TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1238: Viện Thủ

“Tử Linh nhận ra được Hàn đạo hữu?” Hô Khánh Lôi mở miệng hỏi, thanh âm không lớn, nhưng Tử Linh lại nghe giống như tiếng sét.

“Vâng, thiếp thân cùng Hàn huynh đích thật là người quen cũ” Tử Linh hai mắt mê ly tựa hồ thành tỉnh lại, ánh mắt vốn nhìn Hàn Lập chằm chằm cũng vội thu về, miễn cưỡng cười nói. Nhưng ngực lại phập phồng, kích động dị thường, căn bản bộ dáng không thể tự chủ.

“Tử Linh cô nương, không ngờ lại gặp cô tại đây” Hàn Lập sờ sờ mũi, lúc sau mới cười khổ nói, tuy nhiên hắn không phải là người bình thường, thần sắc trong khoảnh khắc khôi phục lại như lúc đầu.

“A, nếu Tử Linh và hàn đạo hữu là người quen biết cũ, càng không thể tốt hơn, Tử Linh, người trước hết kính Hàn Lập đạo hữu một li đi, một khi nhập Ma cung, cho dù trước kia có quan hệ gì, chén rượu này cũng là chặt đứt mọi quan hệ đi.” Hô Khanh Lôi nhẹ nhàng bâng quơ nói, tựa hồ căn bản không hỏi hàn lập cùng vị sủng thiếp này có quan hệ gì.

Nghe lời này, Tử Linh một chút ngưng trệ, miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười.

Bên canh một Ma cung thị nữ lập tức đem một cái mâm đưa tới trước mặt nàng này. Trong mâm đặt một chén rượu xanh biếc.

Tử Linh cúi đầu nhìn chén rượu, mái tóc nhất thời che hơn nửa khuôn mặt, làm cho không người nào biết được vẻ mặt lúc này của nàng, thân hình dừng lại một lát, liền chậm rãi vươn cánh tay trắng ngần, nhẹ nhàng cầm bầu rượu. Trong đại điện có một chút không khí khẩn trương, thấy hành động này của nàng, nhất thời buông lỏng xuống.

Mộc quan lão giả vẻ âm lệ trên mặt cũng dần dịu xuống.

Hàn Lập lẳng lặng nhìn Tử Linh rót xong chén rượu, sau đó đưa tay ngọc nâng chén rượu lên trán, không nói một lời nhẹ nhàng đi tới.

Tử Linh một chút khác thường biến mất, một lần nữa thần thái trở nên lạnh nhạt, trong phút chốc nhìn Hàn Lập với một con mắt xa lạ.

Hàn Lập khoé miệng một chút co giật nhưng lập tức khôiphục bình tĩnh. “Hàn đạo hữu, thỉnh ẩm đạo hữu chén rượu nhạt!” Tử Linh thanh âm lạnh lẽo xa cách, thần tình đờ đẫn cực kì, dường như chỉ là một thể xác dang nói chuyện. Trong điệ n mọi người nghe xong, ít nhiều sinh ra một chút thương tiếc, ai! ….

Hàn Lập nhìn chén rượu trong gang tấc, không hề nhận chén rượu, ánh mắt lại dần nhìn theo chén rượu, cánh tay, thân thể, cuối cùng dừng lại tai khuôn mặt kiều diễm. Hai mắt hắn chẳng biết khi nào lại híp lên!

Lúc này, không khí mới thoải mái một chút lại chợt ngưng trọng hẳn lên. Hàn quang trong mắt Mộc quan lão giả chợt loé lên. Bên này, Hướng Chi Lễ tựa hồ cảm ứng được, liếc mắt nhìn Hô lão ma một cái, lông mày khẽ nhí, mà Phong lão quái nhìn Hàn Lập cùng Tử Linh, qủy dị cười hắc hắc, nhìn không ra trong lòng rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.

Còn lại Nguyên Anh tu sĩ, vẻ mặt cũng khác nhai, nhưng trong đó tự nhiên nhiều người lấy làm vui sướng khi người khác gặp hoạ.

Hàn Lập khoát tay, đột nhiên đem chén rượu trong tay Tử Linh một ngụm uống đi.

Cử động kia của hắn làm mọi người trong đại điện nhất thời ngẩn ra. Hô Khánh Lôi hai hàng long mày nhướng lên nhưng lập tức khôi phục bình thường.

Tử Linh khuôn mặt đờ đản hiện lên một tia phức tạp, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Hàn Lập trong chốc lát, rồi không nói gì tiếp nhận chén rượu, chậm rãi xoay người mà đi.

“Chậm đã! Nếu tại hạ không nhìn lầm, Tử Linh cô nương trong cơ thể dường như có cấm chế!” ngay tại lúc mọi người nghĩ rằng, dựa vào uy thế của Hô Khánh Lôi, mọi việc sẽ ổn thoả thì Hàn Lập lại bình tĩnh mở miệng.

