TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1230: Mưu đồ với Âm La Tông

Hắc mang kia chính là thanh ma tuỷ phi đao.

Lại nói tiếp thanh phi đao này lợi hại vô cùng, đặc biệt là khả năng ẩn tàng đáng sợ, nhưng với khoảng cách gần như vậy thì luôn có dấu hiệu để nhận ra, đặc biệt là đối với một ít đại tu sĩ mà nói, linh giác đã đạt tới cảnh giới bất khả tư nghị rồi.

Cho nên Hàn Lập trước đó đã dùng Kinh Thần Thứ ra tay trước khiến đối phương đầu óc đau nhức, thần niệm buộc phải quay về trong cơ thể. Sau đó Hàn Lập mới dùng Ma Tuỷ Phi Đao từ phía sau lưng đối phương lén ra tay, yên lặng bay đến cổ trảm xuống, dễ dàng đem đầu đối thủ gỡ xuống.

Chỉ có thể nói một màn phân thắng bại kia chỉ xảy ra trong nháy mắt ma thôi.

Nếu không, cho dù Hàn Lập có dùng thủ đoạn khác bắt được đối phương lại cũng không phải dễ dàng gì, chỉ sợ phải động tay chân một phen.

Lại nói tiếp, cũng vì vị này đối với chiến giáp của mình rất tự tin, hắn tuyệt đối không ngờ Hàn Lập lại có Ma Tuỷ Phi Đao, loại ma khí kinh khủng này trong tay. Chiến giáp của hắn một chút hiệu quả cũng không có, không cho hắn có cơ hội tranh thủ đến khi có thể nhận thức, dùng một kích phản thủ.

Chẳng qua, ngay khi sự tình xảy ra đối với Âm La Tông tông chủ thì nguyên bản Hàn Lập đang đứng bất động thì hai cánh đột nhiên mở ra, hoá thành một đạo thanh quang không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó, thân hình Hàn Lập hiện lên bên cạnh thi thể không đầu kia.

Nhưng đúng lúc này, thi thể dột nhiên phát sinh dị biến, quỷ dị bảnh trướng rồi bạo liệt, một cỗ huyết vân bắn tung toé khắp nơi, đặc biệt là hướng Hàn Lập vừa đứng đón đầu đánh tới.

Hàn Lập trong lòng hoảng sợ, không chút lưỡng lự giơ hai tay lên.

“Ầm”một tiếng nổ lớn vang lên.

Hai đạo lôi điện hình cung bắn ra đan xen vào nhau hoá thành một lưới vàng lớn, kim quang loé loé hướng về phía huyết vân.

Huyết vân kia tất nhiên là một loại bí thuật ác độc do tu sĩ dùng chính máu huyết của mình ngưng tụ thành, nhưng lại hoàn toàn bị Tịch Tà Thần Lôi khắc chế. Kết quả là ngay khi song phương tiếp xúc, huyết vân bị bao vây trong kim võng thì lập tức tiêu thất.

Nhân cơ hội này, một tiểu nhân đen thui bị một khối huyết vân bao lấy đã sớm phi độn mà chạy.

Tiểu nhân này chính là Nguyên Anh của Âm La Tông tông chủ.

Chỉ trong nháy mắt, nó liền phi độn ra ngoài ba mươi trượng, sau đó liền thi triển thuấn di thần thông, liên tiếp loé lên hai cái liền cùng một đám huyết vân thuấn di ra mười trượng nữa. Từ đó, nới rộng khoảng cách với Hàn Lập chừng trăm trượng, bộ dáng sắp mất tăm mất tích.

Hàn Lập thấy một màn như vậy, sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, sau lưng tiếng sấm vang lên, trên hai cánh hiện lên hồ quang hai màu xanh trắng, sau đó một khoả lôi cầu hiện lên ngay phía sau, vây quanh đôi cánh đang chuyển động không ngừng.

Phong Lôi Sí run lên một cái, lôi cầu liền bạo liệt ra, hồ quang xanh trắng trong phút chốc liền quán chú vào trong hai cánh.

Hàn Lập xoay người một cái, một tiếng sấm vang lên, một chút hồ quang bắn ra liền nhoáng lên một cái biến mất.

Sau một lần hít thở, hồ quang đã đi được ngoài ba mươi trượng, lập tức tiếng sấm lại vang lên, hồ quang lại bắn ra và biến mất. Tiếp theo hồ quang lại xuất hiện ngoài mười trượng, lập tức đuổi theo Nguyên Anh.

Âm La Tông tông chủ đang ở trong huyết vân cố thủ, vừa nhìn thấy Hàn Lập đang lôi độn thì thần sắc hiện lên vẻ kinh hoàng.

Hắn trong lòng phát lạnh, bất chấp tiêu hao nguyên lực, hai tay liên tiếp bấm tay niệm thần chú, Nguyên Anh hoá thành một đạo huyết quang biến mất tại chỗ, định liên tiếp sử dụng thuấn di chạy thoát.

