TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1286: Trảm sát tam yêu

“Ngươi chính là vị luyện thể sĩ Hàn Lập đã cứu mạng cháu gái ta sao, nếu có yêu cầu gì cứ nói ra, lão phu sẽ tận lực đáp ứng cho ngươi” Tử bào đại hán vừa gặp mặt Hàn Lập liền ôn hòa nói.

Giờ phút này hắn cùng với vài luyện thể sĩ mang theo Đại Nhi đang đứng tại cổng doanh, bộ dáng sắp sửa đi xa.

Bàn tay nhỏ bé của Nữ đồng đang nắm chặt lấy Đại hán, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, mặc dù không nói gì nhưng từ trên khuôn mặt nhỏ bé đó có thể thấy được vẻ cao hứng dị thường.

“Tại hạ cũng không có yêu cầu gì cả, việc cứu lệnh tôn chỉ là thuận tay mà làm thôi” Hàn Lập nhìn Tử bào đại hán trước mặt rồi nhàn nhạt trả lời.

“Hắc hắc, Triệu mỗ chẳng lẽ là hạng người thấy ân không báo sao. Như vậy đi, ta nghe nói các hạ tu luyện chính là công pháp Kim Cương Quyết, hơn nữa đã đến tầng thứ ba rồi. Ta có một hảo hữu mà tổ tiên của hắn cũng tu luyện công pháp này, hơn nữa đã tu luyện đến tầng sáu, trên người ta còn có kiện tín vật của hắn lưu lại năm đó, ngươi có thể cầm theo tín vật này đi tìm hậu nhân của hắn mà mượn tâm đắc có liên quan đến việc tu luyện, đối với ngươi cũng có chút tác dụng đấy”.

Tử bào đại hán hào sảng cười một tiếng rồi lấy ra một vật trông giống như một thanh đoản kiếm đưa cho Hàn Lập, đồng thời đôi môi khẽ nhúc nhích truyền âm vài câu, nói ra tên người cùng địa điểm.

Nghe thấy chuyện này có liên quan đến tu luyện Kim Cương Quyết, sau khi do dự một lát Hàn Lập cũng nhận đoản kiếm đó.

Sau đó, vị Triệu thành chủ hướng Phương phu nhân cùng nam tử họ Tần cáo từ rồi mang theo Nữ đồng nhảy lên một con cự lang.

Nhưng đúng lúc này, cự lang kia vốn dĩ thuần phục dị thường đột nhiên lồng lên, giương nanh múa vuốt phảng phất như bị cái gì kích thích vậy.

Tử bào đại hán trong lòng cả kinh nhưng trên hắc quang trên chân chợt loé, kẹp chặt cự lang một cái làm cho nó rống to một tiếng rồi liền thành thật ngồi xuống.

Mặc dù một màn này có chút kỳ lạ nhưng cũng không ai nghi ngờ gì cả.

Cự lang nổi cuồng tính cũng là chuyện thường, chỉ có điều vị Triệu thành chủ này chỉ cần dùng hai chân kẹp một cái liền dễ dàng chế trụ cự lang đang nổi giận thì thật là hợi hại.

Chỉ có Hàn Lập thấy được tại thời điểm hắc quang lóe lên trên chân của Tử bào đại hán thì sắc mặt có chút thay đổi, nhưng ngay tức thì liền trở lại bình thường.

Mắt thấy bóng lưng Đại hán dần dần mất dạng, những người khác cũng tự động giải tán. Chỉ còn Hàn Lập đang đứng tại chỗ trầm ngâm một hồi, nhìn đám người Triệu thành chủ xa xa sắc mặt có chút âm tình bất định.

“Hẳn là thi khí không sai, vì sao phải mang tiểu nha đầu này đi? Có nên giúp tiểu nha đầu một lần nữa không?” Trong đầu Hàn Lập loé lên hình ảnh Nữ đồng khả ái quấn quýt lúc trước, bèn thở dài một hơi hướng doanh địa đi tới.

Sau đó không lâu, hắn liền biến mất trong căn nhà gỗ.

Tử bào đại hán cưỡi trên lưng cự lang vừa rời khỏi doanh địa không lâu, liền thúc giục cự lang toàn lực mà chạy, những tên thủ hạ theo sau mặc dù trong lòng có chút kỳ quái nhưng cũng không dám nghĩ nhiều mà tăng tốc bám sát theo.

Những người này đều là luyện thể sĩ thủ hạ của Triệu thành chủ, còn Lão quản gia cùng vài tên thị nữ bởi vì hành động bất tiện nên tạm thời lưu lại trong thành.

Cự lang sau khi toàn lực chạy một hồi, ước chừng cách thành trì hơn trăm dặm thì trước mắt xuất hiện một gò đất nhỏ, Tử bào đại hán trên mặt loé lên vẻ khác thường liền thúc giục cự lang chạy về phía đó.

