TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1277: Cuồng thú chi triều (2)

Tại trận, mọi người còn đang thất thần thì ngân giáp trung niên lại quát lớn một tiếng, đẩy nhanh tiến độ phân phát vũ khí.

Rốt cục cũng có người lại đây, Hàn Lập cũng có những hiểu biết sâu sắc hơn về lực lượng của nhóm luyện thể sĩ.

Bởi vì đại chiến sắp tới, nên tất cả các luyện thể sĩ kiệt ngạo bất tuân cũng cực kỳ phối hợp với nhau. Chỉ một lát công phu, đã chia ra làm mười đội, mỗi đội hai trăm người.

Chỉ riêng Thiên Đông thương hành đã có hơn hai trăm người, tất nhiên làm thành một đội.

Thanh niên tráng hán được phân làm đội hậu bị, nhưng thật ra luyện thể sĩ cùng quân đội tư nhân đều được phái lên trên tường thành, hiệp trợ lính thủ thành phòng ngự.

Nhắc tới thì cũng vừa khéo, không biết có phải nhóm người của Thiên Đông thương hành rất đáng chú ý hay không mà ngay nhóm thứ nhất đã có sự hiện hữu của bọn hắn.

Kể từ đó, hàn Lập cùng hai trăm hộ vệ Thiên Đông thương hành được phân lên trên tường thành thực hiện công tác thủ thành cùng với hơn ngàn lính canh lúc đầu.

Hàn Lập đứng ở trên tường thành nhìn về phía xa xa, chỉ thấy thanh sắc lang quần đã đình chỉ việc tru lên, chậm rãi kéo tới nơi này. Cả một vùng màu xanh phảng phất như Thanh sắc thảo nguyên đang di động, không nhìn thấy điểm cuối.

Nhiều thanh lang như vậy đang tiến đến, tiếng ‘xoạt xoạt’ liên tiếp vang lên, nhưng lại rát có nhịp điệu, bất giác cả lang quần toát lên một khí thế kinh người, khiến mọi người trên thành cảm thấy một cỗ áp lực rất lớn.

Sắc mặt của rất nhiều binh lính đã trở lên tái nhợt. Cũng không có ai còn tâm tư mà hô hào sĩ khí trước khi chiến đấu.

Đối với người bình thường mà nói, thành bị phá thì kết cục của bọn họ cùng người nhà trong thành là táng thân vào bụng sói. Nên cho dù rất sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết ngăn cản thú quần, liều mạng chống cự. Cho nên tại các nơi trên tường thành, các đội trưởng và quan quân cấp thấp chỉ hạ một vài mệnh lệnh tác chiến rồi không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng sẵn sàng nghênh địch.

Lang quần tiến tới cũng không tính là nhanh, nhưng cũng dần dần áp tới, ngày càng khép lại vòng vây.

Trong lang quần, có một số biến dị lang thú thân thể to gấp đôi thanh lang bình thường.

Loại biến dị lang thú này phân tán khắp nơi trong lang quần, tuy toàn thân cũng có màu đạm thanh sắc nhưng hai mắt mắt đã biến thành màu thúy lục đầy yêu dị, phảng phất như nó có linh tính nhất định.

Nhìn đến đây, Hàn Lập khẽ nhíu mày, nhóm lang thú này quả thực không dễ đối phó. Huống hồ, lúc này hắn cùng một đại hán cao to vạm vỡ khác đang phụ trách một đoạn tường thành phía sau. Kiến nghị này cũng là do Trương Khuê, đã từng trải qua mấy lần thú triều đề ra.

Hai người bọn hắn chỉ chuyên môn phụ trách bảo hộ người chỉ huy.

Dù sao nếu người này xảy ra chuyện thì công tác phòng thủ nhất định sẽ rơi vào hỗn loạn.

Cự hán vạm vỡ kia là một luyện thể sĩ của Thiên Đông thương hiệu, phương pháp tu luyện của người này khiến thân thể biến lớn, sinh ra cự lực. Thân người càng lớn thì khí lực càng kinh người, nghe nói hắn đã tu luyện đến cánh giới cực cao. Trước khi Hàn Lập tới thì hán chính là lực sĩ khỏe nhất trong Thiên Đông thương đội.

Hàn Lập đảm nhiện vị trí hộ vệ đội phó, trong những người không phục cũng có cả người này.

Chẳng qua khi Hàn Lập nâng lên một khối sơn thạch nặng cả ngàn cân rồi dễ dàng ném lên không trung thì khiến cả đám sợ hãi, tự nhận không bằng.

