TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1352: Phi thăng tu sĩ

Nghe xong lời của Triệu Vô Quy, tất cả tu sĩ không có điều gì dị nghị.

Vì thế, Triệu Vô Quy và tu sĩ họ Văn cùng liếc mắt một cái, lúc này cũng đã tiến đến đại thạch bàn phía trung gian.

Vài tên tu sĩ kề bên đứng dậy, cung kính nhường vị trí cho hai vị tu sĩ Luyện hư này.

Hai người gật gật đầu, chọn hai ghế bên trong ngồi xuống.

Vậy là hai vị tu sĩ Luyện hư tự mình tọa trấn, còn phía dưới giao dịch vẫn diễn ra bình thường.

Hàn Lập đổi một khối Huyền Ngọc vạn năm lấy mấy đạo phù lê quý hiếm.

Hiện giờ đối với hắn quan trọng nhất là phù lê chi đạo. Phù lê này tuy rằng không phải ngân khoa văn phù lê, nhưng coi như có điều độc đáo, chỉ cần để tâm nghiên cứu, nói không chừng đối hắn có chút có lợi.

Sau khi giao dịch các bảo vật, mỗi người bắt đầu giảng thuật theo thư tự. Mỗi người hoặc nói về tu luyện sở ngộ của bản thân hoặc bí thuật công pháp tâm đắc.

Đương nhiên đại bộ phận mọi người giảng giải rất đơn giản hoặc là mơ hồ dị thường. Tuy rằng cũng có người giảng giải kỹ hơn, nhưng giảng đến chỗ quan trọng, lại cố ý không nói ra. Đối với việc này thực tình khiến người khác khó có thể có hứng thú. Sau đó lại sử dụng truyền âm để giao dịch, hai người dùng bảo vật hoặc công pháp tiến hành một đổi một.

Thấy tu sĩ họ Văn đối với việc này dường như không quan tâm lắm.

Hàn Lập nghiên cứu phù lê chi đạo, cũng đem một chút lĩnh ngộ của bản thân nói ra.

Nhưng hiển nhiên, trong sảnh Phi thăng tu sĩ đối với phù lê chi đạo cũng không cảm thấy hứng thú, tự nhiên cũng không có quá chú ý Hàn Lập giảng thuật.

Nhưng thật ra tu sĩ họ Văn cùng Triệu Vô Quy nghe Hàn Lập nói đều có quan hệ đến ngân khoa linh phù, trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Tuy rằng cao giai tu sĩ cũng có nghiên cứu về ngân khoa văn, nhưng nếu không có người chuyên môn giảng thuật để mở ra hướng lĩnh ngộ thì muốn nghiên cứu phù lê chi đạo này cũng rất khó khăn.

Tất cả mọi người đang giảng thuật, lập tức đã có người khẩn cấp hướng Triệu Vô Quy cùng tu sĩ họ Văn hỏi một chút về vài chỗ nghi nan trong tu luyện.

Nhưng có chút vấn đề trong đó, tu sĩ họ Văn liền trực tiếp trả lời, có chút lạc đề thì lại cười mà không nói, từ Triệu Vô Quy lại truyền âm qua, cùng nói thêm vài câu.

Vấn đề này mọi người không bàn luận nữa, nên tất cả lại một lần nữa ngồi xuống, không hề nói thêm gì.

Gần đây, phi thăng tu sĩ đều có ít nhiều là vấn đề nan giải trên phương diện tu luyện. Ngoài Hàn Lập ra, tất cả mọi người không muốn bỏ lỡ cơ hội trước mắt.

Thứ Hàn Lập tu luyện chính là pháp thể song tu Phạm Thánh Chân Ma Công. Tuy công pháp tu luyện cũng có chút khó hiểu nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai tu luyện giống hắn. Hắn tự nhiên cũng chẳng muốn đề cập đến vấn đề gì, chỉ ở một bên lạnh nhạt nhìn sang.

