TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2149: Thành Mộc Miên

"Hàn huynh, muội nghe tổ phụ nói là huynh có biện pháp làm suy yếu ảnh hưởng của Vong Tình Quyết, nhưng muốn vậy thì muội phải đi theo bên cạnh huynh hoài đúng không?" Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Ngân Nguyệt tắt đi, nàng nghiêm chỉnh hỏi.

"Ngao Khiếu tiền bối đã nói chuyện này cho muội nghe sao? Ừm, đúng là như vậy thật. Tiền bối đưa cho ta một bộ bí thuật vận dụng thần niệm để giúp nàng bớt phải chịu những ảnh hưởng của Vong Tình Quyết, như vậy nàng lại có thể tiếp tục tu luyện. Nhưng ngặt nỗi chỉ có ta mới thích hợp để tu luyện loại bí thuật này. Cho nên sau ngày nàng cứ theo bên cạnh ta một thời gian đi." Hàn Lập cũng không tỏ ra ngạc nghiên, hắn mỉm cười ôn tồn giải thích.

"Tổ phụ của ta có loại bí thuật này ư? Trước giờ muội chưa bao giờ nghe ông nói về nó! Mà tại sao chỉ có mỗi Hàn huynh mới có thể tu luyện được nó vậy?" Ngân Nguyệt nhíu mày hỏi.

"Chuyện này, thực ra nàng cũng có thể đoán được mà. Trước khi cho nàng tu luyện Vong Tình Quyết, Ngao Khiếu tiền bối đã dành hơn trăm năm nghiên cứu ra bộ pháp quyết này để phòng ngừa những việc chẳng may. Theo lời của tiến bối, hiệu quả của việc giải trừ bớt ảnh hưởng của Vô Tình Quyết còn phụ thuộc vào người hóa giải. Ma tâm trong lòng nàng do ta gây nên vì vậy để ta tu luyện pháp quyết này giúp nàng sẽ càng thêm hiệu quả. Chờ sau khi ta tu luyện nó xong, chỉ cần lúc nào nàng cũng bên cạnh ta thí bí thuật này sẽ tác động nên tâm thần của nàng một cách vô thức." Hàn Lập trầm ngâm rồi thở dài nói một hơi.

"Thật sự mọi chuyện đơn giản như thế sao? Nếu tiếp tục tu luyện Vong Tình Quyết, những ảnh hưởng của nó sẽ càng mãnh liệt. Bí thuật sử dụng thần niệm này chỉ được sáng lập ra trong lúc nhất thời cũng có thể trấn áp được nó sao?" Ngân Nguyệt cảm thấy không tin được.

"Thực ra ta còn chưa tu luyện bí thuật này nên chưa thể khẳng định với nàng được. Nhưng nếu đã do Ngao Khiếu tiền bối khổ tâm sáng tạo ra cho nàng thì sao có thể là giả được. Hơn nữa, nếu những ảnh hưởng của Vong Tình Quyết tăng lên thì sự áp chế của bí thuật này cũng tăng lên theo." Hàn Lập suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời.

"Được rồi, cho dù nó không có tác dụng đi nữa thì tiểu muội sẽ phải ở bên cạnh huynh bao lâu đây? Chẳng lẽ ngày nào còn chưa thoát khỏi ảnh hưởng của Vong Tình Quyết thì ngày đó muội cứ phải lẽo đẽo theo huynh sao?" Vẻ mặt của Ngân Nguyệt hiện lên một tia kỳ quái.

"Việc này cũng không hẳn. Theo như Ngao Khiếu tiền bối nói, chỉ cần nàng tiến lên được Đại Thừa Kỳ là sẽ thoát khỏi ảnh hưởng của Vong Tình Quyết." Hàn Lập không lưỡng lự nói.

"Trở thành tu sĩ Đại Thừa, chuyện này thật xa xôi quá! Xem ra sau này ta được ở bên cạnh huynh rất lâu đây a." Khuôn mặt của Ngân Nguyệt trở nên kỳ bí, môi nàng khẽ nhếc cười.

"Nàng có Thất Tinh Nguyệt Thể, cơ hội để tiến vào Đại Thừa Kỳ cao hơn người bình thường rất nhiều, cũng không cần phải giận dỗi như vậy. Huống hồ trong khoảng thời gian này biết đâu ta và Ngao Khiếu tiền bối kiếm được phương pháp khác thì sao. Lúc đó cũng không cần nàng phải tu luyện đến Đại Thừa Kỳ mà những ảnh hưởng của Vong Tình quyết vẫn có thể hóa giải được." Hàn Lập mỉm cười ôn tồn an ủi.

"Điều này cũng đúng. Dù sao thì mấy trăm năm nữa ta cũng được ở cạnh Hàn huynh." Ngân Nguyệt cười khúc khíc.

Tiếp đó hai người lại bắt đầu hàn huyên trò chuyện, thậm chí còn trao đổi một vài điều tâm đắc trong tu luyện.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

"Thôi, giờ này đã không còn sớm nữa. Vong Tình Quyết cũng đang chuẩn bị phát tác nên tiểu muội phải về sớm để diều dưỡng đã. Nếu trong lúc muôi đang phải chịu ảnh hưởng của pháp quyết mà có điều gì thất lễ, xin huynh thứ lỗi cho!" Ngân Nguyệt liếc nhìn sắc trời bên ngoài rồi đứng dậy nói lời cáo từ.

