TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1275: Thanh lang, xích mãng, báo cầm

“Trương đầu lĩnh và phu nhân, Liễu Thị huynh đệ ta đều đã gặp qua. Nếu không tinh thông Kim Cương Quyết thì cũng có thể dùng người này một chút, nhưng hiện tại vì để nắm chắc đoạt được mấy kiện đồ vật kia nên phải cần thêm nhân tuyển. Dù sao khi tu thành Kim Cương Quyết tầng thứ ba thì cũng không sợ linh khí cấp thấp công kích, hơn nữa người này lực lớn vô cùng, là người giúp sức phù hợp nhất. Nếu đổi lại là những người khác thì tỷ lệ thất bại cũng không nhỏ, mà một khi kinh động đến yêu thú trông coi bảo vật thì chúng ta tuyệt không có cơ hội hạ thủ lần hai. Phu nhân chẳng lẽ không muốn Phan sư đệ về sau không có hy vọng Kết Đan sao?” Cẩm bào nam tử nói.

“Tần tiên sư nói như vậy cũng có lý, cho dù người này thực sự có tiềm lực trở thành hỏa lão thứ hai, nhưng so với việc Thanh nhi về sau Kết Đan thì cái nào nặng, cái nào nhẹ ta vẫn biết được.” Phu nhân khẽ thở dài một hơi, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

“Phu nhân làm như thế mới thực sáng suốt! Lần thú triều bạo này chính là cơ hội tốt nhất.

Yêu thú trông coi vật kia tuyệt không thể khinh thường, cho nên việc này phải cần có người luyện thể, mặc dù nhất định sẽ có nguy hiểm nhưng cũng không nhất định gặp chuyện không may.

Chỉ cần sự tình làm xong thì Tần mỗ sẽ không bạc đãi hắn, mà hắn cũng sẽ không sinh ra lòng oán hận đối với phu nhân.” Cẩm bào nam tử trong lòng buông lỏng, nở nụ cười.

“Tần tiên sư pháp lực cao cường, khi có được vật kia tuyệt đối Kết Đan không thành vấn đề, về sau còn cần ngươi chiếu cố tiểu nhi một chút.” Phụ nhân không nói tiếp lời đối phương, ngược lại tươi cười nhắc đến ái tử của mình.

“Ha ha, tư chất Phan Tiễn đệ cực tốt, không hề thua kém ta. Ta có thể Kết Đan thì việc ấy không thành vấn đề, phu nhân cứ yên tâm.” Cẩm bảo nam tử nhìn lam bào thanh niên, ôn hòa nói.

Phan Thanh rất biết điều, vội vàng hướng vị sư huynh thi lễ một cái, trong miệng liên tục nói cảm ơn.

Cẩm bào thanh niên ngồi xuống nhìn những nam nữ trẻ tuổi hiểu ý cười.

Trong lúc nhất thời không khí có vẻ cực kỳ hòa hợp.

Hàn Lập tự nhiên không ngờ mình vừa mới từ Nhân Giới lên thì đã bị những người này tính kế.

Thật không biết có phải hắn được sao Thiên Sát chiếu hay không, nếu biết việc này thì hắn cũng chỉ có thể dở khóc dở cười mà thôi.

Chính là một số phàm nhân và vài tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thế nhưng lại lợi dụng một vị tu sĩ Hóa Thần Kỳ như hắn, quả thực không biết sống chết mà. Cho dù hiện tại pháp lực hắn không còn nhưng cũng có thủ đoạn để dễ dàng gạt bỏ bọn họ.

Hiện giờ hắn tự nhiên không biết chuyện ở Thiên Đông Thương cho nên vừa ly khai tiểu viện liền đi theo đám người đại hán mặt sẹo.

Sau đó không lâu Hàn Lập nhận được chức phó lĩnh đội, tự nhiên liền có người không phục.

Nhưng trước mặt mọi người Hàn Lập lại có một chút thần lực khiến ai cũng đều kinh hãi im lặng.

Hàn Lập cũng bởi vậy mà được phân cho một gian phòng yên tĩnh, không cần phải chen chúc cùng những người khác.

Mấy ngày tiếp theo hắn lẳng lặng trong phòng nghiền ngẫm pháp quyết Kim Cương Quyết tầng thứ năm.