Ước chừng một lúc lâu sau, mọi người đều hỏi qua một lần, cũng có người dùng tin tức tình báo độc nhất vô nhị cùng Triệu Vô Quy đổi lấy một ít linh đan linh dược.

Kể từ đó, theo lẽ thường của hội, tất cả quá trình giao dịch đều tiến hành một lần.

Lúc này bỗng nghe thấy tu sĩ họ Văn ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng dậy nói: "Tốt lắm, nếu các việc vặt đều xử lý xong rồi. Hai người chúng ta chuyển lại lời giao phó của Lôi La trưởng lão một chút. Các ngươi cẩn thận nghe kỹ. "

Vừa nghe những lời của tu sĩ họ Văn, Hàn Lập trong lòng rùng mình, thần sắc trở lên nghiêm nghị.

Nhân tộc Thiên Uyên Thành có có năm vị trưởng lão, Lôi La Chân Nhân cùng Kim Việt Thiền sư chính là hai vị trong số năm vị đó.

Hai vị này thần thông sâu khôn lường được, cũng là tu sĩ phi thăng đã tiến đến Hợp Thể kỳ. Nhưng trong đó Kim Việt Thiền sư không để ý tới sự việc bên ngoài, ngài đã nhiều năm bế quan khổ tu. Lôi La Chân Nhân ngiễm nhiên trở thành thủ lĩnh tu sĩ Phi thăng ở Thiên Uyên Thành. Ở trong Phi thăng tu sĩ, ông ta có uy vọng rất cao mà không ai có thể đụng tới.

Chẳng qua, Hàn Lập từ khi đến Thiên Uyên Thành cũng không thấy hai người này. Những lần đến Thiên Quảng Điện nghe giảng đạo, cũng chỉ gặp mặt ba vị trưởng lão khác giảng đạo.

"Lôi La trưởng lão vừa mới nhận được tin tình báo, từ phân tích đưa ra những tin tức xác thực. Trong vòng mười năm, Thiên Uyên Thành sẽ có xác xuất tới sáu thành sẽ bùng nổ dị tộc công thành, có hơn hai thành sẽ gặp phải ba liên quân của hơn ba dị tộc. Tuy rằng tỉ lệ cực kỳ bé nhỏ nhưng không thể ngoại trừ khả năng trăm tộc bùng nổ đại chiến.

Thanh âm lạnh như băng của Triệu Vô Quy từ phía đại sảnh vọng lại.

Trong sảnh mọi người mặc dù đều có chút dự liệu về nội dung Triệu Vô Quy định nói nhưng khi nghe xong, tâm trạng đều trầm xuống, nghe được tin bách tộc đại chiến, hơn phân nửa người sắc mặt trở lên trắng bệch.

Cho dù những người này mới từ các giới phía dưới phi thăng đến linh giới gần trăm năm, nhưng cũng có nghe đồn về tràng thượng cổ đại chiến này nên hiển nhiên tuyệt không thấy xa lạ.

Thiếu chút nữa làm cho hai tộc Nhân – Yêu bị diệt tộc.

Nghe nói trận chiến lần này, ước chừng giằng co cả vạn năm, có thể nói là rất tàn khốc.

Hàn Lập vẫn ngồi ở góc trong, rất ít mở miệng, cũng dài thở ra một hơi sau, mặt lộ ra nụ cười gượng.

Xem ra tình thế ác liệt hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của hắn. Hắn tự nhủ có lẽ cần phải nghĩ kế sách tự bảo vệ mình mới được.

Nếu không một khi dị tộc bùng nổ đại chiến, đừng nói hắn chỉ là một gã Hóa thần tu sĩ, chỉ sợ đến là trưởng lão hợp thể kì cũng có thể ngã xuống.