"Tất nhiên rồi, làm sao ta lại để bụng mấy chuyện đó cơ chứ." Hàn Lập cũng mỉm cười đứng lên.

Ngân Nguyệt chỉnh đốn trang phục thi lễ xong, nàng lẳng lặng rời khỏi căn phòng.

Hào quang màu trắng lóe lên, cánh cửa lại từ từ khép kín.

Hàn Lập khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, vẻ tươi cười trên khuôn mặt mất đi, hắn dần dần trở nên trầm ngâm.

Trong lúc đó, Ngân Nguyệt đã rời xa khỏi căn phòng, sau khi vòng phải quẹo trái mấy lần đến một góc khá yên tĩnh, gót ngọc của nàng dừng lại rồi nhẹ nhàng nói:

"Lão Ảnh, ngươi ra đây đi, ta có vài lời muốn hỏi!"

Lời còn chưa dứt thì không gian gần đó giao động, một bóng người gần như trong suốt hiện ra rồi dần dần ngưng tụ, liền đó một thiếu nữ mặc áo đen, voc người thon thả bước ra.

Nàng đeo một chiếc mặt nạ sói bằng đồng, hai tay được bọc kín bởi một đôi bao tay màu đen, toàn thân không hề lộ ra chút da thịt nào. Hai chân nàng cách mặt đất khoảng một thước, cứ vậy mà lơ lửng trong không trung.

"Tiểu thư có gì sai bảo ta không?" Thiếu nữ đeo mặt nạ dùng một âm thanh lạnh lẽo hỏi.

"Lão Ảnh, ta biết rằng lúc Hàn huynh cùng bí mật bàn bạc với tổ phụ thì ngươi vẫn ở trong đại sảnh. Lúc đó ngoài việc tổ phụ truyền bí thuật thần niệm cho Hàn huynh còn nói gì khác không? Người đừng giấu diếm ta điều gì." Ngân Nguyệt nhìn thẳng vào thiếu nữ đeo mặt nạ, nghiêm túc hỏi.

Thiếu nữ nghe vậy hai mắt hơi chớp động, nàng cười gượng gạo nói:

"Vì Ngao Khiếu đại nhân đã đem giao kèo của ta chuyển cho tiểu thư nên hiện giờ ta chính là ảnh vệ của ngươi, tất nhiên sẽ không giấu diếm điều gì. Ban đầu Ngao Khiếu đại nhân không nói về bí thuật vận dụng thần niệm mà muốn gả tiểu thư cho Hàn đạo hữu. Đại nhân cam đoan rằng, chỉ cần Hàn đạo hữu đồng ý mối hôn sự này, chẳng những sẽ được đại nhận truyền cho kinh nghiệm tiến vào Đại Thừa mà còn nguyện đem hơn phân nửa số bảo vật tích cóp cả đời để lại làm của hồi môn. Tuy nhiên Hàn đạo hữu vẫn từ chối, hắn chỉ đáp ứng dùng bí thuật thần niệm để giúp cho tiểu thư thôi.”

“Tổ phụ nghĩ rằng chỉ cần ta cưới Hàn huynh là thỏa được ước nguyện, nên những sơ hở trong lòng sẽ bù lại được không ít. Nhưng ông nghĩ vậy là sai rồi. Với tính tình của Hàn huynh, hắn sẽ không thể đáp ững chuyện này! Nếu hắn đồng ý mới làm ta thất vọng. Nhưng tổ phụ bị người ta từ chối như vậy chắc chắn vẻ mặt rất khó coi a." Ngân Nguyệt thì thào nói.

"Sau khi Ngao Khiếu đại nhân bị từ chối, tuy trong lòng có chút không vui nhưng đại nhân chẳng nói gì thêm. Dù sao Hàn đạo hữu cũng không phải loại tu sỹ Hợp Thể Kỳ bình thường.”

"Điều này cũng phải thôi, lúc này đừng tưởng Hàn huynh phải xưng hô tiền bối với tổ phụ mà khinh thường, sau này hắn có rất nhiều khả năng tiến vào Đại Thừa Kỳ, là hy vọng rất lớn của hai tộc Nhân và Yêu. Vì vậy dù có hậm hực gì nhưng tổ phục sẽ không thể gây bất lợi cho Hàn huynh được.

Thôi, vậy cũng tốt rồi! Lão Ảnh, người nghỉ ngơi đi!" Ngân Nguyệt lo lắng một lúc rồi quay sang ảnh vệ phân phó.

"Vâng, Lão Ảnh xin cáo lui." Thiếu nữ đeo mặt nạ hơi khom người, thân hình cũng dần mờ nhạt đi rồi biến mất giữa không trung.

Còn Ngân Nguyệt cũng trầm ngâm trong chốc lát rồi cũng từ từ rời đi.

Vong Tình Quyết sắp phát tác nên nàng cũng không dám trì hoãn thêm.