Nguyên bản dựa theo phương pháp tu luyện Minh Vương Quyết, chính là dùng pháp lực cơ thể hiệp trợ tu luyện, nhưng hiện tại sửa thành Kim Cương Quyết nên nhất định phải dùng linh khí quán thể.

Phương pháp tu luyện xa lạ như thế cho nên trước tiên không thể không tìm hiểu, rồi sau đó mới thật sự bắt tay vào tu luyện.

Nhưng đến ngày thứ ba Hàn Lập lại ly khai khách điếm một chuyến, không biết đi đâu mà nửa ngày sau mới về.

Ngoại trừ một số người để ý thì phần lớn thậm chí không biết Hàn Lập đã từng đi ra ngoài.

Tới ngày thứ bảy, theo thói quen Hàn Lập đang ở trên giường nhắm mắt, bỗng nhiên một tiếng động thật lớn từ ngoài phòng truyền đến, làm cho cả khách điếm đều rung động.

Hàn Lập cả kinh mở hai mắt ra.

Tiếng oanh long long vang lên liên miên không ngừng, trong thành thị lại vang lên những tiếng hò hét, dường như tất cả các nơi trong thành đều biết.

Hàn Lập nhướng mày, không nói hai lời đẩy cửa phòng đi ra.

Chỉ thấy ở phía tây viện đã xuất hiện một đoàn kỵ sĩ hộ vệ, ai cũng cầm binh khí ra khỏi phòng, trên mặt ẩn chứa sự hưng phấn dị thường cùng vẻ chờ mong, mà cũng có người lộ ra vẻ sợ hãi.

“Vội cái gì, cho dù thú triều tới đây thì đợt thứ nhất cũng không tới lượt chúng ta, cả đám cứ về phòng nghỉ ngơi đi. Đến phiên chúng ta thì lúc đó không còn nghỉ ngơi được đó.” Một thanh âm mạnh mẽ từ trong viện truyền ra, lớn tiếng mắng chúng hộ vệ đang hỗn loạn.

Những hộ vệ kia vừa nghe đại hán mặt sẹo hét lên thì nhất thời thành thật vào lại phòng, Hàn Lập thấy vậy thì cười.

Nghe nói Trương Điều đảm nhiệm vị trí lĩnh đội đã hơn mười năm, nên có thể thấy được uy tín rất lớn.

“Hàn huynh đệ ngươi trước tiên theo ta quan sát quy mô và chủng loại của đợt thú triều này. Cho dù là đại thú triều thì trong đó cũng có yếu có mạnh.” Trương Khuê liếc Hàn Lập một cái rồi đi tới nói.

“Nếu Trương huynh đã nói như thế thì Hàn mỗ tự nhiên vui lòng.” Hàn Lập ngẩn ra nhưng lập tức cười đáp ứng.

Thật ra hắn mặc dù không để tâm đến một số loại yêu thú cấp thấp tạo thành “Thú triều”, nhưng trong lòng cũng có vài phần tò mò.

Hiện giờ có thể được mở rộng tầm mắt thì sẽ không từ chối việc này.

Hai người đi đến ngã tư đường ở ngoài khách sạn. Lúc đó bên ngoài hoàn toàn bất đồng, nguyên bản ngã tư đường hối hả đã sớm trở nên vắng người, mà những người đang đi thì cũng có bộ dáng vội vàng khẩn trương.

Ở ngã tư đường có thể thấy được một vài quái thú đang kéo xe chạy như điên, ngoại trừ thú xe này thì bên ngoài Thiên Đông Thương còn có một người cưỡi độc giác cự lang chạy trước. Đây là kỵ sĩ mặc phục sức của vệ binh, một bên vừa chạy như bay vừa lớn tiếng tuyên bố thú triều đến và lệnh cho toàn thành giới nghiêm.

Mà trong mệnh lệnh cũng nói người luyện thể cùng binh lính trong thành phải thành thật đúng một chỗ, không được tự ý ra ngoài gây cản trở việc chống cự thú triều, nếu không sẽ giết không tha.

