TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1284: Thắng bại thảm liệt

Lúc này, Vũ Bất Phàm tựa hồ không nhịn được, thân hình của hắn bắt đầu lướt đi, thánh kiếm trong tay hướng về phía Lăng Tiếu huy trảm lại.

Hắn biết thế giới lực của mình đánh không được, vậy muốn thắng chỉ có nhìn sát chiêu của riêng mình rồi.

Ngũ hành kiếm kỹ thức thứ nhất Thủy Hỏa Giao Dung!

Một thủy một hỏa hai cỗ năng lượng bất đồng tương hỗ lẫn nhau, mang theo sát khí lẫm liệt xé rách không gian hướng về phía Lăng Tiếu trảm tới.

- Không nhịn được rồi sao? Vậy chính hợp với ý của bản thiếu gia!

Lăng Tiếu thầm hô một tiếng, cũng mang theo Kim Long Thương xuất kích ròi.

Phách Long thương quyết thức thứ nhất Phách Long Hàng Thế!

Một con kim sắc long vương uy mãnh giống như phá không mà ra, mang theo lực lượng bàng bạc nghênh đón lực lượng kiếm khí thủy hỏa hợp kích kia.

Oanh long!

Cường chiêu va chạm phát ra tiếng oanh hưởng kịch liệt, vô số năng lượng văng tung tóe lên.

Hai người khống chế lấy thế giới lực cắn nuốt lực lượng của đối phương, lại kịch liệt đấu lại với nhau.

Ngũ Hành kiếm kỹ của Vũ Bất Phàm cũng là một loại cao giai huyền kỹ khó tìm, cùng lực lượng của hắn cực độ phù hpwj, uy lực đánh ra một điểm cũng không thua kém Phách Long thương quyết của Lăng Tiếu.

Môt người cầm kiếm, một người cầm thương đánh đến thiên hôn địa ám, thảm liệt vô cùng.

Cuối cùng thế giới lực của hắn người đều bỏ qua rồi, chỉ dựa vào huyền kỹ cường đại của riêng mình đánh giết.

Kinh nghiệm chiến đấu của hai người đều là phong phú giống nhau, chiến lực lại là tương đương, riêng mình đều bị cường chiêu của đối phương đả thương.

Ngũ thải hộ giáp kia trên người Vũ Bất Phàm đã hư nát, trên người nhiều hơn từng cái vết thương máu chảy đầm đìa, mà lưu ly long lân chiến giáp của Lăng Tiếu cũng không tốt đi nơi nào, bị đánh rách ở các nơi, từng đạo kiếm ngân giống như con rết nhìn đến xúc mục kinh tâm vô cùng.

So đấu như vậy, huyết đấu như vậy, để tất cả đều nhiệt huyết sôi sục!

Mà chênh lệch giữa hai người cũng nhìn vào bản lĩnh chân chính cùng lực nhẫn nại của riêng mình.

Cũng không biết liều mạng bao lâu, hai người cơ hồ đã đạt tới cực hạn, chuẩn bị thi triển ra sát chiêu cuối cùng quyết phân thắng bại rồi!

- Có thể dem Vũ Bất Phàm ta bức đến một bước này, Lăng huynh ngươi không để cho ta thất vọng, nhưng mà một trận chiến này ngươi nhất định vẫn là phải bại trận!

Vũ Bất Phàm nói với Lăng Tiếu, miệng mang theo huyết thủy rống lớn một tiếng, mãnh chiêu tối cường của hắn ở một khắc này oanh ra.

- Ha hả, lời này cũng chính là ta muốn nói với ngươi!

Lăng Tiếu cũng là toàn lực tụ kình, cũng không có ý định tránh né, một chiêu này liền muốn phân thắng bại rồi!

Ngũ Hành kiếm kỹ thức thứ bảy Hỗn Độn Diệt Thiên!

Phách Long thương quyết thức thứ bảy Nộ Long Cuồng Khiếu!

Một chiêu cường đại nhất của Ngũ Hành kiếm kỹ, Hỗn Độn Diệt Thiên!