Hàn Lập đang cầm trong tay một thanh bối đao to dày, mà đại hán lại cầm một thanh lang nha bổng đặc chế dài hai trượng, hai người một tả một hữu đứng phía sau quan quân.

Người quan quân này tầm ba mươi tuổi, dáng người đơn bạc. Hắn trên người mặc áo giáp, bên có một ngọn trường kiếm. Khuôn mặt tuy bình thường, nhưng hai mắt lại tràn đầy thần quang, ẩn hiện một cỗ khí thế không giận mà uy.

Xem ra cho dù là quan quân bình thường thì cũng là một luyện thể sĩ không tồi.

Điều này cũng không có gì kỳ quái, phàm nhân tại Linh giới có thể tu luyện trở thành một luyện thể sĩ, quân đội có đến hơn phân nửa do những người này tổ hợp thành. Những người tu luyện luyện thể thuật tới mức cực hạn thì đều là những tồn tại đáng sợ, ngay cả tu sĩ cao giai cũng không nguyện ý trêu chọc.

Ánh mắt Hàn Lập không rời thú quần như đợt thủy triều màu xanh đang dâng lên kia. Chúng ngày càng áp sát tường thành, bỗng nhiên phía sau truyền ra một trận nổ, hơn trăm đoàn hỏa cầu thể tích lớn nhỏ từ trong thành bắn ra, công kích lên những con lang đi đầu.

Vô số tiếng nổ vang lên, mấy trăm đoàn hỏa cầu lao vào trong lang quần rồi bạo liệt, trong phút chốc đem hơn trăm con thanh lang đánh thành thịt nát, mất mạng tại chỗ. Tuy chỉ là hỏa diễm phổ thông nhưng những con thú phổ thông thế này cũng khó có thể chống cự.

Nhìn thấy cảnh này, thần sắc Hàn Lập khẽ động, liền quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cách không xa nơi tường thành, có một vật giống như máy ném đá tại nhân giới đang đặt ở đó, chừng hơn trăm cái.

Có rất nhiều binh lính đem từng khỏa viên cầu đỏ đậm đặt lên trên, sau khi người chỉ huy ra lệnh thì đồng loạt phóng thứ này lên, hóa thành từng khối hỏa cầu độc nhất vô nhị đánh xuống thú quần dưới thành.

Nhất thời lại có một đám thanh lang bị giết chết.

Chẳng thế mà chỉ sau hai ba đợt công kích đã tiêu diệt được gần hai vạn con thanh lang, uy lực quả không nhỏ. Điều này khiến Hàn Lập hết sức bất ngờ, nhưng ngay sau đó phát hiện loại công kích này đã dừng lại, không còn thấy hỏa cầu xuất hiện.

Biểu tình Hàn Lập lộ ra nét đăm chiêu, bầy sói phía xa xa lại tựa hồ như bị loại công kích này chọc giận, nó tru lên liên hồi, toàn bộ thú quần dưới sự chỉ huy của hơn mười con biến dị cự lang lập tức tràn lên.

Mặt đất rung chuyển liên hồi, cả trăm trượng ngắn ngủ đã bị lang quần vượt qua trong chớp mắt, lúc này chỉ còn cách tường thành hơn mười dặm, chúng bắt đầu mãnh liệt công kích.

Một đám thanh lang vọt lên trời, móng vuốt sắc như dao của chúng cắm sâu vào trong tường đá, rồi lại mượn lực vọt thẳng lên trên đầu thành.

Trên tường thành, quan quân ở các nơi đồng loạt ra lệnh bắn tên. Vô số mũi tên như mưa trút xuống, tiếng ‘phốc phốc’ vang lên liên hồi, bất giác lại có vô số thanh lang bị xuyên thủng người ngã xuống phía dưới.

Phàm nhân ở linh giới có khí lực hơn xa phàm nhân tại nhân giới nên lực sát thương cũng không hề nhỏ.

Chẳng qua số lượng thanh lang cực nhiều, chút tiêu hao này căn bản không hề có chút ý nghĩa gì, ngược lại thương vong lại càng khiến bọn nó điên cuồng hơn. Một lát sau lại có một đợt thanh lang xông đên đầu thành.

