Lúc này ánh mắt của Phong gia tam lão nhìn về phía Lăng Tiếu đều trở nên không giống lúc trước.
Phong gia tam lão vẫn là giống như Phong Hồng Vũ lúc trước hỏi Lăng Tiếu là như thế nào ngưng luyện ra Tiên thiên âm phong sát khí.
Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không đem lời thật nói ra, bằng không hắn hiện tại tất sẽ mạng vẫn tại chỗ.
- Tiểu tử, chỉ cần ngươi đem bí mật làm sao ngưng luyện ra Tiên thiên âm phong sát khí nói ra, chúng ta có thể tha cho hai ngươi một mạng.
Phong Đại nói.
Phong gia bọn họ có Âm Phong trì, có thể cung cấp cho bọn họ ngưng luyện ra Âm phong sát khí, tuy nhiên lại không thể để cho bọn họ ngưng luyện ra Tiên thiên âm phong sát khí có lực phá hoại càng thêm kinh khủng.
Cho nên hiện tại bọn họ mới sẽ khẩn trương cùng kích động như thế.
Lăng Tiếu lười cùng bọn họ tiếp tục dây dưa, lại một lần nữa nói:
- Để cho Hân nhi đi ra ngoài gặp ta, ta có thể nói cho các ngươi biết.
- Đừng nói là.. Ngươi... Ngươi là từ trên người Tiểu Hân đạt được đi?
Lúc này, Phong Đại đột nhiên nhớ ra cái gì đó suy đoán nói.
- Nhất định là như thế, trong cơ thể của Tiểu Hân có phong ấn....
Phong Nhị nói tiếp, song lão nhanh miệng thiếu chút nữa đem bí mật của Phong gia nói ra.
Phong Tam kịp thời ngắt lại nói:
- Hắn nhất định phải vĩnh viễn lưu lại.
Trong mắt của Phong Tam đã hiện lên sát cơ, chuyện này liên quan đến bí mật của Phong gia, tuyệt đối không thể để cho ngoại nhân tiết lộ ra ngoài.
Tàn Báo quyết định thật nhanh chắn ở ở trước người Lăng Tiếu.
Phong gia tam lão vô cùng ăn ý đem hai người Lăng Tiếu vây lại ở một chỗ, chuẩn bị đồng thời đem hai người Lăng Tiếu đánh chết.
Lăng Tiếu cũng là gắt gao nắm chặt quyền đầu, một khi bắt đầu liền đem Địa Liệt Viêm Hổ triệu hoán ra.
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Nhưng mà một đạo thanh âm thanh thúy lại là đem tràng sinh tử bác đấu này cắt đứt.
- Đừng làm khó dễ bọn họ, đưa bọn họ dẫn tới Phong Khinh các đi!
Một đạo thanh âm phiêu miểu ở bên trong thánh điện nhàn nhạt quanh quẩn không ngừng.
Phong gia tam lão cùn với người một nhà Phong Hồng Vũ đều hơi hơi khom người đáp:
- Vâng cô cô!
Bọn họ đều là ở trong lòng nghi ngờ:
- Vi Hà cô cô muốn gặp tiểu tử này?
Bọn họ không thể công nhiên làm trái với ý tứ của "Cô cô:, chỉ có thể để cho Phong Nhã Hinh đem Lăng Tiếu mang đến Phong Khinh các.
Tàn Báo muốn đi cùng, chỉ là lại bị Phong gia tam lão ngăn lại.
- Ngươi lưu lại đi, không có chuyện gì!
Lăng Tiếu tài cao gan lớn, nếu đã đi tới một bước này, hắn tuyệt không có lý do sợ hãi, huống chi thanh âm mới vừa rồi có chút quen tai, nghĩ đến đối phương sẽ không gia hại hắn đi.
Đồng thời trong lòng hắn cũng là vạn phần nghi ngờ:
- Cô cô kia là ai, lại có thể để cho người của Phong gia đối với nàng cung kính như vậy, nghĩ đến là người nắm quyền chân chính của Phong gia rồi.
Lăng Tiếu đi theo Phong Nhã Hinh tới phía sau thánh điện.
Lăng Tiếu phát hiện thánh điện này so với trong tưởng tượng còn muốn lớn hơn, ở trong thánh điện còn có từng tràng tiểu các độc lập thoạt nhìn vô cùng tinh mỹ biệt trí, hơn nữa linh khí ở nơi này tuyệt đối là gấp mấy chục lần ngoại giới, khó trách nơi này chỉ có người tôn quý nhất ở lâu dài chỗ này.
Phong Khinh các ở chỗ sâu nhất thánh điện, cũng là tiểu các có hoàn cảnh u nhã nhất.
Cái tiểu các này là dùng thanh trúc xây dựng là thành, thoạt nhìn hết sức phiêu dật tự nhiên, bên cạnh còn có cầu nhỏ nước chảy, càng trồng các loại kỳ hoa dị thảo.