TÙy tiện một đạo kiếm cương kiếm khí đều có thể liệt sơn đoạn hà, hủy thiên diệt địa, để cho người ta cảm thấy thương hải run rẩy, mênh mông vô cùng!

Đây ít nhất cũng phải là huyền kỹ Thánh giai trở lên, lại có lẽ đã là Thần kỹ đỉnh cấp cũng nói không chừng.

Mà Nộ Long Cuồng Khiếu bên phía Lăng Tiếu cũng là một chiêu uy mãnh nhất của Phách Long thương quyết.

Thương ảnh giống như là cột chống trời trong nháy mắt trùng kích mà lên, một đạo chân long bá đạo cuồng nộ phá thiên mà ra.

Kim Long gầm thét vạn lý giang hà, chỗ mà long thân khổng lồ đi qua, hết thảy đều bị chấn thành bột phấn, nó giống như là chúa tể của vạn vật, chấn hám đại địa, khí trùng sơn hà, hủy diệt hết thảy.

Hai đại cường chiêu đối oanh lại với nha, uy lực đáng sợ càng không ngừng chấn tán đi ra ngoài, bầy trời cũng muốn bị oanh phá, đại địa đều hơi dao động.

Võ giả đã lui được rất xa lại một lần nữa thối lui ra ngoài ngàn dặm, bọn họ chỉ thấy nơi xa càng không ngừng bắn ra quang mạc thuộc tính, căn bản không thấy rõ tình hình chiến đấu của hai người bên trong.

- Đây là huyền kỹ gì, chẳng lẽ đã đạt tới huyền kỹ hiếm gặp Thánh giai, bằng không tại sao có thể thi triển ra lực phá hoại đáng sợ như vậy?

- Bọn họ đều là người có bối cảnh, không có một chút cường chiêu sát phạt chân chính là không thể nào, chỉ là không nghĩ tới sẽ cường hãn đến trình độ này, sau trận chiến này, hai người bọn họ đều sẽ trở thành tiêu điểm bên trong Trung vực, tương lai đuổi thẳng tới nhân vật thiên kiêu của truyền thuyết a!

- Đúng vậy a, bọn họ bất kể là một phương diện nào đều là biến thái đến quá phận, dưới Huyền Đế đã khó tìm được đối thủ rồi.

- Rốt cuộc là ai thắng ai bại có thể biết được rồi, thật là để cho người ta chờ mong a!

Ánh mắt của rất nhiều võ giả càng phát ra sùng bái mù quáng rồi.

Hai người bọn họ bất kể là ai thắng ai bại, bọn học ũng sẽ trở thành nhân vật đại biểu cho một đời lĩnh quân mới của Trung vực!

Kim Long khí thế như hồng, hoành quét rất nhiều ngũ thải kiếm cương, nhưng mà ngũ thải kiếm cương kia lại là đem Kim Long trảm đến thân thể không còn lành lặn, giống như là kiếm trảm đồ long, ngũ thải kiếm cương cuối cùng vẫn là lực áp Kim Long thương ảnh.

- Lăng huynh, ngươi bại cho ta đi!

Vũ Bất Phàm lộ ra cuồng thái, cầm lấy bạch kiếm đại thế như thiên đem cường chiêu của Lăng Tiếu oanh tán, mang theo dư uy vô cùng cường hoành hướng về phía Lăng Tiếu thứ sát mà đến.

Lăng Tiếu cấp tốc rút lui, hắn cũng không dám lấy thân thể cứng rắn ăn một chiêu của Vũ Bất Phàm.

Bạch kiếm trong tay Vũ Bất Phàm nhưng là cao cấp Thánh khí, nhục thể của hắn nhưng là khó có thể chịu nổi a!

Chỉ là Vũ Bất Phàm bức đến quá gần rồi, mà kiếm cường đã sớm đem hắn bao phủ, để cho hắn khso có thể thi triển ra được thiên phú tốc độ của bản thân.