"Hai vị tiền bối này đem tin tức nói cho chúng ta biết mà chúng ta tu vi thấp cạn, hẳn là có dụng ý khác. Nếu không với độ cơ mật của việc này, sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài. " Một gã nam tử chân trần đứng lên thi lễ, cung kính hỏi.

"Chư vị đạo hữu từ hạ giới tu luyện với mật độ linh khí loãng, vất vả tu luyện đạt đến cảnh giới ngày nay, có thể phi thăng tới linh giới, hẳn cũng không phải là người bình thường. Ta đây cứ việc nói thẳng! Những năm gần đây, nhóm Phi thăng tu sĩ đến Thiên Uyên Thành đều đảm nhiệm chức thanh minh vệ, nhìn như được trọng dụng, nhưng trên thực tế lại rất nguy hiểm. Việc nào nguy hiểm nhất thì Trưởng lão hội đều để tu sĩ Phi thăng xử lý, tuy rằng cách mấy năm sẽ có một phi thăng đồng đạo gia nhập, nhưng là bao năm qua ngày nào cũng có cao giai tu sĩ của Thiên Uyên thành ngã xuống, mà chiếm đa số là Phi thăng tu sĩ. Trên thực tế, số lượng Phi thăng tu sĩ, tu sĩ cao giai chiếm chưa đến một trong mười thành. Bản địa tu sĩ tại linh giới, lại phần lớn chỉ cần làm một ít nhiệm vụ an toàn. Những năm gần đây mọi người ở Thiên Uyên thành, chắc là cũng có trải nghiệm. Có phải các đạo hữu muốn chấp hành nhiệm vụ phiêu lưu này? Chư vị đạo hữu cũng biết, với loại đãi ngộ này, kết quả vẫn là cần Phi thăng tu sĩ đoàn kết cùng với Lôi La trưởng lão cố gắng. Nghe nói trước khi Kim Việt Thiền sư cùng Lôi La trưởng vào trưởng lão hội, tình cảnh Phi thăng tu sĩ lại không ổn, ở Thiên Uyên thành thay phiên, thường thường có non nửa số người ngã xuống" Triệu Vô Quy lạnh lùng nói.

Trong đại dảnh, mọi người đều có chung tâm trạng này.

Theo như lời của tu sĩ họ Văn, bọn họ đích xác đều hoặc ít nhiều cũng cảm nhận được một chút. Thậm còn có mấy người còn tự mình thấy, Phi thăng tu sĩ khác ngã xuống tại các nhiệm vụ nguy hiểm.

Nếu không, số người tham gia tụ hội trong sảnh hẳn còn nhiều hơn.

Hàn Lập mặt không chút thay đổi.

Hắn vừa mới trở thành thanh minh vệ, đã bị phái đến Phù Lê Chiểu Trạch là một nơi rất nguy hiểm. Mà trong tiểu đội của hắn thì chỉ có một người là tu sĩ bản địa Linh giới còn ba người kia cũng đồng dạng là tu sĩ Phi thăng. Hắn tự nhiên đã sớm có hoài nghi.

Cho nên lúc trước Triệu Vô Quy mới chủ động tìm tới hắn, mời hắn tham gia “tụ hội”.

Khi tiếp xúc với những người khác, hắn đột nhiên nhìn thấu những tu sĩ này còn có chút kiêng kỵ với tu sĩ Phi thăng. Hiện giờ có chỗ dựa vững chắc thì hắn tất nhiên là không cự tuyệt.

Quả nhiên khi gia nhập tụ hội, không còn có chuyện rắc rối nào tìm tới cửa, cũng không có nhiệm vụ nào hung hiểm tìm tới tiểu đội của hắn nữa. Đương nhiên cũng là bởi vì tuần tra Phù Lê Chiểu Trạch, nguyên bản chính là một nhiệm vụ nguy hiểm.