Thủ vệ trên tường thành đã sớm xúc thế đợi sẵn, ngay khi con thanh lang đầu tiên vừa đặt chân lên đầu thành thì ba bốn cây câu dài đã đồng loạt đâm tới đem thanh lang móc xuống mặt đất, thân thể trong chớp mắt bị vô số thanh đao chém thành thịt nát, căn bản không kịp phát uy. Trong đầy trời tên bay, trên thành thì đao quang kiếm ánh liên hồi, tiếng sói tru lên – tất cả đan xen vào nhau.

Hàn Lập vẫn chưa ra tay, hắn chỉ đi theo quan quân kia đi tới đi lui trên tường thành chỉ huy đám binh lính kia phòng ngự.

Theo hắn quan sát thì hiện tại thanh lang có vẻ hung mãnh dị thường, nhưng bên phía nhân loại đã dưỡng sức hồi lâu nên không có khả năng rơi xuống hạ phong.

Phỏng chừng khổ chiến chỉ đến trưa mới bắt đầu.

Mà một mặt khác của thành lại đối mặt với vô số xích mãng, tuy ở quá xa nên không thể thấy rõ tình hình, nhưng tiếng chém giết truyền đến rất rõ, xem ra đàn xích mãng cũng đã phát động công kích.

Trận chiến đến tận giữa trưa mới bùng nổ, đánh liên tục đến xế chiều, cả tòa An Viễn Thành bị nồng đậm huyết tinh bao phủ.

Sắc trời cũng dần ảm đạm, mặt trời trên cao đã từng cái nối tiếp nhau biến mất.

Nhưng công kích của lang quân vẫn chưa dừng lại lấy một khắc, thậm chí thế công ngày càng cuồng bạo. Thân là thú loại chưa mở ra linh trí nên đều có bản tính thị huyết, chỉ sợ đến lúc này thì nó mới chỉ xuất ra một hai phần của đàn thú.

Vẻ mặt quan quân mà Hàn Lập bảo vệ cũng dần dần lộ ra vẻ âm trầm, sự thong dong ban đầu đã biến mất. Nửa ngày đại chiến đã khiến những binh lính thủ thành phổ thông thương vong mất một phần ba, ngay cả hộ vệ của Thiên Đông thương hành cũng đã có hơn hai mươi người bỏ mình.

Đúng lúc này, tại hậu phương của thanh sắc lang quần truyền tới từng tiếng tru ngắn. Bất giác, tất cả biến dị cự lang lúc trước biến mất trong thú quần đã xuất hiện dưới tường thành.

Cự lang này nhảy nhẹ một cái đã vọt lên năm sáu trượng, động tác nhanh như chớp, mấy binh lính bắn tên về phía hắn cơ hồ không có tác dụng. Như hóa thành một trận gió, cự lang đã vọt lên tường thành, binh lính thủ thành không chút do dự mà rút ra các loại vũ khí, nhưng cự lang này lại có thể nhanh chóng lách qua đám thủ vệ rồi dùng móng vuốt và răng nanh sắc nhọn của mình bổ về phía những binh lính này.

Trong phút chốc, huyết quang bắn ra tung tóe, ngay khi biến dị cự lang công thành thì thương vong lập tức đại tăng.

Bên phía đoạn tường thành do mấy người Hàn Lập phụ trách đồng dạng cũng có mấy con biến dị cự lang nhảy lên, trông chốc lát đã có hơn mười người tử vong.

Quan quân kia thấy vậy lập tức phân phó luyện thể sĩ của Thiên Đông thương hội giảo sát. Những binh lính bình thường chỉ cần đối phó với thanh lang bình thường, không cần nhiễu loạn trận tuyến của đám thủ vệ.

Trương Khuê dẫn theo hơn mười luyện thể sĩ xông lên, lập tức khống chế được cục diện.

Nhưng đột nhiên binh lính phía phụ cận thét lên kinh hãi, trên tường thành bỗng có hai luồn thanh ảnh chợt lóe. Có hai biến dị cự lang nhảy lên đoạn tường thành gần đó, một trong hai con lao trực tiếp vào trong đám binh lính bình thường khiến trận tuyến của bọn họ đại loạn, một con khác trực tiếp lao về phía quan quân.

Chúng nó cũng biết người mặc khôi giáp này chính là chỉ huy, nên cũng đồng dạng dùng kế sách giương đông kích tây.

“Muốn chết!”

Cự hán hét vang, lang nha bổng trong tay vung lên rồi xé gió đập xuống, đập thẳng về phía cự lang.

Cho dù thân thể cự lang có cứng cỏi hơn thanh lang bình thường nhưng nếu bị dạng binh khí này đập trúng cũng chắc chết.

Đọc truyện chữ Full