Người còn chưa chạy ra phạm vi bị oanh kích, Vũ Bất Phàm đã mang theo kiếm cương vô cùng ác liệt tập quyển lại.

- Nguy rồi!

Thần sắc Lăng Tiếu biến đổi, hắn xoay lên Kim Long Thương không ngừng ngăn cản.

Nhưng mà kiếm tráo giống như là không có chỗ nào không vào, càng không ngừng tê trảm lấy lưu ly long lân chiến giáp của hắn.

Từng đạo kim sắc huyết dịch không ngừng bay ra, cả người Lăng Tiếu đều là bị luân hãm bao phủ rồi!

Oanh long oanh long!

Năng lượng dư ba của Ngũ thải kiếm tráo cuối cùng là chiếm được thượng phong, chiêu so đấu này rất rõ ràng là Lăng Tiếu thua!

- Ha ha... Tạp chủng biết lợi hại của sư đệ ta đi, ta đã nói Thiên Tuyệt Hồ tuyệt đối là nơi táng thân của ngươi rồi!

Khang Lam ở một phương hướng khác lộ ra vẻ vô cùng cuồng nhiệt cười nói.

Lúc ở Phong Vân thành, hắn bị khí thế của Lăng Tiếu chấn đến hộc máu, hơn nữa còn là ở trước mặt nữ nhân mà chính mình theo đuổi, đó là sỉ nhục lớn nhất của cả đời hắn tới nay, cũng tạo thành một cái bóng ma cực đại cho hắn.

Hôm nay thấy Lăng Tiếu bị sư đệ của hắn oanh sát, tâm tình thực sự là vui sướng vạn phần!

Mà Viên Chiến Thiên ở một bên khác thì là lộ ra vẻ khó có thể tin, hắn thủy chung là không nghĩ tới Lăng Tiếu lại bại như vậy, đây từng là một người được hắn xem như là đối thủ duy nhất, trong lòng hắn vẫn mang theo ghi nhớ tổng có một ngày đem Lăng Tiếu đánh bại, tín niệm này ở trong lòng hắn vài năm, nhưng mà hôm nay lại có một loại cảm giác phá diệt.

- Không... Ngươi làm sao có thể bại được!

Viên Chiến Thiên ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, khí thế đáng sợ chấn đến bên cạnh đều rung chuyển lên.

Kỳ thật, nội tâm hắn cũng là đem Lăng Tiếu xem thành một bằng hữu có thể kết giao rồi, nhìn Lăng Tiếu thất bại bị giết, trong lòng hắn có một loại bi thương khó có thể nói rõ!

Trên bầu trời, quanh thân Vũ Bất Phàm tất cả đều là vết thương, tiên huyết chảy đầm đìa không ngừng, hắn mở miệng từng ngụm từng ngụm mà hô hấp, sắc mặt vô cùng tái nhợt, quanh thân cũng sớm tràn đầy mô hôi, kinh mạch cùng da thịt đều khẽ run rẩy lên, hiển nhiên hắn cũng là tiêu hao tất cả lực lượng, khó đề lên được nửa phần lực lượng nữa!

- Đã thắng rồi đi!

Vũ Bất Phàm nhìn mực nước của mặt hồ giảm nhiều lẩm bẩm nói.

Song đang ở lúc hắn chuẩn bị muốn đem thân thể mệt mỏi trọng thương rời đi, hắn đột nhiên cảm ứng được linh khí mỏng manh đang thong thả lưu động, mà phương hướng lưu động kia lại là hướng về dưới đáy hồ dũng mãnh lao tới.

Bỗng dưng, chỉ thấy gợn sóng trên mặt hồ thong thả phát tán ra ngoài, phảng phất giống như có dị vật gì đó xuất hiện ở dưới đấy hồ!

Vũ Bất Phàm nhẹ nhíu mày khẩn trương nhìn mặt hồ, huyền công càng không ngừng gia tốc khôi phục thương thế, trong lòng hắn có một cỗ dự cảm không rõ ràng, hắn thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Lăng Tiếu còn chưa chết?

