dày hiện ra, nhanh như chớp đã hóa thành một cây kình thiên băng kiếm.

Kiếm này trong suốt, thể tích khổng lồ, cho dù là ai nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Nguyên bản ngân bào tăng nhân đang dùng hai tay kết quyết, thì bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn thấy, nét mặt đại biến.

Mà đúng lúc này, Hàn Lập phía đối diện, một tay chém xuống, trong miệng lạnh lùng phát ra một chữ: Trảm!

Băng kiếm nhoáng lên, ầm ầm chém xuống lục sắc quang mạc, không gian phụ cận đã xuất hiện một tầng băng mỏng mà mắt thường có thể nhìn thấy. Tiếng rít gió chói tai, dường như thực sự là một tòa băng sơn bổ xuống.

Lần này, ngân bào tăng nhân tuy rằng tự thị lục mạc cứng cỏi vô cùng cũng không dám đón đỡ trực tiếp.

Trong miệng hắn phát ra một tiếng phật hiệu, bạch sắc quang liên dưới chân quay tròn, cả người ở trong phật quang bảy màu biến mất.

Cự kiếm rít gió mà tới, cứ thể mà trảm vào hư không.

Ngay sau đó, tại mấy trượng bên cạnh cự kiếm bạch quang chợt lóe, liên hoa hiện ra, lập tức tăng nhân cũng theo đó mà xuất hiện ở trên bạch liên, đồng thời trong tay cũng đang liên tục biến đổi thủ ấn, tỏa ra linh áp kinh người. Trên đỉnh đầu đột nhiên hiện ra một đạo huyễn ảnh cao đến năm sáu trượng.

Hư ảnh này kim quang lập lòe, bộ mặt dữ tợn hung ác, tóc quăn tít, nửa người để trần, quả thực giống hệt với tượng kim cương la hán phật.

Mà ngay tại lúc kim cương hư ảnh xuất hiện, trong nháy mắt ngân bào tăng nhân đã hét lên một tiếng lớn, nhắm ngay băng kiếm phía trước mà đánh ra một quyền.

“Ầm!’ Một tiếng nổ thật lớn vang lên, kim cương hư ảnh cũng làm ra một động tác giống y hệt tăng nhân.

Quyền này trực tiếp đánh lên trên thân kiếm.

Hai luồng kim mang chói mắt bạo liệt ra đánh bay cự kiếm, Hàn Lập lúc này liên tiếp thi triển kiếm quyết giá ngự thì mới có thể miễn cưỡng ổn định lại thân kiếm.

Hàn Lập vội vàng thu lại băng kiếm, trong lòng không khỏi cả kinh.

Bởi vì cự kiếm bị một quyền của hư ảnh kia đánh trúng, tất cả lớp băng bên ngoài đều đã vỡ vụn, lộ ra bản thể kim kiếm.

Đây là công pháp gì, không giống với Minh Vương Quyết, nhưng chắc chắn là có quan hệ!

Hắn có vài phần kinh nghi.

Chẳng qua sau khi hắn tế luyện phi kiếm lần nữa sảm nhập vào trong rất nhiều huyền ngọc, tới mức cực hạn của mỗi thanh phi kiếm, cho nên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ẩn chứa hàn khí rất lợi hại, tất nhiên không phải chỉ có một kích kia mà thôi.

Thần niệm Hàn Lập khẽ động, băng kiếm thoạt nhìn có vẻ bị đánh tan, nhưng nhũ bạch sắc hàn mang khẽ chớp lên vài cái thì tất cả những chỗ bị hư hao đã khôi phục như ban đầu. Băng kiếm lập tức chém ngang một đòn về phía ngân bào tăng nhân. Uy lực của băng kiếm không hề xuy giảm chút nào, giống như chưa từng bị trúng trọng quyền.

Lần này, ngân bào tăng nhân cũng đã cảm thấy đau đầu.

Sắc mặt trầm xuống, tăng nhân không hề thi triển độn thuật né tránh mà hai cánh tay đột nhiên hợp lại, chỉ huy hư ảnh cũng hợp hai cánh tay kim sắc to lớn lại, nhanh như chớp chụp lấy băng kiếm.

“Oành!” băng kiếm bị chặn đứng không thể hạ xuống..

