TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1258: Đi khắp thiên hạ

Trong mộc hạp là một lục sắc ngọc giản tàn khuyết, dùng thần niệm đảo qua tuy rằng không có khả năng lĩnh ngộ nhưng hẳn không phải là đồ giả.

Hàn Lập đem hai vật này thu lai, đoạn quay sang cười với đồng tử: “Nếu đạo hữu đã nói vậy thì tại hạ cũng sẽ dùng bí thuật chậm rãi đem sự gắn kết giữa nguyên thần đạo hữu và Hư Thiên Đình chặt đứt. Chẳng qua quá trình này chỉ sợ cần tiêu tốn hơn chục năm, đạo hữu cũng đừng quá mức nóng vội.”

“Điều này là tất nhiên, lão phu chỉ cần trước khi đạo hữu phi thăng khôi phục lại sự tự do cho lão phu là được.” Đồng tử tựa hồ cũng rất vừa lòng với câu trả lời của Hàn Lập, nói xong thì thân hình cũng mờ dần rồi biến mất.

Hàn Lập trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau thì há miệng phun ra một cỗ thanh hà trùm lên tiểu đỉnh.

Đỉnh này ở trong hà quang nhanh chóng nhỏ lại rồi bay vào trong miệng Hàn Lập.

Cơ hồ cùng lúc đó, Nguyên Anh ở trong người bỗng mở to hai mắt. Thanh sắc tiểu đỉnh sau khi được thu vào cơ thể đã hiện ra trước mặt Nguyên Anh.

Nguyên Anh nhanh chóng kháp quyết, cả người bùng lên thanh sắc linh quang trùm lấy cả tiểu đỉnh, cả hai được linh quang bao bọc, không thể thấy rõ tình hình bên trong.

Bên ngoài, vẻ mặt Hàn Lập không đổi sắc, động quang của hắn lại nhanh hơn vài phần, trong chớp mắt đã biến mất phía cuối chân trời.

Sau đó không lâu, tại các tu tiên chi địa ở Nhân giới luôn xuất hiện một gã tu sĩ thần bí chuyên thu thập một ít bảo vật cùng bí thuật pháp quyết có tác dụng phòng hộ và không gian thần thông.

Chỉ là tu sĩ thần bí này có nhãn giới cực cao, nên những lần ra tay cũng rất ít ỏi. Lại thêm hành động gọn gàng, mỗi lần xuất hiện thì đều thay đổi dung mạo và y phục, người này cho dù là ép mua hay bài trừ cấm chế lẳng lặng cầm đi thì đều không thể tìm kiếm truy tung.

Mọi người biết tu sĩ thần bí này thần thông sâu không lường được, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ đứng trước người đó cũng không khác nào một hài tử không có sức phản kháng. May mắn là người này chỉ coi trọng bảo vật, chứ không đả thương người.

Cho nên các tông môn mất đi bảo vật và pháp quyết mặc dù thế lực có lớn nhưng do sợ hãi thần thông của đối phương nên ngược lại không dám truy xét tìm kiếm kẻ xâm nhập mà chỉ có thể tự than không may.

Còn đối với tu sĩ bình thường thì đương nhiên không biết đến vị tu sĩ thần bí này.

Thời gian cứ như vậy trôi đi…

Bảy mươi năm sau, tại Thiên Sa đại lục, trên một tòa núi cao không rõ tên, tu sĩ thần bí kia đang đứng trên không trung nhìn về phía hai lão giả phía sau.

Hai lão giả đứng đối diện với một trung niên nho sinh, mặc một thân hắc bào.

Hai lão giả kia một là Nguyên Anh sơ kỳ, một là Nguyên Anh hậu kỳ - có thể coi là đỉnh cấp tồn tại ở Thiên Sa đại lục.

“Không cần biết các hạ là ai, nhanh đem Kim Thước Hoàn đánh cắp giao ra đây. Các hạ có thể xâm nhập vào trọng địa của bổn tông rồi mang bảo vật rời đi, như vậy ít nhất cũng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, vậy sao lại làm ra chuyện này?” Một lão giả mày rậm âm lãnh hỏi.

Tốc độ phi độn của đối phương cũng không quá nhanh, cho nên sau một phen truy đuổi thì hai người bọn họ đã đuổi kịp, chỉ là mê vụ quanh đối phương quá nồng khiến hai người không thể nhìn thấu tu vi người này, trong lòng cảm thấy kỳ quái cho nên vẫn chưa lập tức động thủ.

