TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1340: Thiên Bảo thượng nhân và Vạn Lung Châu.

Kim huynh, huynh đã lén đi theo ta cả một đoạn đường, vậy là ý gì, lẽ nào ta đã đắc tội gì với huynh?” người nói lại chính là gã có đôi lông mày xếch, đang tranh linh địa với Hàn Lập, và người còn lại là gã béo Kim từng xuất hiện ở lầu Ngọc khuyết.

Chỉ là thấy hai người giống như trước kia cũng có chút giao hảo, mà nay lại như kẻ thù, dáng vẻ như sắp ra tay đánh nhau.

“Ông hiền đệ nói gì thế. Kim mỗ chẳng qua ngẫu nhiên đi qua con đường này, gặp hiền đệ đang ở đây, đột nhiên muốn qua chào một câu.” Gã béo họ Kim giả bộ vô tội.

“Ngẫu nhiên gặp mặt? Chào hỏi ư? Kim huynh nghĩ tại hạ là kẻ ngốc sao. Ai lại vô duyên vô cớ chạy tới nơi hẻo lánh này chứ, muốn chào hỏi cũng chẳng đáng phải triển khai thuật ẩn mình, chạy theo tại hạ cả quãng đường mấy vạn dặm xa xôi?” gã có đôi lông mày xếch lạnh lùng hỏi lại.

“Ha ha, vấn đề này, Kim mỗ cũng thấy rất kì quặc, ngươi không ở trong động của mình tu luyện, chạy tới nơi này làm gì. Nếu ta không nhớ nhầm, ở đây chính là miếng linh địa mà lúc đâu hiền đệ đã liều chết tranh cướp” Đôi mắt một mí ti hí của gã béo họ Kim ánh lên một tia xảo trá.

“Hừ, ta đi đâu cũng cần giải thích cho huynh nữa sao?” Khuôn mặt gã có lông mày xếch có chút biến sắc, nói trầm hẳn xuống.

“Ông hiền đệ hà tất phải tức giận thế, linh địa này đã có chủ, huynh chẳng qua cũng là lo hiền đệ làm liều, lỡ xảy ra chuyện gì không hay khó có thể thu xếp nên mới theo đến nơi đây. Hiền đệ muốn tìm vật gì ở nơi đây này, chi bằng hãy nói với huynh đây một tiếng, để Kim mỗ giúp đỡ một tay thì hơn?” Gã béo họ Kim cười ha hả, như đang dò xét vấn đề đến cùng.

Gã có đôi lông mày xếch hừ một tiếng, không muốn nói them điều gì, nhưng trong mắt ánh lên tia dữ dằn của sự tức giận.

Đột nhiên trong bầu hư không sau lưng gã béo Kim lóe lên một chớp sang, một đường tơ xanh non mỏng manh hiện ra trên không, trắng sáng, hóa thành một tấm lưới lớn có màu xanh biếc rơi xuống.

Cả quá trình không âm thanh tiếng động không báo trước, một tiếng gió nhẹ cũng không có, cứ như ma quỷ làm vậy.

Gã béo Kim dường như vẫn chưa phát hiện ra, vẫn giữ thái độ giả lả làm bộ vui vẻ mặt đối mặt với gã có đôi lông mày xếch.

Trên mặt của Hán tử không có chút biểu hiện khác thường, nhưng trong lòng đang hân hoan vui sướng, bàn tay phía trong cánh tay áo khẽ động, những chiếc phi đao màu lam gần như trong suốt xuất hiện, chuẩn bị chờ đợi đối phương bị võng tơ khống chế sẽ lập tức phi đao, một đao giết chết đối phương.

Nhưng khi mắt thấy chiếc võng tơ chỉ còn cách đỉnh đầu gã mập Kim chưa đầy một gang, một cảnh tượng khiến người ra kinh ngạc xuất hiện.

“Bịch” một âm thanh vang lên chói tai, từ trong búi tóc của Gã béo Kim linh quang phóng ra, bỗng nhiên cuồn cuộn bay ra một màn ánh sáng chói lòa màu vàng, ngưng tụ lại một ít rồi dường như biến thành một cánh tay lớn màu vàng, tóm gọn lấy chiếc võng màu xanh.