Những tên thủ hạ tuy rằng có chút khó hiểu nhưng không hề lưỡng lự mà đuổi theo, bỗng nhiên Tử bào đại hán giật mạnh giây cương dừng lại ở đỉnh gò đất.

Những người phía sau theo bản năng cũng dừng lại.

Đúng lúc này dị biến bỗng phát sinh!

Mảnh đất dưới chân đột nhiên nứt toát ra một mảng, đem hầu hết cự lang cùng kỵ sĩ nuốt trọn vào trong, ngay cả tiếng hét thảm cũng chưa kịp phát ra.

Những người khác thấy cảnh này thì vô cùng kinh hãi, vừa định ứng cứu thì “Phốc, phốc” hai tiếng, hai cây cốt mâu từ bên dưới mặt đất bắn lên đem hai tên kỵ sĩ sét đánh không kịp bưng tai xuyên thủng thân thể mà mất mạng.

Những người khác thấy vậy thì kinh hãi bỏ chạy, đột nhiên ba cái đầu rắn phi ra đem những người này phanh thây tại chỗ.

Sau đó, hai con Xà Yêu cùng một con Sa Trùng thú thật lớn từ dưới mô đất chui lên.

Lúc này Tử bào đại hán mới chậm rãi xuất hiện nhàn nhạt nhìn qua một cái rồi phân phó:

“Đem tất cả thu thập sạch sẽ đi, không được để lại bất cứ dấu vết gì”.

Sau đó hắn mang theo Nữ đồng nhảy ra khỏi cự lang rồi lạnh lùng hướng thủ cấp nó vỗ ra một chưởng.

“Phanh” một tiếng, Lang thú không kịp rên lên một tiếng quỵ ngã xuống mà chết, cái đầu đã hoàn toàn vỡ nát.

“Ngu xuẩn! Hừ, thiếu chút nữa khiến ta bại lộ chân tướng” Đại hán lạnh lùng nói ra một câu.

Nói ra cũng thật kỳ quái, dù cho những yêu thú ra tay đánh gục đám thủ hạ hay là Đại hán đánh chết toạ kỵ đều có máu tanh dị thường, nhưng Nữ đồng đang trong lòng Đại hán thần sắc vẫn bình tĩnh dị thường, không hề có chút biểu hiện của một bé gái.

Những yêu thú này động tay động chân một hồi đã đem thi thể của người cùng thú cắn nuốt sạch sẽ, phảng phất những thứ đó chưa từng tồn tại vậy.

Triệu thành chủ thấy vậy gật đầu ra vẻ hài lòng, đột nhiên nhấc tay một cái, luồng hắc khí quay cuồng một lát đã ngưng tụ lại thành một thanh đoản thương dài chừng ba bốn thước, ô quang loé lên, hắc thương như thiểm điện bắn tới một chỗ không một bóng người, phát ra tiếng xé gió kinh người.

“Oanh” một tiếng, một đầu quyền màu vàng rực hiện ra đem hắc thương đánh tan nát, sau đó kim mang loé sáng hiện ra một thanh niên nam tử.

Đúng là Hàn Lập!

Cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà có thể theo sát cự lang hơn trăm dặm, lại còn có thể ẩn tàng khiến đám người đại hán không sớm phát hiện ra tung tích.

“Giết hắn!” Hai mắt Tử bào đại hán nhíu lại phân phó thủ hạ.

Lập tức Xà Yêu cùng Sa Trùng thú hướng Hàn Lập công tới.

Trong đó con Xà yêu đầu người thân ngựa tựa hồ nhận ra Hàn Lập chính là tên mà ngày đó nó tập kích xa đội của hắn, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, bắn ra hai cây cốt mâu về phía trước còn Tam Đầu Quái Xà bên cạnh thì ba đầu va chạm vào nhau, thân thể bay thẳng lên trời.

Sau đó con Sa Trùng cự thú há miệng phun một cỗ lục dịch về phía Hàn Lập.

“Đừng!” Nữ đồng thấy cảnh này liền phát ra một tiếng thét kinh hãi, vẻ bình tĩnh được bảo trì trên mặt đã biến mất.

Mà Tử bào đại hán bên cạnh lại không chút biến sắc, căn bản không chút cảm xúc.

Trước những đòn công kích này, trên mặt Hàn Lập lộ ra một tia cười lạnh, nhắm hai cây cốt mâu phía trước đánh ra hai quyền.

“Bang bang” hai tiếng vang lên, hai cây cốt mâu không ngăn cản được lưỡng quyền mà ngược lại bị nắm tay nặng tựa búa tạ đánh cho quay cuồng, trong chớp mắt đã biến thành các mảnh vụn tiêu tán trong không trung.

Thấy luồng lục dịch trong nháy mắt đã đến đỉnh đầu, Hàn Lập không chút do dự nhoáng lên một cái, thân hình có chút mơ hồ liền biến thành một đạo tàn ảnh bắn ra cách đó mấy trượng.