Tu sĩ thần bí khẽ nhấc tay ném ra một vật về phía lão giả.

Lão giả ngẩn ra, nhưng vẫn giơ tay hư không trảo lấy vật này.

…Là một túi trữ vật.

Vẻ mặt lão giả không khỏi lộ ra sự nghi hoặc.

“Kim Thước Hoàn đối với ta có đại dụng, linh thạch trong túi này coi như để mua bảo vật này.” Tu sĩ thần bí không đổi sắc mặt, thanh âm khàn khàn.

“Thúi lắm! Kim Thước Hoàn là trấn tông chi bảo của bổn tông, cho dù có trả nhiều linh thạch hơn nữa thì bổn tông cũng không bán.” Lão giả kia đầu tiên thấy trong túi có nhiều linh thạch đã kinh ngạc, lại nghe đối phương nói vậy thì giận tím mặt.

“Nếu như vậy thì tại hạ cũng không còn cách nào khác, bảo vật này nhất định ta sẽ không trả lại.” Thần bí tu sĩ thản nhiên nói.

“Hừ, vậy đạo hữu cũng để lại mạng mình đi.” Một lão giả mắt ưng khá bỗng nhiên âm trầm nói, từ trong miệng bắn ra một đạo hồng mang, bắn trực tiếp tới đỉnh đầu tu sĩ thần bí.

Vừa thấy đối phương không muốn trả lại bảo vật thì một gã tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đã xuất thủ không chút lưu tình.

Chỉ là một màn bất khả tư nghị xuất hiện.

Tu sĩ thần bí phía đối diện dường như không thấy sự việc phát sinh, chỉ là một đoàn hôi sắc quang hà bỗng nhiên xuất hiện cuốn về phía trước.

Hồng mang bị hôi quang vây lấy thì lập tức chấn động, linh quang tán loạn lộ ra nguyên hình là một thanh tiểu kiếm xích hồng đang lập lòe hàn mang.

Lúc này tiểu kiếm đang quay tròn trong hà quang, nhưng tựa hồ không thể thoát ra.

Lão giả mắt ưng thấy cảnh này thì cả kinh, hắn cũng đã mất đi sự liên hệ thần niệm đối với phi kiếm. Lão giả mày rậm đứng bên cạnh thấy tình thế không ổn cũng hét lớn một tiếng, từ trong tay áo bẩn một khối kim quang…

Vật ấy vừa xuất hiện đã điên cuồng biến lớn, hóa thành kim sắc cự chuyên to đến mấy trượng, lão giả nhanh chóng kháp quyết ra lệnh cho nó hạ xuống phía đầu tu sĩ thần bí.

Tu sĩ thần bí phía dưới cũng ồ lên một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhíu, liền phất tay chỉ lên trên đầu một cái.

“Phốc!” một cỗ hôi sắc quang mang cuồn cuộn bay lên ngạnh kháng kim chuyên.

Kim chuyên vừa tiếp xúc với hôi quang thì linh quang trên bảo vật này cũng lập tức toán loạn, nhanh chóng thu nhỏ lại, mất đi khống chế.

Tu sĩ thần bí lúc này mới khẽ phất tay, kim chuyên cùng tiểu kiếm vốn mất đi sự khống chế lại lập tức rơi vào trong tay hai lão giả.

Lão giả mắt ưng không suy nghĩ nhiều liền trảo một trảo về phía Hàn Lập

Nhất thời một đại thủ hiện ra, nhanh chóng chụp tới, định một kích diệt sát tu sĩ thần bí.

Nhưng người này chỉ nhẹ nhàng đưa ra một ngón tay.

Kim quang lóe lên, một đạo kiếm khí kim sắc trong nháy mắt đã ném đại thủ này thành hai nửa, hóa thành nhiều điểm bạch quang rồi tiêu thất.

Lão giả mắt ứng thấy vậy thì sắc mặt trở lên trắng bệch.

Mà tu sĩ thần bí lúc này trong tay lại xuất hiện hai kiện bảo vật, nhìn về phía hai người lạnh lùng nói:

“Nếu là thêm hai kiện bảo vật này, không biết hai vị đạo hữu có nguyện ý trao đổi.”

Trong lòng hai lão giả trầm xuống, bọn họ thực sự không cam tâm, nhưng thấy đối phương có thể trực tiếp đánh tan bí thuật khống chế bảo vật của bọn họ thì cũng không còn cách nào khác. Hào quang kia là thần thông nghịch thiên gì vậy?

