TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1322: Không sợ gì cả

Hắn không dám cầm chuyện này ra đùa, không gian chi địa ít nhất... có thể bảo hộ bọn họ an toàn.

Lăng Tiếu cũng không biết hắn làm như vậy là quá mức cẩn thận rồi, tại trung vực Thánh giả rất khó gặp, mà như Hàn Khai là Thánh giả cao giai đã là cao thủ số một số hai ở trung vực.

Mà bây giờ hắn tụ tập thế lực nếu triệt để công bố ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ trung vực sẽ chấn động, chắc chắn bước vào hàng ngũ tông môn tam phẩm.

- Người nào dám đánh địa bàn của thiếu gia, chán sống rồi sao!

Lăng Tiếu sau khi đi ra khỏi truyền thâu trận thì quát lên, lúc này lướt qua vị trí địch nhân.

Mấy người phía sau hắn đuổi kịp.

Lúc này Tổ Viên Tu cà Cảnh Hồng đang đuổi giết người trong phủ thành chủ, nghe Lăng Tiếu quát thì dừng hành động.

- Chính chủ đã xuất hiện rồi sao?

Cảnh Hồng lúc này cười nói.

Tổ Viên Tu thì nhíu mày lên tiếng:

- Có nhiều cao thủ, không nghĩ đến Lăng Tiếu lại tụ tập nhiều cường giả như vậy.

Minh Phong Mỗ Mỗ thì sắc mặt bình tĩnh thong dong, giống như bao nhiêu cao thủ của Lăng Tiếu tới đây không là gì cả.

Người bốn phía nghe được âm thanh của Lăng Tiếu thì kinh hô lên, nội tâm của bọn họ an ổn lại.

- Thiếu gia trở về, vậy quá tốt, ba tên này có thể làm cái gì chứ?.

- Chúng dám giết nhiều người của chúng ta như vậy, thật đáng chết

- Không biết bọn chúng là kẻ nào, lại có thể tùy ý phá hủy trận pháp do quân sư bố trí xuống.

- Không cần nói cũng biết là kẻ địch của thiếu gia, đợi đến khi thiếu gia tuyên bố tổ kiến thế lực, xem còn dám làm vậy với hắn.

Trước đây Lăng Tiếu dùng chiến tích kinh tâm động phách đi vào lòng người ở đây, bọn họ có tín nhiệm mù quáng vào Lăng Tiếu không thay đổi, giống như chỉ cần Lăng Tiếu có mặt thì không gì làm khó hắn được cả.

Lăng Tiếu mang theo mọi người bay tới trước mặt Minh Phong Mỗ Mỗ, Tổ Viên Tu và Cảnh Hồng..

Lăng Tiếu còn chưa nói chuyện, Phong Nha đã truyền âm cho hắn:

- Một bán thánh, một Huyền Đế cao giai cùng Huyền Đế trung giai không đáng nhắc tới.

Cũng chỉ có Thánh giả chính thức như Phong Nha mới dám nói tổ hợp này chẳng là gì.

Lăng Tiếu lạ lùng nói:

- Rõ ràng xuất động bán thánh?

- Ngươi chính là Lăng Tiếu?

Minh Phong Mỗ Mỗ nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu nói một câu, trong ánh mắt mang theo khinh thường, Lăng Tiếu trong mắt của bà ta giống như một người chết vậy.

Bà ta còn tưởng Lăng Tiếu lợi hại cỡ nào, hôm nay xem ra chỉ là Thiên Tôn cao giai mà thôi, không ngờ còn kinh động tới cao thủ như bà tới giết.

Nhưng sau khi ánh mắt bà ta quét qua đám người sau lưng Lăng Tiếu thì ánh mắt già nua chấn động mạnh mẽ.

- Này có nhiều Huyền Đế như thế!

Trong lòng bà ta hô thầm.

Đoàn người sau lưng Lăng Tiếu trừ Hàn Khai cùng Phong Nha ra, Tàn Báo, Lưu Quần, Dương Tiên Phong, Vương Đằng, Ô Phục, Tống Minh Hoa, Đỗ Thiết, Phương Thần, Lạc U chín người đều là Huyền Đế.

Nếu tính cả Điền Ám Ưu chết đi và Lãnh Chính cùng Quan Xương sinh tử không rõ thì có tới mười hai Huyền Đế.

Thế lực như thế ở bất cứ nơi nào trong trung vực cũng là thế lực cường đại.

Lăng Tiếu cười lạnh nói:

- Không sai, bản thiếu gia đúng là Lăng Tiếu, lão nhân gia ngươi đã lớn tuổi rồi mà chạy tới đây cém giết, cũng không sợ chết sớm sao?

- Ha ha, miệng lưỡi bén nhọn!

Minh Phong Mỗ Mỗ cười lạnh, tiếp theo lại nói:

- Ngươi nên ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta sẽ đánh gãy hai chân của ngươi và mang đi.

Trước đó bà ta được cung chủ Sát Thiên hạ lệnh tạn lực bắt giữ Lăng Tiếu, bà ta không biết cung chủ có ý gì, nhưng bà vẫn phục tùng vô điều kiện.