Phía dưới mũi nhọn kim quang lục mang phát ra những âm thanh rạn nứt quái dị.

“Kim lão ma, thì ra là ngươi?”

“Minh lão quái, ngươi quả nhiên cũng tự mình xuất chiêu sao.”

Hai người hai tiếng nói hoàn toàn khác nhau, đồng thời cùng từ trong lục mang và kim quang vọng ra, chỉ là một người có chút ngạc nhiên, một người trái lại vốn đã có tính toán trước.

Lập tức trong không trung, cánh tay lớn màu vàng và chiếc võng màu xanh đồng thời tách ra, bắn ra, đường kiếm ánh sáng mờ mịt, vẫn lần lượt hóa thành một con tiểu giao màu phỉ thúy và một người nhỏ bé chỉ cao chừng nửa thước.

Con tiểu giao đó thì chẳng vấn đề gì, chính là một phần hóa thân của sư phụ tế luyện của người có đôi lông mày xếch. Nhưng người nhỏ bé chỉ cao tầm nửa thước lại đáng chú ý, căn bản là không nhìn thấy rõ chut nào. Chỉ có thể cảm nhận ẩn hiện, dường như dáng vẻ của một người không còn trẻ.

“Phân hồn thuật! Minh lão quái ngươi dám phái cả phân hồn độ kiếp dùng để trốn tránh kiếp trời tới, không sợ có quả báo, đại kiếp lần sau sẽ không cách nào vượt qua được sao?” Tiểu giao màu phỉ thúy hai mắt trừng trừng nhìn thẳng vào kẻ bé nhỏ phía đối diện, lạnh lùng hỏi.

“Hắc hắc, điểm này không cần minh đạo hữu quá quan tâm. Tên tuổi đẳng cấp như thế nào của thiên bảo thượng nhân năm nào, bảo vật tùy thân uy chấn hai tộc trên vạn năm nay, chỉ cần đạt được hai ba cái thì việc độ kiếp sau này khỏi cần lo lắng suy nghĩ. Đạo hữu không phải cũng phái một hóa thân tới đây hay sao?” Người bé nhỏ cất tiếng cười khẽ, nói một cách không quan tâm.

“Làm thế nào ngươi biết được chuyện của Thiên Bảo Thượng Nhân?” Giao long màu phỉ thúy trong lòng thấy cả kinh, lớn tiếng quát.

Lúc này, Kim mập và gã lông mày xếch đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt hết sức cung kính, không mảy may dám chen ngang câu chuyện.

“Tại sao tại hạ biết, đạo hữu không cần tìm hiểu. những Minh đạo hữu yên tâm, biết được chuyện này chỉ có tại hạ và đạo hữu mà thôi, tuyệt đối không có thêm người thứ ba nghe được phong thanh về nó. Chi bằng chúng ta cùng hợp lực đòng tâm lấy bảo vật thì thế nào?” Người bé nhỏ cười gian xảo, hắc hắc, đề nghị như vậy.

“Cùng nhau cướp bảo vật? Nếu ngươi thật sự biết được đầu mối cụ thể, hà tất còn cần hợp tác cái gì?”

Phỉ thúy tiểu giao lạnh lùng phá lên cười.

“Quả thực, Kim mỗ quay lại đợi tiểu đồ mới ra tay, thông tin đạt được có chút mơ hồ không rõ ràng, nhưng chỉ có những thứ cụ thể minh huynh biết mới chính xác” Người bé nhỏ thản nhiên nói.

“Ngươi đang uy hiếp ta đó sao!” Phỉ thúy tiểu giao lạnh lùng như băng nói.

“Kim mỗ sao dám làm ra những việc như thế chứ. Tại hạ nói ra việc hợp tác, chỉ đơn giản là có những đồ vật, có sự trợ giúp của đạo hữu tìm kiếm bảo vật, chúng ta bình đẳng, lại không phương hại đến hòa khí đôi bên, chẳng phải là chuyện tốt đẹp sao” Người bé nhỏ cúi đầu lắc lắc, khoát tay cuống quít.

“Ngươi……, suỵt, có người đến”!” Thủy phí giao long nén cơn giận dữ, đang định nói gì, đột nhiên biến sắc, đột nhiên giơ tay hướng lên nơi nào đó trên trời nhìn theo.