Hai người nhất thời không ai lên tiếng.

Tu sĩ thần bí thấy vậy thì cười hắc hắc, đột nhiên ném hai kiện bảo vật tới chỗ hai lão giả, cả người lóe lên linh quang rồi hóa thành một đoàn thanh hồng rời đi.

Hai lão giả thấy vậy thì ngẩn ra, vội vàng bấm quyết đem bảo vật trước mặt thu lại, sau đó cứ đứng nhìn độn quang rời đi.

“Sư huynh, chúng ta không đuổi theo sao?” Một lúc lâu, lão giả mày rậm chần chờ một chút rồi hỏi.

“Đuổi theo? Đối phương rõ ràng là đã hạ thủ lưu tình, chẳng lẽ còn không thức thời, đuổi theo tiếp để dẫn động sát khí của đối phương?” Lão giả mắt ưng bất đắc dĩ nói.

“Nhưng Kim Thước Hoàn chính là trấn tông chi bảo, chúng ta cũng cần một lời giải thích cho mọi người trong môn.” Lão giả mày rậm còn cảm thấy không cam lòng.

“Có gì để giải thích, ai bảo ta và ngươi thần thông không bằng người. Tu tiên giới nguyên bản lấy lực lượng làm đầu. Kim Thước Hoàn cũng không phải là vật bổn tông, mà là sư tổ đoạt được từ môn phái khác, hiện tại bị người khác cướp đi thì cũng chỉ trách chúng ta không may. Chúng ta trở về, lưu lại mạng này để còn chống đỡ tông môn.” Lão giả mắt ưng cười khổ một tiếng, lập tức hóa thành đột đạo hồng quang bay ngược lại.

Lão giả mày rậm thở dài một hơi rồi cũng đồng dạng hóa thành một đạo độn quang bay theo.

Ở một chỗ khác, tu sĩ thần bí kia phi độn dược mấy vạn dặm thì độn quang bỗng nhiên dừng lại.

Từ trong độn quang truyền đến âm thanh bạo hưởng, thanh sắc linh quang trên người tu sĩ này đang lưu chuyển không ngừng, dung mạo nhanh chóng biến đổi thành một thanh niên có dung mạo bình phàm.

Đây chính là Hàn Lập!

Lúc này từ trong tay áo hắn bỗng xuất hiện một viên hoàn kim quang sáng lạn đang không ngừng quay tròn, trong chớp mắt huyễn hóa ra vô số huyễn ảnh – quả là thần diệu vô cùng.

“Bảo vật này đơn thuần nói đến công năng phòng hộ đã có thể xếp vào hàng ba bảo vật đứng đầu trong số những bảo vật gần đây ta thu thập.” Hàn Lập cảm thấy rất hài lòng, vẻ mặt tươi cười.

“Thời gian cũng không còn nhiều. Hàn đạo hữu cũng nên trở về một chuyến. Vạn nhất không gian tiết điểm kia băng toái thì quả là hối hận không kịp.” Từ trong tay áo Hàn Lập truyền ra âm thanh của đồng tử.

“Việc này không cần đạo hữu nhắc nhở thì ta cũng đang chuẩn bị quay về. Những năm gần đây tuy lấy được một ít bảo vật cùng bí thuật, nhưng trừ bỏ bốn năm thứ thì toàn bộ đều không khiến ta hài lòng. Đại đa số là hữu danh vô thực. Phỏng chừng sau khi tiến vào không gian tiết điểm sẽ không có bao nhiêu tác dụng.” Sắc mặt Hàn Lập bỗng trầm xuống, thanh âm cũng hạ xuống.

“Cũng không thể nói như vậy. Ngươi có trong tay Bát Linh Xích và nhiều bảo vật khác đương nhiên sẽ không để những thứ này vào mắt. Huống hồ trong những năm gần đây ngươi đối với Kim Khuyết Ngọc Thư cũng có lĩnh ngộ ít nhiều, mấy thứ này không biết chừng một lúc nào đó có thể cứu ngươi một mạng.” Đồng tử thản nhiên nói.

“Có lẽ vậy!” Hàn Lập không nói đúng cũng chẳng nói sai, mà hắn chỉ thu lại bảo vật.

Đồng tử cũng không biết được thu hoạch lớn nhất trong mấy năm nay của hắn không phải là tìm được các bảo vật hay thứ gì trên Kim Khuyết Ngọc Thư mà là thứ khác….

Đọc truyện chữ Full