Quả nhiên, một đạo bóng dáng xuất hiện ở dưới đáy hồ, đương nhiên chính là Lăng Tiếu bị oanh nhập xuống đó rồi.

Lúc này quanh người hắn tựa hồ có cái gì cách tuyệt ra, hồ nước ở bên cạnh đều không thể dính hắn một điểm nào, phảng phất đều giống như có ý thức tách ra.

Hắn còn chưa chết, nhưng mà bộ dạng lại là thê thảm vô cùng, trên thân thể trần trụi kia có từng đạo vết thương hung ác, mỗi một đạo đều có thể thấy bạch cốt, thậm chí là tạng phủ ở bên trong, quanh thân cơ hồ không có một khối thịt hoàn chỉnh, huyết nhân kia giống như là kim huyết nhuộm thành vô cùng kinh khủng dọa người.

- Con mẹ nó... Đem bản thiếu gia oanh đến thật thảm a, nhưng mà muốn đánh bại bản thiếu gia, ngươi còn chưa đủ tư cách!

Lăng Tiếu vô lực nằm ở dưới đáy hồ gào thét một tiếng, vết thương trên khuôn mặt kia đặc biệt hiển lộ ra vẻ hung hãn.

Hắn gian nan giơ tay lên, một ngón tay giống như là cột chống trời dựng đứng lên, linh lực thuộc tính ở bên cạnh giống như là nhũ yến quy sào cấp tốc bay tới.

Từng điểm ngũ thải quang mang trên đầu ngón tay hắn bắt đầu ngưng tụ lên, một cỗ khí tức cường hãn trong nháy mắt lan tràn ra.

Rất nhiều võ giả cũng phát hiện ra dị trạng, lập tức nhanh chóng bay cao lên, hướng về phía đáy hồ nhìn lại, mọi người đều là kinh ngạc.

- Sẽ không đi, như thế mà cũng không chết, đây... Đây chẳng lẽ là bất tử tiểu cường mệnh cách trong truyền thuyết!

- Thật giống như cốt đầu phủ tạng đều nhìn thấy rồi, huyết dịch kia thật kỳ quái, cư nhiên là màu hoàng kim, hơn nữa hồ nước ở quanh hắn lại không đem hắn bao phủ lại, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

- Chẳng lẽ hắn như vậy mà vẫn còn có năng lực nghịch chuyển, đây quá không có khả năng đi?

- Ta cũng bị biến thái của bọn họ kích thích điên lển ồi, bọn họ rốt cuộc là tu luyện như thế nào, đều đến như thế rồi còn chưa kết thúc!

- Vũ Bất Phàm, ngươi bại cho ta đi!

Một cái tay kia của Lăng Tiếu nâng cao lên, một cái thủ chỉ dựng lên, nổi lên vẻ ngũ thải, ở trên đố hội tụ lưu ly linh khí năng lượng mà đến trong nháy mắt hướng về phái Vũ Bất Phàm ở trên bầu trời tật xạ mà qua.

Tam Phân Thần Chỉ đệ nhất chỉ Đoạn Ngọc Phân Kim!

Chỉ mang kinh khủng giống như là chọc khai phiến thiên địa này, vô cùng nhanh chóng lại hết sức kinh khủng!

Đây là át chủ bài mà Lăng Tiếu vẫn chưa sử dụng!

Nếu như một chiêu này còn không đánh bại được Vũ Bất Phàm, vậy hắn cũng không biết nên đánh như thế nào cho phải!

Bất quá Vũ Bất Phàm cũng đã là đèn sắp cạn dầu rồi.

Hắn dem Lăng Tiếu oanh xuống đã là tiêu hao đến không còn gì nữa, hiện tại Lăng Tiếu đột nhiên còn có thể phát ra chỉ chiêu cường đại như thế, thật sự là để cho hắn không tưởng tượng được.