Phải biết rằng, hư ảnh phật môn tuy rằng thể tích không phải là nhỏ nhưng so với băng kiếm thì vẫn nhỏ hơn rất nhiều.

Nhưng dưới tình huống như thế mà băng kiếm lại bị kim cương hư ảnh bắt chặt.

Đồng tử Hàn Lập co rụt lại, trong lòng cảm thấy có vài phần hoảng sợ.

Phải biết rằng không chỉ nói đến cự lực mà băng kiếm sở hữu, mà vạn năm huyền ngọc cũng sinh ra cực hàn, đủ để đóng băng hết thảy pháp bảo pháp khí, vậy mà kim cương hư ảnh lại không thèm quan tâm trực tiếp dùng hai tay túm lấy cự kiếm, mà không hề phát sinh chuyện gì.

Loại bí thuật này quả thực không phải là nhỏ.

Đương nhiên ánh mắt Hàn Lập đảo qua thì cũng chú ý tới ngân bào tăng nhân, tựa hồ cũng không thoải mái, tuy rằng song chưởng vẫn không nhúc nhích nhưng thân mình đã không tự chủ mà phải ngồi xuống, kim quang trên mặt cũng chớp động không thôi, bộ dạng đã cố hết sức.

Hàn Lập không khỏi nhíu mày.

Bí thuật của hòa thượng Nguyên Trí này thoạt nhìn giống như Lục Cực Chân Ma Công, nhưng bản chất lại hoàn toàn bất đồng.

Lục Cực Chân Ma Công tuy rằng đồng dạng huyễn hóa ra lục đạo Ma Ảnh nhưng là Ma Ảnh này mượn lực bên ngoài, là do tu luyện giả mượn chân ma khí của cổ ma thủy tổ để thi triển ma công. Còn về kim cương ảo ảnh mà tăng nhân triệu hoán tựa hồ là do pháp lực trong cơ thể biến thành, hơn nữa uy lực của bí thuật này cùng Minh Vương Quyết có hỗ trợ lẫn nhau.

Thứ khác không nói, nếu tăng nhân này không tu luyện Minh Vương Quyết tới tầng thứ tư thì vừa rồi cực kiếm hạ xuống, cho dù kim cương hư ảnh kia có thể tiếp lấy thì thân thể cũng đã sớm băng hội vì không thể chống đỡ.

Hàn Lập cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Thanh Trúc Phong Vân Kiếm không chỉ có hai uy năng này, hắn tiếp tục kết quyết, thúc giục thần niệm sử dụng môt thần thông khác của phi kiếm.

“Tiếng sấm ầm vang, băng kiếm bỗng nhiên hóa thành từng đạo kim hồ to bằng cánh tay, trực tiếp huyễn hóa ra kim sắc điện mãng, lao thẳng tới hư ảnh.

“Ồ!” Ngân bào tăng nhân nét mặt cả kinh, hiển nhiên không ngờ rằng phi kiếm của Hàn Lập lại có nhiều thần thông như vậy. Tăng nhân này liền hấp một hơi rồi nhắm ngay phía trước mà toàn lực phun ra.

Tuy rằng không có đồ vật gì trong miệng tăng nhân phun ra, nhưng kim cương hư ảnh bị thao túng thì bất đồng, từ trong miệng nó phun ra một cỗ kim sắc hà quang. Linh quang chớp động, ngăn cản không để điện giao đến gần thân.

Cơ hồ cùng lúc đó, ngân bào tăng nhân hét lớn mọt tiếng, một đôi kim thủ vẫn kẹp lấy băng kiếm khẽ dùng lực, nhất thời băng kiếm xuất hiện một vết rạn trên bề mặt.

Dưới song thủ kim quang chói mắt, vết rạn nhanh chóng biến to, từng khối băng vỡ vụn rơi xuống.

Ngân bào tăng nhân tính toán bằng vào kim cương bàn nhược cự lực có thể dễ dàng bẻ gãy băng kiếm.

Nhưng thấy chủ ý của vị cao tăng Lôi Âm Tông, Hàn Lập không khỏi cười lạnh một tiếng, pháp quyết trong tay biến đổi.