Không riêng gì phỉ thúy giao long, người nhỏ bé màu vàng đôi mắt cũng chợt lóe lên, hướng về cùng một hướng đó dò xét, ánh sáng cũng tối xuống như bóng đêm” xem ra chắc chủ nhân của mảnh đất đã trở về, tính toán thời gian cũng không còn bao lâu nữa. Đạo hữu có hợp tác hay không nên nhanh chóng quyết định đi.

Nếu không để sự việc vỡ lở ra thật, sẽ kinh động mấy lão quái vật ở thành thiên uyên, e rằng chúng ta đều sẽ công cốc tay trắng đấy. Theo như quy định thành thiên uyên, phàm là linh vật được phát hiện trên linh địa đều thuộc về chủ nhân của linh địa, tất cả đều thuộc về chủ nhân.” Người bé nhỏ màu vàng khẩu khí thờ ơ, cũng biến đổi trở nên nghiêm trọng.

Phỉ thúy giao long mắt long lên khẽ chút dao động, thở dài một tiếng, mới bất đắc dĩ nói vài lời: “Thôi được, việc hợp tác minh mỗ có thể tạm thời đáp ứng, nhưng chia chác bình đẳng thì tuyệt đối không được. Điều kiện hợp tác cụ thể, chúng ts sẽ tìm một nơi khác bàn bạc cụ thể. ở đây không thể lưu lại lâu thêm nữa. nghe tiểu đồ nói, người này dù chỉ là hóa thần tu sĩ, nhưng sức mạnh có lẽ không đơn giản. đừng để hắn phát hiện sự tồn tại của chúng ta”.

“Ha ha, có câu nói này của đạo hữu là được rồi. Ta đi trước đây” Gã bé nhỏ màu vàng hài lòng gật đầu, một tay cua nắm lên không trung, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc ô màu tía.

Nhẹ thoáng một cái, chiếc ô chợt hóa thành một vầng sáng màu tím, thoáng cái đã che kín gã mập Kim ở bên dưới vào trong nó, sau đó lóe một cái, hai người đều tan biến vào không trung không còn thấy đâu nữa.

“Tử phong tán! Kim lão ma quả nhiên đến bảo linh đẳng cấp như vậy cũng có thể lấy ra, xem ra lần này đã có chuẩn bị sẵn rồi. chúng ta cũng đi thôi. Phỉ thúy giao long nhìn thấy chiếc ô màu tím thì ngẩn ra, trong lòng buồn bực nói với gã có lông mày xếch một tiếng, vừa mở miệng cũng phun ra một cây tiểu phiên ngũ sắc.

Chiếc phiên này quay tròn tròn vừa chuyển mình xuống phía dưới, biến hóa ra đám mây ngũ sắc, sau khi cuốn hai người nhập thành một, chui vào dưới đất không còn thấy tung tích bóng dáng.

Nơi đây bỗng chốc lại trở nên yên tĩnh vô cùng, dường như giống như từ khi bắt đầu tới giờ không hề có người qua lại.

Sau khi đấu một trận, một ánh sáng thanh quang từ nơi rất xa trên trời lóe lên bắn rất nhanh, hạ! trong ánh sáng bước ra một người thanh niên mặt mũi bình thường.

Đó quả nhiên chính là Hàn Lập.

Khi thanh quang bay đến sát đất trên không trung, một vầng hư không lân cận vây quanh cũng như xoay vần, tiếp theo quang mang nhất kiếm, thân hình Hàn Lập như tựa vào nơi trống trải trôi nổi trên không trung, sau khi hướng mắt nhìn về bốn phía, trên mặt ẩn hiện nét nghi hoặc.

Hắn mới mơ hồ cảm thấy, ở đây dường như có linh khí dao động của sự tranh đấu, dù rằng còn rất mỏng manh yếu ớt, chỉ chớp lóe rồi biến mất nhưng tuyệt đối không sai.

Vừa mới đây, ở đây có sự giao đấu của người bé nhỏ và phỉ thúy giao long, dù rằng là luyện hư tu sĩ. Nhưng rốt cuộc một người là thân thể của phân hồn, một người là thân thể của hóa thân, mà Hàn Lập tu luyện Đại Diễn Quyết, thần thức rất mạnh thậm chí còn trên cả Hóa Thần đại thành tu sĩ, chỉ kém hơn chút so với Luyện Hư Sơ Kỳ tu sĩ mà thôi.