Lục dịch đã mất đi mục tiêu nên rơi trên mặt đất.

Một lượng lớn bọt khí hiện ra đồng thời tỏa ra một trận mùi tanh tưởi, phảng phất chứa đựng chất độc ăn mòn mãnh liệt.

Đúng lúc này Tam đầu Quái xà thấy Hàn Lập chống đỡ lục dịch liền ra tay một cái nhanh như chớp cắn tới.

Thân hình Hàn Lập tựa hồ không né tránh kịp, thanh âm “Phốc phốc” vang lên đồng thời ở hai vai cùng cổ đã bị cắn phải.

Tên Xà Yêu còn lại cùng với Sa Trùng thú thấy vậy mừng thầm, đồng loạt ra tay đánh tới.

Sắc mặt Hàn Lập liền trầm xuống, một tiếng hừ lạnh vang lên, hai tay thoáng động liền không biết cách nào đã nắm được cổ rắn.

Huyết quang loé lên, đầu rắn cứng đến thế lại bị vặn đứt thành hai đoạn.

Hai đầu rắn còn lại bị đau quá, càng thêm điên cuồng cắn xé hai đầu vai của Hàn Lập, nhưng Hàn Lập đã đưa hai tay ra vung lên một cái liền đem hai cái đầu rắn nhanh như chớp chụp lại.

Kim Cương Quyết tầng thứ tư được vận dụng tới cực hạn liền biến hai tay phảng phất thành một thứ thần binh lợi khí sắc bén vô cùng.

Động tác Hàn Lập không hề ngừng lại chút nào, thân hình quỷ dị chớp động một cái, liền huyễn hoá thành mấy đạo ảo ảnh nghênh đón tam yêu trong không trung.

Hàn Lập hô vang một tiếng sau đó một mảnh huyết vũ từ không trung rơi xuống.

"Không biết tự lượng sức mình!"

Thanh âm nhàn nhạt của Hàn Lập vang lên từ trong mảnh huyết vũ, sau đó một tiếng “Phanh” nhỏ vang lên, thân hình hắn đã ở phía sau khoảng mười trượng, hai tay để sau lưng mà đứng đó.

Lúc này, thi thể của đám yêu thú từ không trung rơi xuống mặt đất bắn ra một lượng lớn máu huyết nhiễm đỏ cả một vùng.

Song phương vừa giao thủ một lát thì Hàn Lập đã bằng vào lực lượng kinh người của Kim Cương Quyết tầng thứ tư ngạnh trảm sát tam yêu.

“Ngươi là ai mà dùng cỗ thi thể này lừa gạt nhân giới tu sĩ chúng ta, lá gan đúng là không nhỏ!” Hàn Lập chậm rãi nhìn qua Tử bào đại hán trên mô đất.

Hàn Lập năm xưa mượn Minh vương quyết luyện hoá sát khí, giờ phút này đã thành bản năng phóng ra.

Nếu là tu sĩ bình thường bị sát khí này bao phủ chỉ sợ chưa giao thủ thì toàn thân đã phát lạnh, chỉ phát huy được vài thành thực lực.

Tử bào đại hán đứng đối diện một mực lẳng lặng quan sát, thậm chí ngay cả khi tam yêu bị diệt sát trong nháy mắt cũng tỏ vẻ lãnh đạm, đứng yên mà nhìn. Nhưng khi thấy Hàn Lập thả ra sát khí nồng đậm như vậy thì sắc mặt hắn có chút thay đổi, rốt cục cũng hiện ra một tia ngạc nhiên.

“Kim Cương Quyết sau khi tu luyện đến tầng thứ tư thì có thể chạy nhanh như gió, đuổi kịp chiến thú cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều lợi dụng ánh sáng tùy thời mà không sử dụng pháp lực lại có thể che dấu được tung tích, như vậy đích xác là một môn bí tịch. Bất quá ta cảm thấy sát khí trên người ngươi có chút hứng thú, Luyện thể sĩ bình thường không thể thả ra sát khí nồng đậm như vậy được. Ngươi rốt cục là ai? Hẳn cũng có chút lai lịch chứ?” Đại hán rốt cục cũng mở miệng, thanh âm không hề có chút tình cảm nào bên trong.

Hàn Lập thấy đối phương không thèm trả lời câu hỏi của mình mà ngược lại đi hỏi mình thì sắc mặt trầm xuống, lập tức liếc mắt qua Nữ đồng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc liền không hề khách khí nói:

“Ta không có hứng thú cùng một con rối dài dòng làm gì, ngươi muốn tự kết liễu hay để ta động thủ đây?”

Vừa nói, toàn thân Hàn Lập kim quang loé sáng, từng bước nhắm hướng mô đất đi tới.

Đọc truyện chữ Full