Băng kiếm đột nhiên rung lên, sau một tiếng thanh minh liền hóa thành từng đạo kim ti từ tay của hư ảnh lập tức giải tán, mặc dù cánh tay của hư ảnh cố bắt lấy nhưng mỗi sợi kim ti đều rất thông linh, khẽ xoay một cái đã xảo diệu thoát được.

“Hóa kiếm vi ti! Hóa ra Hàn đạo hữu là một vị kiếm tu chi sĩ tinh thông kiếm quyết!!’ Tăng nhân dưới hư ảnh ngẩn ra, trong miệng thì thào một câu.”Một chút hỏa hầu ấy, tại hạ đâu dám xưng là kiếm tu. Nhưng thật ra bí thuật mà Nguyên Trí đại sư thi triển thật khiến Hàn mỗ mở rộng tầm mắt, không biết lai lịch của thần thông này ra sao?” Hàn Lập đạm nhạt cười, đem tất cả phi kiếm trở về, rồi bình tĩnh hỏi lại.

Hiện giờ không phải là lúc sinh tử nên hắn không cần tiếp tục tấn công dồn dập.

“Chỉ là một chút tài mọn mà thôi, không đáng là gì. Chẳng qua cũng là một loại tiểu thần thông xứng đôi cùng Minh Vương Quyết mà thôi.” Ngân bào tăng nhân cười hắc hắc, trả lời rất mơ hồ, căn bản không muốn để lộ.

Hàn Lập nghe xong cũng nở một nụ cười rồi lên tiếng.

“Thần thông trong Phật môn quả nhiên không phải là nhỏ, nếu dùng thủ đoạn bình thường ta và đại sư trong thời gian ngắn rất khó phân thắng bại. Tiếp theo Hàn mỗ đành vận dụng vài món bảo vật có uy lực lớn, Nguyên Trí đại sư cẩn thận.” Thần sắc Hàn Lập khôi phục như ban đầu, ý tứ đầy thâm sâu nói ra.

Nói xong lời này, Hàn Lập khẽ vung mười ngón tay, bắn ra mười đọa hồng ti, trong phút chốc đã biến mất không thấy bóng dáng.

Tiếp đó, tay áo khẽ rung lên, nhất thời một đoàn tam sắc quang diễm bắn ra, hóa thành một cây tam sắc vũ phiến. Linh lực hắn điên cuồng quán chú vào trong, rồi hướng đối diện khẽ phất một cái.

Một tiếng phượng minh vang lên, một con tam sắc hỏa điểu từ trong vũ phiến bay ra, khẽ xoay một vòng rồi đánh nhanh về phía tăng nhân đối diện.

Hàn Lập lại tiếp tục há miệng phun ra một nhỏa viên châu màu trắng. Vừa ra ngoài, viên châu đã điên cuồng to lên, phút chốc đã biến to thành vài xích.

Một cỗ hàn diễm màu tím xuất hiện ở mặt ngoài viên châu.

Hàn Lập cũng không xuất ra hành động nào khác, mà chỉ nhìn về viên châu rồi khẽ phất tay một cái.

Nhất thời một biển lửa tử sắc hiện ra, cuộn lên cao đến mấy trượng hùng hổ thổi về phía đối diện, thanh thế kinh người.

Ngân bào tăng nhân phía đối diện thấy Hàn Lập xuất thủ thanh thế hung mãnh như vậy thì sắc mặt cũng cực kỳ trịnh trọng, đồng dạng khẽ lật tay lấy ra một chiếc tiểu bình.

Nhưng không chờ tăng nhân kịp tế ra vật ấy, đột nhiên trên khoảng không, trước người kim sắc hư ảnh hồng quang đã lóe lên, mười đạo hỏa ti xuất hiện bắn về phía hư ảnh. Kết quả…”bang..” vài tiếng, hai phương trực tiếp va chạm phát ra tiếng kim chúc chói tai. Hỏa ti vậy mà không thể xuyên thủng được kim sắc hư ảnh.

Tăng nhân đối với việc này không thèm để ý, ánh mắt lại dừng ở tam sắc hỏa điểu đang bay tới, hai mắt đầy ngưng trọng.

Tuy rằng hắn lần đầu nhìn thấy Tam Diễm Phiến, nhưng theo linh áp trên người tam sắc hỏa điểu phát ra thì khiến hắn như lâm đại địch, không dám kinh thị chút nào.

Đọc truyện chữ Full