Vì thế bọn họ dù động tác có rất nhanh, nhưng vẫn bị Hàn Lập phát hiện sự khác thường của nơi này, ở đây mới tức thì tăng tốc độ độn thổ lên nhiều lần, nhưng xem ra vẫn chậm một bước.

Hàn Lập vội bỏ thần niệm, nhanh chóng kiểm tra một lượt thật cẩn thận những nơi lân cận nhưng chẳng có chút thu hoạch nào.

Sắc mặt hắn đột nhiên sa sầm.

Không biết suy tính gì lặng lẽ trong không trung bao lâu, Hàn Lập đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng, bỗng nhiên hóa thành một đạo thanh hồng, đi thẳng về phía động phủ của mình.

Lúc này, sớm đã độn thổ đi xa tới ngoài vạn dặm là phỉ thúy giao long và gã kim sắc, đương nhiên không biết rằng hành tung mình đã bại lộ, đang tụ tập trên một ngọn núi nhỏ, một nơi không người qua lại nào đó, bắt đầu thương lượng việc bắt tay đoạt bảo vật.

Và lần này, Hàn Lập khi phong bế động phủ, khi đó vừa phải cấm mở cửa những nơi gần động phủ, sau khi thu dọn mọi thứ, sẽ đi vào trong phòng tu luyện trong động phủ.

Hàn Lập lần này tiến vào cảnh giới phải mất ba ngày ba đêm, từ khi đi vào thêm lúc xuất ra, trong tay đa xuất một gian pháp bàn cổ quái hình tám góc, ánh sáng bạc chói lòa, rực rỡ, mà trữ vật trong tay cũng đồng thời đa xuất các viên ngọc đa màu sắc vô vàn hạt sáng lớn nhỏ.

Những viên ngọc châu này bên ngoài tròn bóng ấm, mặt ngoài dĩ nhiên phân biệt rất rõ ràng ấn từng viên hoặc kí hiệu màu bạc, đúng là loại kí hiệu của tiên giới ngân khoa văn.

Những điều này là khi Hàn Lập còn ở nhân gian, lãnh ngộ được phù trù của trang giấy lấy cắp được của sách kim khuyết ngọc! sau khi nói xong, từ trong đó một loại phù lê trung, thêm diễn hóa, tự mình tạo ra một loại Vạn Lung Châu pháp khí đặc thù. Loại pháp khí này dù tu luyện không khó và không có bất cứ khả năng tấn công hay phòng thủ nào, nhưng sau khi kết hợp cùng hạnh khẩn ngọc thư thượng, trái lại có thể giám sát phạm vi lớn khoảng tầm mười dặm hình tròn có các viên ngọc là trung tâm. Chỉ cần trong phạm vi giám sát đó có bất cứ linh khí biến động nào, dù là cách xa ngoài trăm vạn dặm, Hàn Lập vẫn có thể thông qua pháp bàn lập tức phát hiện hầu hết các vị trí.

Đương nhiên loại giám sát này, không phải chỉ cần đem ngọc báu chon tùy tiện xuống dưới đất, là có thể giám sát tất cả.

Nó không những cần đem trận bàn bài trí trong một pháp trận đặc thù, những vị trí Vạn Lung Châu đã chôn giấu cũng phải lấy trung tâm làm pháp bàn, cùng hỗ trợ cho nhau, cần hình thành một pháp trận to lớn phức tạp khác thường mới được.

Pháp trận này lớn hay nhỏ, đương nhiên phải xem châu báu chôn cất dưới đất đai của Hàn Lập bao nhiêu mà tính toán.

Thông thường mà nói, nếu đem cả miếng linh địa nhập vào trong chưởng khống, chỉ tiêu hao linh thạch mà không một người bình thường nào có thể có mức tiêu hao ấy được.

Cho dù có dựa vào thân gia của Hàn Lập, thì loại giám sát pháp trận một khi đã được kích tích sẽ không thể ngừng lại, không tính số năm tháng cũng có thể khiến toàn bộ số linh thạch trên người Hàn Lập tiêu hao trắng tay.

Đọc truyện chữ Full