- Khẩu khí thật lớn, một tieur bán thánh mà vênh váo quá, là ai cho ngươi lá gan này!

Lăng Tiếu còn chưa lên tiếng, Phong Nha ở bên cạnh đã lên tiếng.

Lúc này khí thế của Thánh giả khuếch tán ra chung quanh, một đạo uy áp khổng lồ áp qua phía Minh Phong Mỗ Mỗ.

Minh Phong Mỗ Mỗ mắt già chấn động, bà ta còn chưa kịp phản ứng thì thân thể bị đánh bay ra ngoài.

Mà Tổ Viên Tu cùng Cảnh Hồng bên cạnh cảm thấy không ổn, nhưng mà lại không thể hoạt động, khí thé Thánh giả khiến bọn chúng cảm thấy mình không chịu nổi một kích.

- Tiểu tử, ngay lập tức xử lý chúng đi, sau đó tới tìm ta, ta có việc bàn với ngươi.

Hàn Khai không chờ Lăng Tiếu giải quyết chuyện này xong, nhìn Lăng Tiếu nói một tiếng, lại đi vào hậu viện phủ thành chủ.

Hắn từ đầu đến đuôi không có nhìn qua ba người Minh Phong Mỗ Mỗ, trong trung vực này đáng giá kinh động tới hắn không nhiều lắm.

Lăng Tiếu gật đầu, nhìn Phong Nha nói:

- Đều đánh thành trọng thương, không nên để chúng chết, chúng có hữu dụng với bản thiếu gia.

Lăng Tiếu lúc này mừng thầm trong lòng, thoáng cái có ba cao thủ đưa tới cửa, hắn cầu còn không được, làm sao cự tuyệt chứ.

- Hừ, muốn bắt lão bà ta, dựa vào các ngươi còn chưa đủ!

Minh Phong Mỗ Mỗ hừ lạnh một tiếng, khí thế bộc phát, một cơn gió quét qua nơi này

Cả tòa phủ thành chủ lay động nhẹ vài cái, bố trí ở ngoại viện tan nát.

Đây là khí thế phi thường tiếp cận Thánh giả, nhưng mà minh phong của bà ta là loại đặc thù, nó có lực phá hoại rất mạnh.

Minh Phong Mỗ Mỗ có ý định dốc sức liều mạng đánh cược một lần, muốn ra tay toàn lực vận dụng minh phong cảu bản thân quét qua đám người Lăng Tiếu trước mặt.

Một chiêu này không chỉ muốn mạng của đám người Lăng Tiếu, càng muốn triệt để hủy diệt phủ thành chủ này luôn.

Phong Nha không cho bà ta như mong muốn.

- Ngươi không được!

Hắn nói không được xong hai tay đánh vào hư không, hắn tạo ra bức tường không gian ngăn cản trước minh phong củaMinh Phong Mỗ Mỗ, không gian chi lực càng không ngừng nện tới ba người.

Nhưng mà vào lúc này Minh Phong Mỗ Mỗ ném Tổ Viên Tu cùng Cảnh Hồng tới trước, xoay người hóa thành cơn gió rời đi.

Chiêu này của bà ta là muốn hấp dẫn lực chú ý của Phong Nha, để người ta còn tưởng rằng bà ta muốn liều mạng, ai biết bà tay thưa dịp chạy trốn.

Minh Phong Mỗ Mỗ cảm thấy nội tâm chấn động mạnh mẽ.

Một Phong Vân Thành nho nhỏ này, trừ có hơn mười tên Huyền Đế ra, rõ không ngờ còn có Thánh giả tọa trấn, đây quả thực là ngoài dự kiến của bà.

Bà ta phải mau chóng mang tin tức này báo cho cung chủ biết, chỉ sợ đích thân cung chủ tới mới có thể diệt sát Lăng Tiếu.

Phong Nha lúc này nhíu mày, đồng thời quát một tiếng:

- Nếu để người chạy ra khỏi Phong Vân Thành, Phong Nha ta làm gì còn mặt mũi ở bên cạnh thiếu gia.

Hắn vừa dứt lời thân ảnh đã cách đó cả ngàn mét, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta sợ hãi.

Tổ Viên Tu cùng Cảnh Hồng đang định chạy trốn thì bị Phong Nha đánh ra hai chưởng, hai người bay ra xa, sống chết không rõ.

Ngoại viện phủ thành chủ bị tàn phá, tiếng đánh nhau đã sớm kinh động dân chúng ở trong thành.

- Người nào dám tới phủ thành chủ náo sự, thực sự không biết sống chết!

- Chắc là Cổ gia hoặc Sát Thiên rồi, muốn mạng của Lăng thành chủ chỉ sợ không dễ dàng.

- Nói đúng vậy, Lăng thành chủ làm người rất tốt, tiền đồ vô lượng, bọn chúng muốn diệt sát Lăng thành chủ trước khi hắn trưởng thành đấy mà.

Đọc truyện chữ Full