"Lần này trước tiên đem này tin tức nói cho các ngươi, kỳ thật là Lôi La trưởng lão nghĩ, có thể từ trước khi xuất hiện đại kiếp nạn liền cung cấp cơ hội để bảo toàn nguyên khí cho phe phi thăng tu sĩ. " Nghe thấy vậy tu sĩ họ Văn cũng thong dong mở miệng.

"Theo ý của tiền bối, chẳng lẽ là Lôi La trưởng lão có biện pháp để cho chúng ta rời đi Thiên Uyên thành, tránh đi đại chiến này! " Một nữ tử vận cung trang thanh sắc, phía trước có mạng che, trong lòng vui vẻ hỏi.

"Hừ, dị tộc công thành, quan hệ đến đại sự sinh tử tồn vong của nhân tộc. Chúng ta cùng các khác tu sĩ lại có mâu thuẫn, nếu cộng đồng kháng địch đánh dị tộc thì không sao nhưng dám một mình rời đi Thiên Uyên Thành thành, trốn tránh kháng định thì không cần bọn họ tìm tới các ngươi, mà ta sẽ tự mình ra tay.. " Hàn quang trong hai mắt Triệu Vô Quy chợt lóe, âm trầm nói.

Trong sảnh mọi người nghe được lời này, sắc mặt đại biến đồng thời có chút kinh nghi bất định.

“Các tiền bối kia rốt cuộc có dụng ý ra sao? " Cung trang nữ tử chần chờ một chút rồi truy vấn một câu.

"Ha hả, chư vị đạo hữu không nên hiểu lầm. Ý của Lôi La trưởng lão là, kháng địch chi trách tự nhiên là không có thể từ chối. Nhưng là tất cả không hy vọng sau kiếp nạn này mà tu sĩ phi thăng bị chết hết. Cho nên mới cùng ta thương lượng qua, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp có thể bảo toàn bộ phận nguyên khí. Nhưng biện pháp này tính nguy hiểm vẫn rất cao, lúc này mới phái ta tới đây, báo cho chư vị đạo hữu biết một phần. Cho chư vị đạo hữu tự do lựa chọn, tự mình quyết định có tham gia kế hoạch hay không. " Nghe thấy vậy, tu sĩ họ Văn cười nói.

Mọi người xôn xao một trận, đa số đều quay sang nhìn nhau.

Đầu tiên, Hàn Lập nhíu chặt lông mày lại, hai mắt híp lên.

"Rốt cuộc có cái gì mà chúng ta phải lựa chọn, hai vị tiền bối nói thẳng đi. " Một người chậm rãi hỏi.

"Rất đơn giản. Thời gian sắp tới, Lôi La trưởng lão sẽ tuyên bố một ít nhiệm vụ. Nhiệm vụ này có tính nguy hiểm rất lớn, bản thổ tu sĩ hơn phân nửa sẽ không chịu nhận. Nhưng là nếu chư vị đạo hữu nhận và hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như lập công lớn, là có thể danh chính ngôn thuận rời thành. Nếu là đại chiến không bùng nổ, mọi người còn có thể phản hồi Thiên Uyên Thành, còn nếu là thực bùng nổ đại chiến, ngươi thấy tu vi không đủ có thể ẩn nấp cho đến hết đại chiến, cũng coi như bảo toàn nguyên khí cho nhóm tu sĩ phi thăng. Hắc hắc, theo như chúng ta tính toán, có thể có đến hơn một nửa số người chấp hành nhiệm vụ mà ngã xuống. Nhận hay không nhận, toàn bộ là quyết định của các ngươi. Dù sao chuyện dị tộc công thành, còn có thể xảy ra hay không vẫn chưa rõ, mà chấp hành này nhiệm vụ này, thì tỉ lệ bỏ mạng rất lớn. Nhưng nếu không mạo hiểm phiêu lưu mà đã nghĩ tới việc rời đi Thiên Uyên thành thì đó là việc mơ mộng hão huyền. " Triệu Vô Quy cười lạnh nói.

Đọc truyện chữ Full