Tử Linh nguyên bản đang muốn quay về thân thể chợt chấn động, gót sen không tự chủ được đứng lại tại chỗ.

Cả toà đại điện nháy mắt lạnh ngắt như tờ, mỗi người không khỏi chậm chạp hô hấp, một cây châm rớt xuống cũng có thể nghe được tiếng động.

“Hàn đạo hữu, ngươi có lẽ đã uống nhiều quá. Nhưng cũng đừng rượu không say những người tự say!” Hô khánh Lôi trên mặt một chút biểu tình cũng không có, đem một chén rượu thong dong ẩm nhưng lại nói ra một câu như vậy. Trong lời nói dường như đã bất mãn cực kì.

“Hô huynh cứ việc an tâm, Hàn mỗ mắc dù có uống hai chén nhưng vẫn tỉnh táo vô cùng, cũng không đén mức hồ ngôn loạn ngữ”

Hàn Lập ánh mắt chớp động, khẽ cười đứng lên. “Tử Linh, ta hỏi người một câu, ngươi cảm thấy Hàn đạo hữu say hay không? ”

Hô Khánh Lôi cúi đầu nhìn một xích hồng chỉ hoàn trên bàn tay, không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.

Tử Linh nghe được lời này, thần sắc trong nháy mắt biến đổi mấy lần, đôi môi mọng đỏ khẽ mấp máy, tựa như nói điều gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Hô Khánh Lôi tựa như cảm nhận thậy sự lưỡng lự trong lòng Tử Linh, ngẩng đầu nhìn lại.

Kết quả là toàn bộ moi người đều nhìn nét mặt Mộc Quan lão giả, bị dọa nhảy dựng lên, trong lòng ẩn ước lạnh lẽo.

Vì Hô lão ma tuy thần sắc vẫn như trước nhưng trên mặt đã xuất hiện một tầng hắc khí nhàn nhạt, đồng thời đôi mắt của lão chẳng biết đã đỏ ngầu từ lúc nào, lóe lên những tia hàn quang, căn bản không hề giống mắt của loài người.

"Hô đạo hữu, ngươi... " Hướng Chi Lễ đứng bên cạnh định nói gì đó nhưng bị giọng nói lạnh như băng của mộc quan lão giả ngắt lời.

"Cho dù người này là do Hướng huynh dẫn đến nhưng ngươi cho rằng ta bị người khác ngồi lên tận đầu mà vẫn phải giả như không biết sao? Nếu hôm nay hắn không cho ta một lời giải thích hợp lý thì đừng hòng rời khỏi đây. " Hướnh Chi Lễ nghe xong lời này cũng chỉ có thể cười khổ, không hề tiếp tục khuyên bảo Hô lão ma nữa mà quay lại lắc đầu với Hàn Lập:

"Hàn sư đệ, ngươi hẳn là biết rõ việc mình đang làm. Việc này Hưỡng mỗ không thể giải quyết hộ ngươi được rồi. Ngươi tự cân nhắc xem nên trả lời Hô huynh thế nào đi! Ta nghĩ sư đệ hẳn là có lời muốn nói với Hô huynh. " Nói xong lời này, Hướng Chi Lễ không nhìn hai người nữa, khẽ ngả người về phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Tuy Hướng Chi Lễ không nói thêm điều gì nhưng Hàn Lập vẫn có thể nghe trong lời của Hướng Chi Lễ có ẩn chứa một chút ý nói đỡ.

Dù sao đó cũng là tu sĩ Hóa Thần kỳ, Hướng lão nhân hiển nhiên là không muốn xung đột trực tiếp với Hô lão ma.

Cho nên lão điểm tỉnh hắn vài câu rồi chỉ có thể đứng ngoài.

Hàn Lập mỉm cười, quay đầu về phía Tử Linh hỏi:

"Tử Linh cô nương, ta và ngươi cũng coi như là đã quen biết nhiều năm. Cũng có thể coi là một trong số ít hảo hữu của Hàn mỗ. Trong cơ thể ngươi có ẩn chứa cấm chế nên có thể là bị ép buộc. Hàn mỗ tuy không muốn đắc tội Hô đạo hữu, nhưng cũng không thể lạnh lùng để mặc ngươi được. Bất quá bây giờ hy vọng đạo hữu có thể trả lời ta một câu chân thật. Đạo hữu có thật sự muốn gả làm thiếp cho Ho huynh hay không? Nếu là cam tâm tình nguyện thì tại hạ tất nhiên sẽ không việc không đâu nữa. Nhưng nếu là không muốn... " Hàn Lập không nói hết câu nhưng ý tứ trong lời nói đã biểu lộ rất rõ ràng.

"Ta... " Trên mặt Tử Linh tràn đầy vẻ vui mừng, lưỡng lự, vô lực đan xen lẫn nhau. Giống như muốn nhanh chóng trả lời nhưng không biết mở miệng nói thế nào.