Chồng trên danh nghĩa của Ngân Nguyệt là Thiên Khuê Lang Vương của Yêu tộc, hơn chục năm trước trong một trận đại chiến giữa Yêu tộc và Ma tộc đã bất ngờ bị vài tên Ma tôn đồng loạt đánh lén rồi ngã xuống.

Kể từ đó, tia cố kị còn sót lại trong lòng Ngao Khiếu cũng tan đi nên vừa rồi mới gặp Hàn Lập lão đã muốn trực tiếp bàn đến chuyện hôn nhân của Ngân Nguyệt.

Tất nhiên là Hàn Lập lựa lời từ chối.

Ở trong lòng hắn đối với Ngân Nguyệt có đến bốn phần tình cảm theo kiểu bạn bè, bốn phần giống như huynh muội, còn chuyện yêu đương nam nữ chỉ chiếm có hai phần mà thôi.

Chính vì thế mà hắn không ngại ngùng từ chối lời đề nghị của Ngao Khiếu.

Nhưng thâm tâm hắn cũng đã quyết định, nếu bí thuật sử dụng thần niệm của Ngao Khiếu không thể nào chữa trị hoàn toàn cho Ngân Nguyệt thì hắn sẽ tìm cách khác để giải quyết vấn đề này.

Khi đã có quyết định trong lòng nên cũng không suy nghĩ nhiều thêm nữa, hai mắt dần khép lại, hắn bắt đầu ngồi tu luyện.

Cứ như vậy mấy ngày sau đó Hàn Lập một mạch ở trong gian phòng bí mật tu luyện bí quyết mà Ngao Khiếu lão tổ truyền cho.

Theo lời của Ngao Khiếu lão tổ, chỉ cần đem pháp quyết này tu luyện đến thành tựu nhất định, khi đó cơ thể sẽ tự phát ra một loại năng lực có khả năng khắc chế các dao động thần niệm của Vô Tình Quyết.

Đương nhiên là pháp quyết này chẳng phải chỉ có vậy, nó đối với người tu luyện cũng có không ít điểm tốt, so với các loại pháp quyết chuyên môn tăng cường thần niệm hoàn toàn bất đồng.

Hơn nữa sau khi tu luyện pháp quyết này Hàn Lập phát hiện ra một điều rất đáng vui mừng, theo như Ngao Khiếu Lão Tổ nói việc luyện tập pháp quyết này rất gian nan, nhưng đối với hắn lại thoải mái vô cùng, cứ một mạch như suối đổ thành sông cực kỳ thuận lợi.

Sau khi nghiền ngẫm kỹ, cuối cùng hắn cũng hiểu được việc này có liên quan đến Luyện Thần Thuật của hắn.

Dù sao hắn cũng tu luyện thành công Luyện Thần Thuật phức tạp của Tiên giới, các loại bí thuật tu luyện thần niệm bình thường này thực sự không đáng để trong lòng.

Ngắn ngủi trong hai tháng trời hắn đã đem mấy tâng đầu của bí thuật sử dụng thần niệm này tu luyện sạch sẽ.

Trong đoạn thời gian này, mỗi khi Ngân Nguyệt thoát khỏi tác dụng của Vong Tinh Quyết lại tìm đến hắn để truyện trò, cả hai đều nói trời nói biển hàn huyên vô cùng cao hứng.

Cứ như vậy suốt nửa tháng sau, chiếc thuyền đã bình yên vô sự tiến vào khu vực liên quân khống chế ở lãnh thổ của Mộc tộc.

Chiếc thuyền như một tòa lầu các của Ngao Khiếu không hề dừng lại, hắn cho thuyền lao thẳng về tổng bộ của liên quân, đóng ở thành Mộc Miên.

Trên đường thỉnh thoảng gặp vài đội tuần tra, nhưng tất nhiên là bọn chúng nhận ra chiếc thuyền đặc biết này là bảo vật phi hành của ai, vì vậy chỉ đứng từ xa hành lễ cung kính, một chút ý muốn chạy tới ngăn cản cũng không có.

Mười ngày tiếp theo trôi qua, phía trước chiến thuyền lớn hiện ra hơn mười gốc cây khổng lồ cao đến tận chân mây.

Mỗi gốc cây đều cao đến năm sáu nghìn trượng, lớn khoảng ba bốn mươi trượng, toàn thân xanh biếc, xung quanh còn như ẩn như hiện một tầng hào quang lóng lánh chớp động liên tục.

Dựa vào những gốc cây lớn này làm cột trụ, bên trên là một tòa thành chia làm mười tầng được làm từ các loại cây cối, rõ ràng cả toàn thành được gác lên những gốc cây không lồ này, ngay đến cả một vệt bùn đất nhỏ cũng không cách nào tìm ra được.

Mà trên bức tường thành cao lớn được làm từ các loại gỗ khác nhau có thể mơ hồ thấy được các đội vệ binh đang tuần tra qua lại.

Đây đúng là đại doanh liên quân, Mộc Miên Thành, ngoài ra nơi đây cũng là trọng điểm thứ hai của Mộc tộc năm xưa.

Đọc truyện chữ Full