Lúc này, Hàn Lập đang ở cách đó hơn bốn mươi trượng, thấy vậy không khỏi phát ra một tiềng hừ nhẹ.

Trong mắt hắn hiện lên một vết máu mờ nhạt, lập tức hắc quang loé ra, một con mắt đen thui lặng yên xuất hiện.

Đó chính là Phá Diệt Pháp Mục mà Hàn Lập luôn luôn bồi luyện trong cơ thể.

Con mắt này vừa xuất hiện lập tức trong mắt hắc quang loé sáng, một đạo ô quang bắn thẳng vào hư không mất dạng.

Nhưng ngay lập tức, phía trước truyền đến một tiếng sấm rền bạo liệt.

Tiếp theo hắc quang chợt loé, một cái Nguyên Anh từ trong hư không xuất hiện, dường như thuấn di đang thi triển một nửa đã bị đánh văng ra.

Nguyên Anh này vẻ mặt hiện lên sự kinh hoàng, tựa hồ không dám tin việc Hàn Lập có thể phá được thần thông thuấn di của mình.

Sắc mặt nó thay đổi một lượt, bỗng nhiên cắn rắng một cái, tay lại bấm pháp quyết niệm thần chú.

Hàn Lập nhướng mày một cái, thần sắc hoàn toàn âm trầm xuống, trong pháp mục lại bắn ra một đạo hắc quang, hai cánh sau lưng lại chớp động hoá thành một đạo hồ quang tiêu thất.

Sau đó, Nguyên Anh lại bị ô quang bức ra từ trong hư không, thân ảnh Hàn Lập lại hiện lên phía sau Nguyên Anh hơn mười trượng.

Nguyên Anh thấy vậy kinh hãi, liền khoát tay, mấy đạo lục ti hướng Hàn Lập bắn nhanh mà đến.

Hàn Lập cũng đưa tay ra, mấy đạo hoả ti theo đó bắn ra, song phương vừa tiếp xúc liền phát ra tiếng nổ. “Đùng”. Lúc này, lục ti hiện nguyên hình là vài cây phi châm màu xanh biếc mảnh như tơ.

Nguyên Anh lại muốn nhân cơ hội này độn quang chạy thoát.

Nhưng Hàn Lập lúc này đã sớm phòng bị, mặt không đổi hướng tay áo lên, một đạo kim mang hình tia chớp bắn ra, nhoáng lên một cái liền biến mất vô ảnh vô tung.

Một khắc sau, một tiếng sét rất nhỏ từ phương xa truyền đến, Nguyên Anh của Âm La Tông tông chủ hét thảm một tiếng, hai tay ôm ngực, mấy thanh tiểu kiếm màu vàng đã cắm vào trên đó nhưng không hề xuyên qua mà chỉ cắm vào phân nửa.

Nhưng từ trên thân tiểu kiếm này phát ra hồ quang tạo thành kết giới bao vây Nguyên Anh vào giữa.

Công pháp chủ tu của vị Âm La Tông tông chủ này hiển nhiên là một loại ma công, bị kim mang bổ trúng thì toàn thân hắc quang chớp động, trên mặt Nguyên Anh toát lên vẻ thống khổ.

Hàn Lập mục quang chợt loé, thân hình nhoáng lên một cái, nhân ảnh liền xuất hiện như quỷ mị trên đầu Nguyên Anh.

Không nói một lời, hai tay chà xát vào nhau, một đạo kim quang từ song chưởng thoát ra tạo thành tiếng nổ kinh người.

“Đạo hữu chậm đã, ta có lời muốn nói!”Nguyên Anh phía dưới thấy vậy, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, kêu lớn một tiếng.

“Hàn mỗ cũng không có hứng thú nghe gì cả!”Hàn Lập tựa hồ như không để ý, động tác không chút đình trệ, một tay giơ lên, kim quang hoá thành một con mãng xà phách xuống.

Âm La Tông tông chủ thật sự hoảng sợ.

Tuy rằng thân thể Nguyên Anh đã sớm bị thương nhưng tất nhiên sẽ không khoanh tay chờ chết. Linh quang lại loé lên trên người, dường như đang thi triển một loại bí thuật nào đó, định liều chết.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Nguyên Anh thấy không trung cách sườn một trượng có một chum thanh ti từ trong hư không quỷ dị bắn ra, xuất kỳ bất ý làm cho Nguyên Anh không kịp đề phòng.

Trên đầu một cỗ thanh quang chớp động, một cái tiểu đỉnh vô thanh vô tức hiện lên.

Đúng là Hư Thiên Bảo đỉnh!

Phòng đại tu sĩ kinh hãi, bị thanh ti này bó buộc lại, đồng thời pháp quyết trong cơ thể đột nhiên mất linh làm cho tâm hắn trầm hẳn xuống.

Mắt thấy không thể né tránh được, kim mãng vừa tới liền há to mồm ra, định đem kim mãng nuốt vào.

Trên mặt Nguyên Anh chợt hiện lên một màu vàng đất.