'Không cần hỏi nàng. Phàm là người đã tiến vào Ma cung, có muốn hay không muốn trở thành thị thiếp bản tôn hay không còn do nàng làm chủ sao? Hơn nữa cho dù nàng không muốn thì ngươi sẽ làm gì. Chẳng lẽ muốn dùng sức mạnh mang nàng rời khỏi bản ma cung hay sao? " Hô Khánh Lôi cười lạnh, trong lời nói tràn đầy vẻ châm chọc.

"Quả nhiên như vậy! Việc này là sự thật. " Hàn Lập khẽ thở dài nhưng câu xác định cuối cùng tựa như là hỏi lại Tử Linh.

"Mấy năm trước ta vô ý để lộ khuôn mặt thật, sau đó bị mấy vị trưởng lão Thiên Ma tông liên thủ bắt giữ rồi giải lên núi. Vì thế tất nhiên là chưa từng nói tự nguyện. " Ánh mắt Tử Linh dừng lại trên người Hàn Lập, thấy hắn hiện giờ đã là Nguyên Anh hậu kỳ đại thành, đối mặt với chủ nhân Ma cung khiến mình sợ hãi mà vẫn rất thong dong, không hiểu làm sao trong lòng lại nóng bừng lên, cắn răng nói ra tình huống thực tế.

Nghe được lời Tử Linh, Hô Khánh Lôi chỉ cười lạnh không nói. Những tu sĩ khác trong điện cũng không hề lộ vẻ khác thường nào.

Nếu như loại chuyện dùng sức mạnh cướp đoạt nữ tu là do chính đạo làm thì có lẽ còn chịu chút chỉ trích. Những đối với ma đạo và một số tán tu bàng môn, chuyện này quá bình thường.

Mà tu sĩ có thể tới Ma cung tất nhiên là chẳng có quan hệ gì với chính đạo, chẳng trách được lại thờ ơ như vậy.

" Có những lời này của Tử Linh cô ngương là được rồi. Hô huynh cũng không nên tức giận. Tại hạ hoàn toàn không có ý đối địch với đạo hữu. Trên thế gian này, bất cứ điều gì cũng có thể trao đổi, không biết tại hạ dùng điều kiện gì mới có thể đổi lấy tự do của Tử Linh. " Hàn Lập sau khi khẽ gật đầu với Tử Linh, không ngờ lại nói nói như vậy với mộc quan lão giả. Giống như không nhìn thấy vẻ mặ bất thiện của lão vậy.

"Trao đổi? Bằng vào ngươi? " Hô Khánh Lôi ngẩn ra rồi trên mặt lập tức lộ vẻ cổ quái. "Sao vậy? Hô huynh cảm thấy tại hạ không xứng sao? " Hàn Lập bất động thanh sắc nói.

"Đúng vậy. Bằng vào ngươi cũng muốn trao đổi với lão phu! cho dù ngươi mạnh hơn tu sĩ tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ một chút nhưng trong mắt ta, ngươi cũng chẳng là cái thá gì cả. Ngươi cho rằng ngươi được Hướng đạo hữu mang tới đây thì ngươi có thể ngang vai với Hô mỗ sao? Huống hồ trên thế gian này có bảo vật nào có thể khiến Hô mỗ động tâm đây? Đúng rồi nghe nói ngươi có hai kiện linh bảo. Chỉ cần Hô mỗ muốn, thì giết ngươi xong, hai kiện linh bảo này chẳng phải thuộc về Hô mỗ sao? " Hô Khánh Lôi âm trầm nói. ĐỒng thời trên thân thể hiện lên một tầng ô quang, ngưng trọng giống như đã ngưng thành thực chất. Có vẻ như đã động sát tâm với Hàn Lập.

"Linh bảo xem ra là Hướng đạo hữu nói cho Hô huynh rồi. Những không biết Hướng đạo hữu có nói cho đạo hữu chuyện Diệt Tiên Châu không? Hơn nữa ngươi thật sự đã giao cho ta toàn bộ tư liệu về không gian tiết điểm sao? Hô đạo hữu cho rằng khi ta có Diệt Tiên Châu còn có thể giết ta rồi thi triển sưu hồn thuật sao? " Ánh mắt Hàn Lập chớp hai cái một cách quỷ dị, môi bỗng nhiên khẽ nhúc nhích truyền âm cho mộc quan lão giả.

Hô lão ma vốn đang dữ tợn vừa nghe xong lời này liền biến sắc. Ánh mắt băng hàn nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, không nói được lời nào.

"Phong đạo hữu, tiểu tử này thật sự có Diệt Tiên Châu sao? "

Sau đó, bên tai Phong lão quái bỗng vang lên giọng nói của Hô lão ma.

Chỉ là không biết lão ma này thi triển bí thuật gì mà rõ ràng môi không nhúc nhích chút nào những vẫn có thể truyền âm một cách thần không biết, quỷ không hay. Cho dù là thần thức cường đại của Hàn Lập cũng không thể phát hiện ra điều gì khác thường.

Đọc truyện chữ Full