Lăng Tiếu phát hiện những kỳ hoa dị thảo này lại đều là cao cấp linh thảo ngũ, lục giai, còn có vài gốc thất giai linh thảo trân quý.
- Đây... Đây là thất giai đê cấp Thất Giác Tinh Hoa!
Lăng Tiếu nhìn một gốc linh kinh hô.
Linh hoa này mọc ra thất diệp tạo thành bộ dáng thất giác đem đóa hoa bảo vệ ở chính giữa, thoạt nhìn rất là đặc biệt, đóa hoa ở chính giữ thỉnh thoảng mở ra, thỉnh thoảng thu vào, thoạt nhìn tựa như đang hô hấp linh khí ở trong thiên địa này, lộ ra vẻ cực kỳ linh hoạt.
Thất Giác Tinh Hoa, linh hoa Mộc thuộc tính, có công hiệu chữa thương cường hãn, là linh hoa nghịch thiên có thể làm cho chi gãy trọng sinh.
Phong Nhã Hinh hơi hứng thu nhìn Lăng Tiếu nói:
- Không nghĩ tới ngươi đối với cao cấp linh thảo cũng hiểu rõ.
Lăng Tiếu không có để ý tới Phong Nhã Hinh, lại đem ánh mắt rơi vào trên một gốc linh thảo ở không xa.
- Thất giai Song Sắc Phong Diệp Thảo.
Lăng Tiếu đi mấy bước nhỏ đến bên cạnh một gốc linh thảo kinh hô.
Gốc linh thảo này lại càng cổ quái, chỉ thấy hai mặt của lá cây là hai màu sắc bất đồng, một mặt trắng, một mặt xanh, lá cây ở trong gió nhẹ đung đưa giống như là người biến sắc mặt.
Đây là một gốc thất giai đê cấp Phong thuộc tính linh thảo, đối với võ giả Phong thuộc tính mà nói là linh thảo quý giá, là một trong những loại linh thảo hiếm thấy nhất.
Bởi vì linh thảo không thuộc ngũ hành cũng là cực kỳ khó tìm.
Lăng Tiếu không nghĩ tới Phong gia cư nhiên ngay cả loại linh thảo này cũng có thể tìm được, phải sợ hãi than nội tình của Phong gia có thể nói là kinh khủng a!
Đang ở lúc Lăng Tiếu muốn đi nhìn những linh thảo khác, Phong Nhã Hinh không nhịn được kinh quát lên:
- Này, ngươi người này làm sao không có lễ phép như vậy, chẳng lẽ không nghe thấy lời của ta sao?
Phong Nhã Hinh dù gì cũng là mỹ nữ, nam nhân theo đuổi nàng đếm không hết, nhưng mà người ở trước mắt này lại trực tiếp thờ ơ với nàng, lại trức tiếp chú ý trên những linh thảo kia, điều này làm cho nàng rất là ảo não.
Lăng Tiếu mới vừa phục hồi tinh thần lại, thời điểm hắn muốn nói điều gì, một trận tiếng đàn tinh tinh vang lên.
Tiếng đàn như thanh tuyền lưu thủy, làm cho tâm tình của người ta trong nháy mắt thư sướng lên; tiếng đàn như bách điểu tranh minh, tràn đầy ý cảnh vui thú; tiếng đàn như trăm hoa đua nở, vạn điệp phi vũ, làm cho người ta đặt mình ở trong mộng cảnh...
Lăng Tiếu cùng Phong Nhã Hinh thoáng cái đều bị tiếng đàn hấp dẫn.
Một lúc lâu, một khúc cuối cùng dừng lại, hai người thật lâu cũng chưa có phục hồi lại tinh thần.
- Hân nhi!
Lăng Tiếu trước tiên phục hồi lại tinh thần vui mừng gọi một tiếng, cả người hướng trúc xá phía trước bay vút tới.
Cùng lúc đó một đạo nhân ảnh từ trong trúc xá bay ra.
- Tiếu!
Một đạo thân ảnh vui sướng nhào ra.
Một gương mặt nhàn tĩnh hoàn thiện, một bộ khinh sa trắng noãn, một cái tư thái đương cong lung linh, nàng không phải là Cát Bối Hân thì là ai?
Cát Bối Hân nặng nề nhào vào trong ngực của Lăng Tiếu, Lăng Tiếu ngửi thấy vị đạo quen thuộc kia, chỉ cảm thấy tâm thần một trận sảng khoái, tất cả không thoải mái mới vừa rồi vào giờ khắc này biến mất.
- Hân nhi ngươi có khỏe không?
Lăng Tiếu thương tiếng kẽ vuốt tóc của Cát Bối Hân hỏi.
Cát Bối Hân tựa đầu vào trong lồng ngực của Lăng Tiếu nói:
- Ta rất khỏe, chỉ là nhớ ngươi!
Phong Nhã Hinh ở không xa nhìn hai người ân ái, không biết vì sao ở trong lòng ít nhiều có chút không có tư vị.