Ngay tại khi hắn định liều chết thì Nguyên Anh lại bình yên vô sự, ngược lại phía sau truyền đến thanh âm bạo liệt.

Hắn không khỏi ngạc nhiên mở hai mắt ra, trong lòng nhảy dựng.

Bởi vì Hàn Lập không biết từ khi nào đã đến gần trước mặt hắn trong gang tấc, nhàn nhạt đánh giá hắn.

“Ngươi............”

Vị Âm La Tông tông chủ trong lòng vừa động, định mở miệng nói cái gì đó nhưng Hàn Lập sắc mặt không đổi, từ ngón tay bắn ra mấy đạo ngân quang, mất dạng vào trong thân thể Nguyên Anh.

Bất hảo!

Âm La Tông tông chủ tất nhiên biết có chuyện, nhưng không chờ hắn có ý niệm khác trong đầu thì hai mắt liền tối sầm, ngã ra hôn mê bất tỉnh.

Mà Hàn Lập một tay vừa lật chuyển, một đám phù triện cấm chế bay ra, tay áo vừa run lên đem Nguyên Anh đang bất tỉnh nhân sự dán đầy người sau đó lại nhìn tiểu đỉnh trong không trung một cái.

Nhất thời trong Hư Thiên Đỉnh một trận thanh minh phát ra, đám thanh ti liền quay trở về mang theo cả Nguyên Anh thu vào trong.

Hàn Lập lúc này thần sắc mới buông lỏng xuống, hướng mắt xem xét ngũ ma cùng tam thi bên kia.

Giờ phút này ngũ ma đang dựa vào uy lực của ma diễm cực hàn gắt gao bao vây tam thi vào trong. Hơn nữa, khi hắn nhìn lại thì ngũ ma đồng thời quay một vòng biến ảo thành đầu quỷ, sau khi gào thét một tiếng đều vọt vào trong biển lửa ngũ sắc, hướng tam thi đang cử động chậm chạp lao tới.

Hàn Lập mỉm cười, đem các loại bảo vật trong không trung bất kể địch ta tất cả thu lại sau đó hướng nhân hình khôi lỗi vẫy một cái rồi tay cầm tiểu đỉnh hướng một đỉnh núi hẻo lánh rơi xuống.

Nhân hình khôi lỗi thân hình nhoáng lên một cái, đờ đẫn theo sát sau lưng hắn.

Ngay khi ngũ ma đang chiếm thế thượng phong, thân hình Hàn Lập lại hiện ra, từ chân núi từ từ bay tới, Hư Thiên Đỉnh lúc trước đã không thấy đâu.

Hàn Lập nhìn vào ngũ ma đang đánh cho tam thi thất thất bát bát liền lẳng lặng xen vào, cùng ngũ ma tiến công, mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.

“Ngươi thật sự đã quyết định đúng, phải tự thân đánh vào Âm La Tông một chuyến mới được.”Thanh âm đồng tử lại truyền đến.

“Vẫn chưa nói cái gì đánh hay không đánh! Nhưng theo những tin tức lấy được từ việc sưu hồn, chỉ cần tránh đi vài loại cấm chế. Âm La Tông đối với ta mà nói cũng chẳng có chuyện gì nguy hiểm. Hơn nữa hiện nay Âm La Tông bên trong tông môn chỉ có năm sáu trưởng lão toạ trấn, còn những người khác đều ra ngoài ứng phó với các thế lực khác. Nhân cơ hội này, trước tiên đem các trưởng lão tại tổng đàn giải quyết hết ráo, sau đó sẽ ra tay với những tên còn lại. Thông qua việc sưu hồn tuy rằng không thể xác định chính xác hành tung của các trưởng lão nhưng vị trí đại khái vẫn có thể đoán được, sẽ không để cho dư đảng của Âm La Tông liên kết với nhau đối phó ta.”Hàn Lập thanh âm bình tĩnh trả lời.

“Hàn đạo hữu đã có thể nắm chắc như vậy là tốt nhất. Chẳng qua, đạo hữu bây giờ chỉ muốn đoạt Quỷ La Phiên hay vẫn muốn làm cho Âm La Tông suy sụp?”Đồng tử chuyển đề tài, thế nhưng vẫn hỏi.

Hàn Lập nghe vậy thì trầm ngâm một chút, sau đó mới cười lạnh nói: “Trong lòng ta suy nghĩ như thế nào cũng không có ý nghĩa nữa rồi! Đã không có đại tu sĩ toạ trấn thì sáu bảy tên Nguyên Anh trưởng lão còn lại, vậy đạo hữu vẫn còn cho rằng Âm La Tông còn có thể bảo trì được địa vị thập đại tông môn nữa sao? Chỉ sợ đến lúc đó, bỏ đá xuống giếng chính là cừu gia mà lúc trước tông môn đã kết hạ, tự mình tìm đến sinh chuyện. Còn cần ta động tay động chân nữa sao?”

Đọc truyện chữ Full