Ngay khi Hàn Lập cùng Trương Khuê cưỡi một độc giác cự lang hướng về phía tường thành gần nhất chạy đi thì ở một tháp cao, một gã đại hán mặc tử bào đang chắp tay sau lưng yên lặng nhìn ra cửa sổ, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Đột nhiên cửa phòng mở ra, một gã giáp sĩ mặc áo giáp màu xanh bước nhanh đến quỳ xuống trước tử bào đại hán, dùng thanh âm trầm thấp nói:

“Khởi bẩm Tôn chủ, hiện tại đã xác định đàn thú xâm phạm chia làm ba đợt. Theo thứ tự là Phỉ Thúy thảo nguyên, thanh lang thú ở hắc lang sơn mạch và một số mãng thú cùng cầm thú.” “Quả nhiên ba đàn thú này tấn công, lần này có phiền toái lớn đây. Nếu là đàn thú Thanh Lang thú hay Xích Mãng thú cũng đã hơn ba trăm năm không tạo thành thú triều, chỉ sợ số lượng hiện tại rất kinh người, mà hiện tại lại có thêm cầm thú nên càng khó giải quyết hơn. Lực lượng đối không của bổn thành tuy rằng yếu nhưng đã đến các thành thị mượn một đám cường cung tới. Nhưng tên nỏ bình thường thì không có bao nhiêu tác dụng với cầm thú.” Tử bào địa hán khẽ thở dài một hơi, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, có vài phần lo âu.

“Đại nhân không phải là đã đặt làm một đám tên nỏ mới sao? Bằng vào tính chất đặc biệt của nó thì hẳn là có thể bảo vệ không trung. Huống chi lần này còn có các tu sĩ hiệp trợ. Bọn họ cũng có thể phi hành, là trợ lực phòng không rất tốt.

Có bọn họ hiệp trợ thì số cầm thú này hẳn là không thành vấn đề.” Giáp sĩ nói vài lời an ủi.

Hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, ngươi đem những tu sĩ kia an bài một chỗ, chuyên môn giám thị động tĩnh của cầm thú. Thanh Lang và Xích Mãng thú thì giao cho luyện thể sĩ và binh lính bình thường ứng phó là được. Đúng rồi, lực lượng chiêu binh cũng nên sắp xếp chỉnh đốn và thay phiên nhau thủ vệ.” Tử bào đại hán lại ra lệnh.

“Vâng, đại nhân!” Giáp sĩ đáp ứng một tiếng rồi lui ra đi làm nhiệm vụ.

Tử bào đại hán nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm.

Hàn Lập đứng ở chỗ xa trên thành, tuy rằng thần sắc bình tĩnh nhưng nội tâm lại có chút rung động.

Chỉ thấy phía ngoài tường thành mấy chục dặm, nguyên bản đất màu vàng đã bị biến thành một mảnh màu xanh không trông thấy đoạn cuối. Tựa hồ như biển cả bao phủ, nếu nhìn kỹ thì thấy đó toàn là lang thú màu xanh hình dáng lớn nhỏ không đều, con nào cũng đều lộ ra răng nanh dữ tợn.

Số lượng lang thú nhiều không đếm xuể, không thể đoán được có bao nhiêu vạn con. Nhưng chúng lại không ngừng gào thét, dường như đang truyền tin tức gì cho nhau.

“May mắn đây vẫn chỉ là Thanh Lang thú bình thường, nếu là đụng tới Hồng Lang hoặc Hoàng Lang, thậm chí là Ngân lang hiếm thấy thì chỉ sợ chỉ bằng vào số lượng này thì xa thành đã không thể ngăn cản.” Sắc mặt Trương Khuê bên cạnh Hàn Lập có chút tái nhợt, âm thầm nắm tay lẩm bẩm nói.

“Ngân Lang!” Hàn Lập vừa nghe địa hán mặt sẹo nói lời ấy nhất thời vẻ mặt biến sắc.

“Như thế nào, chẳng lẽ Hàn huynh đệ trước kia chưa từng thấy qua Ngân Lang thú sao? Trong vài loại lang thú thì Ngân lang là loại khó đối phó nhất, một con Ngân lang bình thường có thể chống đỡ hơn mười con Thanh Lang. Trước kia trong một lần thú triều ta đã may mắn nhìn thấy loại lang thú này, nhớ lại cũng thấy sợ.” Đại hán mặt sẹo hơi có chút ngoài ý muốn giải thích.

Đọc truyện chữ Full