Phải biết rằng, trong tay của hắn nhưng là Thánh khí a, lại phối với uy lực của sát chiêu, cho dù là thất giai linh thú cũng có thể trảm thành thịt vụn rồi, nhưng mà Lăng Tiếu chỉ là trọng thương, cũng không có bị giảo sát, thật là để người ta khó có thể tin!

- Không tốt!

Vũ Bất Phàm bình tĩnh trở lại, con ngươi co rút kinh hô một tiếng, đúng lúc hắn muốn động thân né tránh, lại phát hiện thương thế của mình cũng là rất nặng, tiêu hao nghiêm trọng vượt qua khẳ năng của hắn rồi, thân thể di động rất là chậm chạp.

- Thiếu các chủ cẩn thận!

Trưởng lão Linh Vũ các một mực quan sát tỷ đấu vừa thấy Vũ Bất Phàm nguy cấp, không nhịn được kinh hô một tiếng, cả người giống như là thương ưng nhanh chóng lướt qua, muốn đem Vũ Bất Phàm cứu lại.

Nhưng mà khi hắn sắp đến trên bầu trời, một đạo năng lượng hướng về phía hắn oanh tới, ngăn cản bước chân của hắn.

Lúc này chỉ mang trong nháy mắt đến trước Vũ Bất Phàm gang tấc, hắn cắn răng nhấc lên thánh kiếm hướng về phía chỉ mang kia trảm xuống.

Đáng tiếc trường kiếm của hắn còn chưa có hạ xuống, chỉ mang kia lại là kết kết thực thực oanh ở trên ngực hắn rồi.

Oanh long!

Oanh tạc kinh thiên vang lên tận trời, một đoàn quang mang hình dạng giống như nấm trong nháy mắt nổ tung ra.

- Thiếu các chủ!

Tên Huyền Đế của Linh Vũ các bị ngăn cản kia cũng không cố kỵ được ai ngăn cản ăn, hắn lần nữa cấp tốc hương về phương hướng Vũ Bất Phàm lướt qua.

Tất cả mọi người đều bị một màn đột nhiên mà đến này chấn đến kinh ngạc không nói nên lời.

Bọn họ làm sao nghĩ đến vốn dĩ là người bại lại không bại, mà người không bại lại ở trong nháy mắt bại trận, sống chết không rõ!

Khang Lam cũng là bị một màn này hù dọa đến lục thần vô chủ, cảm giác càng như từ thiên đường trong nháy mắt ném xuống địa ngục, thần sắc của hắn tái nhợt mà lẩm bẩm nói:

- Đây... Đây làm sao có thể, sư đệ hắn làm sao mà thua được... Làm sao mà thua được!

- Không... Ta tuyệt đối không thể để cho tạp chủng kia còn sống mà rời khỏi chỗ này!

Khang Lam bình tĩnh trở lại ở trong lòng thầm nói một tiếng, sau đó đối với một lão giả ở bên cạnh hắn nói:

- Hình trưởng lão nhanh... Nhanh đi giết chết tạp chủng kia, hắn lại giết sư đệ rồi!

Lão giả Nửa bước Huyền Đế ở bên cạnh hắn nhẹ gật gật đầu, thân hình hướng về hồ nước nhanh chóng lướt tới.

Lúc hắn động thân, cũng có một đạo thân ảnh càng nhanh hơn hướng Lăng Tiếu giết tới.

Cường giả Nửa bước Huyền Đế kia còn chưa có đến trước Lăng Tiếu, thân ảnh kia chặt chẽ tỏa định hắn quát lên:

- Người nào dám động đến hắn, ta giết người đó!

Khí thế của thân hình kia bỗng nhiên dâng cao lên, khí thế nồng đậm kia để cho Nửa bước Huyền Đế này không dám dễ dàng bước ra nửa bước!

Trạng thái Lăng Tiếu thật sự cực kỳ không ổn, thân thể cơ hồ bị kiếm cương của Võ Bất Phàm chém cho biến dạng, phảng phất như kết cục bị phanh thây xé xác vậy.

Đọc truyện chữ Full